"Thiên Bảo. Con đâu rồi?"
Tôi vừa ôm một mớ hoa giấy vừa rú hét gọi tên cậu quý tử.
Thiên Bảo là cái tên Bảo phong đặt. Bảo Phong từ sau đám cưới của tôi thì không giống trước nữa! Độ lầy, độ nhoi càng ngày càng max luôn. Ba năm sau tuyên bố có bạn gái. Năm 28 tuổi. cậu ấy lên xe hoa. Vợ là một cô diễn viên người Hàn quốc. Cô bạn này dễ thương và hiền cực luôn. Cậu ấy cưng vợ lắm! Hai người họ sống rất hạnh phúc. Cũng có với nhau một cậu con trai mới 10 tuổi. Hai gia đình chúng tôi và cả Anh tuấn, Trang ly thường hay tụ họp để tiệc tùng, picnic.
Nói đến đây thôi! Trở về hiện tại.
Chẳng mấy chốc đã thấy cậu quý tử đứng trước mặt tôi. Dựa vào tường, khoanh tay nhíu mày nhìn mẹ già.
- Con còn đứng đó. Không giúp mẹ đi. Tết nhứt tới nơi rồi!
Thiên Bảo nhìn tôi. Lườm.
- Đã bảo để đó con mang giúp cho. Tự nhiên mẹ mang làm gì. Giờ than vãn.
Nói rồi thằng nhỏ lại gần đưa tay đón lấy mớ hoa trên tay tôi. Đi thẳng vào trong.
Khốn!
Con trai tôi nó "nạnh nùng" lắm các bác ạ. Được mệnh danh là thủ khoa kim "hốt bôi" của một trường học danh tiếng. Ấy thế mà nó chẳng bao giờ tiếp xúc với người ngoài nhiều. Từ bé đã thế. Nó thích không gian yên tĩnh. Mỗi khi rảnh rỗi là lại lôi quyễn sách ra tầm tư đọc. Mà hình như từ nảy đến giờ tôi vẫn chưa nói điều này. À.. thì là... như các bạn biết đấy nó mang khuôn mặt của anh xã tôi nhé! Chứ giống tôi thì cún nó coi.
Năm nay Thiên Bảo 16 tuổi, mà chỉ còn vài ngày nữa thôi pà tết. Mà tết thì nhóc con đã tròn 17 rồi còn đâu. Xem ra cũng già dặn lắm rồi!
Thiết nghĩ sao tôi qua ngưỡng 40 rồi mà vẫn còn trẻ trung lắm. Nôn nóng gặp bạn gái thằng nhỏ ghê. Mà khổ nỗi đến giờ nó vẫn chưa có ai đó. Haiiiizzz
Đang suy nghĩ thì tiếng thằng bé gọi tôi.
- Mẹ.
- Chuyện gì thế con.
- Bố đâu rồi!
À sáng nay chồng tôi nói có việc bàn giao sổ sách ở công ty nên đi từ sớm.
- Chi vậy con. Bố con đến công ty rồi!
Thiên Bảo gật đầu tỏ vẻ hiểu. Đột nhiên tôi thấy thằng bé cười gian.
Nó vẫy tay gọi tôi vào. Tôi theo đó vào. Thằng bé dắt toiu đến căn phòng làm việc của bố nó dưới phòng. Mặc tôi khó hiểu hỏi đủ điều. Nó vẫn im lặng. Bản tính là thế. Chẳng bao giờ nói nhiều.
Càng lúc tôi càng thấy có gì đó là lạ. Chợt nhận ra từ bao giờ tôi đã bước vào lối đi cắm đầy nến và hoa hồng. Rồi chồng tôi từ đâu xuất hiện, đứng giữa trái tim nến. Trên tay ôm một đóa hồng. Cười đểu trả.
" Happy birthday bà xã."
Chậc... hình như tôi quên ngày sinh nhật của mình là hôm nay. Trời. Xúc động nha. Không ngại ngùng không thẹn thùng tôi bay vào ôm bố thằng bé. Quay sang Thiên Bảo đã thấy thằng nhỏ cười híp mắt. Vốn dĩ nó ít cười vậy lắm. Nên giờ thấy cả hai vợ chồng tôi thật hạnh phúc nha. Ba người ôm nhau chụp một tấm hình. Sau đó đến khâu cắt bánh kem. Đó là một buổi tiệc nhỏ. Thật sự ấm cúng.
Xong xuôi chúng tôi về phòng. Tôi để chồng về trước, có ghé qua phòng Thiên Bảo, thằng bé đang đứng xoay lưng với tô nên không nhìn thấy mẹ nó đây. Điên thoại thằng bé đột nhiên có tin nhắn. Tôi vô tình đọc được.
" Vũ Thiên Bảo. Nếu như cậu muốn sống thì làm ơn xin giáo viên chuyển đi chổ khác. Đặc biệt là đừng kím cớ qua quán nhà tôi ăm chè đậu đen nữa! Ăn hoài không ngán á? Nghe cho rõ đây. Khôn hồn thì đọc lại nội dung trên một lần nữa!"
Chè đậu đen ư? Thằng bé đâu thích ăn cái đấy. Từ bé nó đã ghét chè lắm. Mọi khi nấu ra nó vẫn không ăn, thế mà sao mặt dày đến nhà con bé nào ăn thế này. Rồi cả cái hàng động cắn cắn môi, vò đầu vui sướng của thằng bé nữa! Sao qua được người có tàn đầy kinh nghiệm như mẹ nó chứ? Nghĩ rồi cười tủm tỉm. Tiện thằng bé chưa biết gì tôi lẻn ra khỏi phòng. Vừa đi vừa ngân nga. Ắc. Phải kể chuyện này cho anh xã tôi mới được.
"Anh xã ơi!!!!!"