"Ngươi không có ý khác?" Cao Tắc Ngọc ha hả cười nhạt không ngừng, "Có lẽ vậy đi, có lẽ ngươi là thật sự không có ý khác. Nhưng lúc trước bên ngoài đã có tin đồn, nói ngươi vốn là Trạng Nguyên, là bệ hạ nhớ thù cũ với cha ngươi mà đem ngươi biếm thành Thám Hoa. Ngươi cho rằng bệ hạ là người điếc nghe không được những tin đồn này sao?
Đường đường Nhất giáp Thám Hoa, tiền đồ như gấm, ai ngờ nhận chức mới hai ba ngày liền ném quan mão từ quan, tại sao lại như thế? Nếu như ngươi thật sự không có hứng thú đối với con đường làm quan, vậy sao ngươi còn nỗ lực đi thi làm gì chứ? Ngươi nói ngoại nhân là tin tưởng lời ngươi nói hay là tin tưởng lời đồn? Ngươi nói bệ hạ là tin ngươi nói, hay là tin chuyện đã xảy ra?
Nếu như ngươi như chỉ là một thí sinh tầm thường, từ quan thì cũng thôi đi, cũng không có người sẽ xem ngươi như chuyện gì, nhưng ngươi là Hội Nguyên bốn khoa đầy điểm danh khắp thiên hạ, là tân khoa Thám Hoa trong vòng xoáy lời đồn. Danh tiếng của ngươi càng lớn, lần từ quan này có ảnh hưởng lại càng lớn, bảo người trong thiên hạ nhìn bệ hạ như thế nào?
Ngươi bởi vì tư tâm của bản thân mà khiến bệ hạ trở thành trò cười! Nhất là ngay tại thời điểm chuẩn bị tổ chức mừng Quốc khánh sáu trăm năm Cẩm Quốc lại nháo ra loại chuyện này, ngươi bảo tâm tình Bệ hạ chịu sao nổi? Ngươi không chọn lúc nào khác, lại chọn ngay tại thời kỳ này, ngươi còn dám nói ngươi không có tâm tồn trả thù, vì tiết hận thù cá nhân?"
Lời nói loại này vừa nói ra, mấy người tại đây đều là sắc mặt kịch biến, đều đã ý thức được đây là việc phải muốn mạng.
Mới kiếm được ba vạn lượng bạc, tâm tình đang rất không tệ, Dữu Khánh nghe ngây ra rồi.
Lúc trước hắn không đem lời Bùi Thanh Thành nói đặt nặng, cho rằng mình từ quan có là gì, cho rằng Bùi Thanh Thành thuần túy là vì ngăn cản, lúc này mới chân chính ý thức được chuyện mà Bùi Thanh Thành nói là có người đang tạo thế, đang đào hố nhằm vào hắn là có ý gì.
Lúc này mới chân chính minh bạch những lời đồn lúc trước kia vì sao có thể được gọi là tạo thế, lúc trước hắn vẫn luôn không có chút khái niệm nào về phương diện này.
Dữu Khánh không nghĩ tới chuyện từ quan mà mình và tiểu sư thúc đã thương lượng rất tốt lại có thể gây ra chuyện lớn như vậy, do dự hỏi: "Ngự Sử trung thừa Bùi đại nhân không cho ta từ quan, bây giờ ta chạy về Ngự Sử đài rút lại đơn xin từ chức thì sao?"
Cao Tắc Ngọc vỗ tay, "Đơn xin từ quan của ngươi đã rơi vào trong tay người có ý, đó chính là chứng cứ giấy trắng mực đen, theo ta được biết, đã có người cầm đơn xin từ chức của ngươi tiến cung gặp Bệ hạ để tố giác ngươi rồi. Ngươi cảm thấy sau khi Bệ hạ biết chuyện thì có tức giận không, có thể buông tha ngươi không?"
Dữu Khánh nhíu mi, vô cùng lo sợ.
Chung Túc nhìn nhìn hắn không biết nên nói cái gì cho phải, một đại tài tử tài hoa hơn người như thế làm sao lại hồ đồ giống như một tiểu hài tử vậy chứ?
Ông ta mặc dù buồn bực, nhưng thời khắc mấu chốt xem như có thể giữ được bình tĩnh, hỏi ngược lại: "Cao đại nhân tự mình đến đây thế nhưng là có gì chỉ giáo?"
Cao Tắc Ngọc: "Không nói được là chỉ giáo. Có chút lời nói chúng ta không ngại nói thẳng ra, bình thường ngươi cũng tặng ta không ít đồ vật, nếu là ngươi bị liên lụy rơi vào trong tay triều đình, vạn nhất sủa ra ta, ta chẳng phải đã bị oan uổng? Vừa đúng lúc ta được biết việc này, tự nhiên là phải khẩn cấp chạy tới hóa giải."
Chung Túc chắp tay: "Làm thế nào hóa giải, nguyện nghe tường tận!"
Cao Tắc Ngọc nhìn về phía Dữu Khánh, "Cắt đứt! Cùng hắn phân rõ giới hạn, sự việc là do một mình hắn làm ra, đến lúc đó triều đình truy tra, các ngươi cứ nói cái gì cũng không biết, tận lực phủi sạch quan hệ để tự bảo vệ mình."
Chung Túc trầm ngâm.
Đỗ Phì và Lý quản gia nhìn nhau, Đỗ Phì chỉ Dữu Khánh, hỏi: "Vậy hắn thì làm sao bây giờ?"
Cao Tắc Ngọc trầm giọng nói: "Ngươi còn muốn làm sao bây giờ? Tự nhiên là một người làm việc một người đảm đương, không muốn chết thì bỏ chạy, toàn bộ trách nhiệm để chính hắn gánh đi."
Lý quản gia chắp tay, nôn nóng hỏi: "Cao đại nhân, sẽ không có biện pháp khác sao?"
Cao Tắc Ngọc: "Nếu như hắn muốn sống, không còn cách nào khác, trước tiên phải trốn đi đã, trước tiên bảo vệ bản thân mới có thể nghĩ biện pháp đi giải quyết việc này, nếu không, trong cơn thịnh nộ của Bệ hạ, không ai có thể bảo đảm được hắn!"
Dữu Khánh chợt gật đầu nói: "Nghe lời Cao đại nhân, một người làm việc một người đảm đương, ta không hi vọng liên lụy tới Chung gia, các ngươi đem sự việc đẩy hết lên người ta là được. Ta đi!"
Chung Túc, Đỗ Phì, Lý quản gia nhất tề quay nhìn hắn, đều là muốn nói lại thôi.
Dữu Khánh lại lần nữa hướng ba người gật đầu khẳng định, "Ta đi!"
Hắn không muốn lưu lại để bị bắt đi thẩm vấn, một khi bị bắt, gia sản mà hắn phí hết tâm huyết tích góp được nói không chừng liền không còn nữa.
Khiến hắn trong lòng gào thét chính là, phải chăng phong thủy Linh Lung quan không tốt hay không, ba vị sư huynh là đào phạm triều đình, bây giờ mình cũng sắp biến thành đào phạm sao?
Cao Tắc Ngọc nói: "Đề phòng trên đường xuất hiện lục soát, nể mặt Chung viên ngoại, ta có thể hỗ trợ ngươi rời đi. Bên ngoài có một ca nha dịch của ta, để ta chọn một bộ y phục nha dịch thích hợp cho ngươi thay, tự ta đưa ngươi ra khỏi thành." Ánh mắt lại quét qua mấy người Chung Túc một lần, "Ý các ngươi như thế nào?"
Đỗ Phì cùng Lý quản gia đều là gật đầu tán thưởng.
Chung Túc suy nghĩ một chút, nói với Dữu Khánh: "Tình huống hiện tại không rõ, trước tiên ra ngoài tránh tránh một chút câu giờ cũng chưa hẳn không phải biện pháp."
Dữu Khánh đằng hắng.
Lúc này Chung Túc hướng Cao Tắc Ngọc nói: "Cao đại nhân, vậy thì làm phiền ngài rồi, có thể hay không cho phép ta dặn dò riêng hắn mấy câu?"
Đây chính là muốn mình lảng tránh một chút, Cao Tắc Ngọc cũng thức thời, "Cũng được, ta thuận tiện đi bảo người chọn một bộ y phục thích hợp, các ngươi tận lực nhanh lên một chút, chậm trể sợ sinh biến!"
Chung Túc chắp tay cảm tạ, lại nghiêng đầu ra dấu cho Đỗ Phì và Lý quản gia đi tiễn, cũng là có ý bảo hai người lảng tránh.
Bên trong phòng chỉ còn lại hai người, Chung Túc chợt than thở: "Ta thật sự rất muốn hung hăng chửi một trận, nhưng mà sự việc đã đến nước này, mắng có tàn nhẫn cỡ nào cũng vô ích. A Sĩ Hành, ngươi không phải kẻ ngốc, ta thật sự không biết vì sao ngươi phải làm như vậy, chỉ mong lần này có thể thuận lợi qua ải, nếu không ngươi liền làm lầm lỡ cả đời nữ nhi của ta!"
Dữu Khánh cũng là muốn nói lại thôi, nhưng suy nghĩ một chút, vốn muốn báo cho biết sự thật từ quan nhưng đã nuốt trở vào.
Tại trước lúc Chung Túc vừa mới vào cửa, hắn còn muốn tìm Chung Túc nói thẳng thắn.
Nhưng hiện tại thật sự là trước khác nay khác, vạn nhất khiến cho Chung gia bị rắc rối, một khi Chung gia bị bắt, chỉ sợ vị tất có thể giữ được bí mật A Sĩ Hành thật giả, khiến triều đình tổ chức truy xét, Linh Lung quan tất sẽ bị liên lụy.
Sau mội hồi do dự, cuối cùng quyết định nhìn xem có thể qua một cửa này hay không đã rồi nói.
Không qua được thì không cần phải liên lụy Linh Lung quan và A Sĩ Hành.
Còn nếu qua được một cửa này, sau đó tùy thời báo cho biết cũng không trễ, dù sao sự tình đã làm thành như vậy.
"Chung thúc, xin lỗi, nếu như tương lai có cơ hội, ta sẽ cho ngài một cái công đạo." Dữu Khánh xấu hổ cất lời.
Chung Túc than thở: "Chỉ mong có ngày đó đi. Ta nói chuyện riêng với ngươi, là muốn nói cho ngươi, những lời nói của đám làm quan kia nói, ta một câu đều không tin, cũng giống như phụ thân ngươi vậy, tình nguyện ẩn cư nhiều năm cũng không có liên hệ. Sĩ Hành, người đáng tin nhất chính là bản thân chúng ta, muốn bảo vệ được bản thân, chúng ta còn phải là dựa vào chính mình, không thể toàn bộ ký thác hi vọng vào người khác."
Dữu Khánh sửng sốt, "Chung thúc có biện pháp càng tốt hơn?"
Chung Túc: "Tình hình bây giờ, toàn bộ kinh thành có thể bảo đảm chúng ta vạn vô nhất thất thì chỉ có một người, nếu là bà ta xuất thủ, người muốn đầy ngươi vào chỗ chết liền không dám tiếp tục làm khó dễ ngươi. Nếu ý kiến của hai bên phe phái Triều đình đã thống nhất, Bệ hạ sẽ đơn độc lẻ loi, chỉ có thể xóa bỏ!"
"Người nào?"
"Ty Nam phủ chưởng lệnh, Địa Mẫu!"
"A, nếu có phe phái thì người phía bên bà ta hẳn chính là muốn giết ta, làm sao sẽ giúp chúng ta?"
"Ngươi đã quên tấm tàng bảo đồ kia sao?"
"Tàng bảo đồ?" Dữu Khánh lại lần nữa sửng sốt, hoài nghi hỏi: "Tàng bảo đồ gì chứ?"
Lần này đến phiên Chung Túc sửng sốt, "Nửa tấm đồ kia, phụ thân ngươi không nói cho ngươi biết lai lịch của nó hay sao?"
Dữu Khánh bừng tỉnh đại ngộ, cũng kinh hãi, vội hỏi: "Nửa tấm tranh mà ta đưa cho Chung thúc ngài là Tàng bảo đồ?"
Chung Túc không nói nên lời ngưng nghẹn một hồi, nhịn không được chụp lấy râu mép mình, "Cha ngươi đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, tại sao ngay cả chuyện trọng đại như thế cũng không có nói cho ngươi. Đến cùng hắn muốn làm gì? Lẽ nào muốn để cho ngươi tách khỏi chuyện này? Không đúng nha, nếu như muốn ngươi tách ra, vì sao lại để cho ngươi vào kinh thành đi thi?"
Suy nghĩ một hồi không nghĩ ra, khoát tay áo, thời gian không còn kịp rồi, ông ta nói ngắn gọn, đem lai lịch Tàng bảo đồ một phân thành hai kia vội vã mấy lời nói ra.
Dữu Khánh nghe được con mắt nháy không ngừng, trong lòng đang cuồng mắng A Sĩ Hành có bệnh, có trọng bảo như vậy còn vào kinh thành đi thi cái rắm, có tiền tiêu không hết muốn giúp bách tính còn không phải rất dễ dàng sao? Có thể làm một đại thiện nhân rồi a!
Hắn quả thực hết chỗ nói rồi.
Nhưng mà cũng minh bạch được ý của Chung Túc, thử hỏi: "Ngài định đem bảo đồ hiến cho Địa Mẫu?"
Chung Túc: "Đây mới là thứ chân chính có thể đả động bà ta."
"Nếu không..." Dữu Khánh có phần bối rối, nhấp nhấp đầu lưỡi, "Thúc phụ, nếu không cả nhà chúng ta cùng nhau bỏ chạy. Người xem, đã có Tàng bảo đồ, chỉ cần tìm đến tiên gia phúc địa, chút gia nghiệp này của Chung gia bỏ cũng bò đi thôi. Ngài cũng không cần phải lo lắng lầm lỡ cho nữ nhi của ngài, phải không?"
Cách nghĩ của hắn là, chỉ cần cầm Tàng bảo đồ cùng nhau chạy đi, Chung gia liền cũng không có đường lui, đến lúc đó nói ra chuyện A Sĩ Hành thật giả, để cho trưởng nữ Chung gia thuận lợi thành hôn với A Sĩ Hành thì thật tốt.
Chung Túc bị lời hắn nói làm cho chấn động, có cảm giác không thể tin nổi.
Đột nhiên ông ta có phần minh bạch vì sao A Tiết Chương không nói cho nhi tử biết sự thật về bảo đồ, đây là nghịch tử a!
Hoàn toàn phản bội lại lý niệm mà A Tiết Chương thủ vững cả một đời.
Bỗng nhiên cũng nhận ra được một chút đáp án vì sao A Tiết Chương không cho đứa con trai này biết quan hệ phía sau.
Thảo nào có thể làm ra chuyện không có nguyên tắc này, Chung Túc trong lòng nói thầm, thì ra tiểu tử này ngay từ đầu đã không muốn thực hiện theo lý niệm của A Tiết Chương!
Nhưng mà vì vậy ông ta đã bình thường trở lại, lúc trước còn lo lắng không dễ thuyết phục đứa này đem bảo đồ giao cho Ty Nam phủ, bởi vì đây là chuyện A Tiết Chương kiên quyết phản đối.
Lúc này liền phủ quyết ý kiến của Dữu Khánh, quở trách: "Hồ đồ, vì cái bảo đồ không biết ra sao mà không muốn sống nữa sao? Còn có cả một gia đình phải nuôi, chạy thế nào? Cả nhà chúng ta không người nào có thể chạy nhanh..."
Trải qua lời nói như thế, Dữu Khánh liền đã hiểu được ý của ông ta.
Chung phủ hiến bảo, tất nhiên sẽ đối mặt với tra hỏi, đã có bảo, vì sao bây giờ mới dâng ra, không chừng sẽ hoài nghi Chung Túc tham dự chuyện tòa cổ mộ năm đó.
Nếu là như vậy, vậy thì không còn là hiến bảo, mà là cùng A Tiết Chương hợp mưu trộm bảo.
Cho nên Chung Túc hiến bảo thì phải nói là mình không biết, sẽ nói là trước lúc Dữu Khánh hắn bỏ chạy thì mới nói cho ông ta, mới đưa cho ông ta, bởi vì có lỗi với Chung gia đưa cho Chung gia dùng để tự bảo vệ mình. Nếu như về sau Dữu Khánh hắn bị bắt lại thì cũng phải như vậy mà một mực nhận hết trách nhiệm tại trên người mình.
Chung gia mượn công lao hiến bảo để tự bảo vệ mình khẳng định không thành vấn đề, việc này là Ty Nam phủ cổ vũ.
Cũng sẽ hỗ trợ cầu Ty Nam phủ nhìn tại công lao hiến bảo mà bỏ qua cho Dữu Khánh hắn, về phần Ty Nam phủ có chịu đáp ứng hay không thì không biết, đáp ứng thì tốt, nếu không cuộc đời này Dữu Khánh hắn liền làm tội phạm bị truy nã đi.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!