Dữu Khánh sơ sờ chút râu mép, hơi không đồng ý, "Yên tâm, ta không có tư sắc, cũng không có tiền, cũng không đáng cùng hắn giao tiếp nhiều." Ánh mắt dừng tại sấp ngân phiếu trong tay Thiết Diệu Thanh, "Tiền nếu đã đưa cho ngươi, chính là của ngươi, không cần trả."
Đối phương biết rõ đem Hỏa Tất Xuất về U Giác Phụ có thể bán được mười vạn lượng, lúc đó hắn yêu cầu thì lập tức cho hắn, hắn sẽ không để người ta trả lại khoản tiền này.
Thiết Diệu Thanh muốn nói, Tôn Bình huých tay nàng một cái, làm chút ra hiệu.
Thiết Diệu Thanh iểu ý, có điều kiện thì trả cho người ta, nói nhiều không có ý nghĩa.
Nàng lại đem ngân phiếu cất đi, nhìn bao quần áo trên lưng bọn họ, "Các ngươi là định rời đi U Giác Phụ, hay là do ta nói sai lời nói?"
Nam Trúc chen vào một câu, "Hắn nói ngươi không vui, muốn ra ở khách sạn."
Dữu Khánh chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía gã, muốn làm ngay trước mặt mọi người nện lên khuôn mặt béo phì kia của gã một quyền, phát hiện thấy tên mập mạp chết tiệt này thật đủ tiện(bỉ ổi), dù cho không chiếm được người, dù cho thủ tại bên cạnh mỹ nhân nhìn nhiều chút cũng tốt, then chốt vẫn là đem hắc oa dộng dộng lên mặt hắn.
Kết quả có thể nghĩ mà biết, không thể đi ở khách sạn, nếu nhất quyết muốn đi tức là không chịu tha thứ cho người ta, vì vậy lại bị Thiết Diệu Thanh và Tôn Bình kéo giữ lại, mất công thu dọn đồ đạc một hồi.
Vì vậy, tên mập mạp nhất kia lại bồi người đẹp nhất đó nói chuyện phiếm.
Người có khổ người lớn nhất, dáng người vạm vỡ nhất thì một mực đứng ở nơi dễ thấy, dáng vẻ lãnh khốc và đăm đăm nhìn trời như đang hồi ức, vĩnh viễn không biết y tại suy nghĩ cái gì.
Thiết Diệu Thanh khá bất đắc dĩ, phát hiện Nam Trúc thực có đủ chuyện để nói, trên biết trời, dưới biết đất, giống như không gì không biết vậy, nhưng Thiết Diệu Thanh nàng thật sự không có một chút hứng thú nào, nàng không muốn biết những thứ đó, nàng trái lại muốn biết một mặt khác của Dữu Khánh là như thế nào.
Chính là về phương diện đại tài tử độc nhất vô nhị kia, về phương diện viết ra được "Một sớm bước vào Quân vương điện, kết thúc sinh tiền thân hậu danh" kia.
Nàng muốn hỏi hắn một chút, ngươi đã nhập Quân vương điện, không biết đã hoàn thành được sinh tiền thân hậu danh hay chưa?
Nàng muốn hỏi một chút, danh mà ngươi muốn cầu lại là danh như thế nào?
Một bức chữ viết lưu niệm, chỉ ba chữ, lập tức giúp cho một nhà tửu lầu trở nên nổi tiếng.
Nàng muốn biết hương vị món ăn tại nhà tửu lầu kia thật đáng giá được đánh giá cao "Nhân gian hảo" như vậy sao?
Nàng càng muốn biết hắn là nghĩ như thế nào mà dùng góc độ "Nhân gian hảo" đó để ca ngợi một nhà tửu lầu.
Nếu đã có cơ hội tiếp xúc trực tiếp với một vị đại tài tử độc nhất vô nhị, nàng rất muốn nghe đại tài tử bình luận những lời hoa mỹ về thơ từ phú văn, muốn nhìn đại tài tử múa bút hành văn, diệu bút sinh hoa, mà không phải nghe một tên đại mập mạp đầy mỡ nói về giang hồ cố sự gì đó.
Nếu thật muốn thảo luận về cố sự, những gì mà bản thân vị Thám Hoa lang kia trải qua cũng đã đủ truyền kỳ rồi, có một vị hôn thê có thể được Địa Mẫu nhìn trúng thu làm đệ tử thân truyền, hắn vậy mà lại vứt bỏ rời đi, nghe nói dung mạo không xấu, nghe nói còn là một đại mỹ nhân a.
Vì sao phải vứt bỏ không muốn?
Vị nam nhân này hình như là có phần không giống với những nam nhân bình thường khác, hình như là không có gì hứng thú với dung mạo xinh đẹp, lẽ nào chỉ thích nữ nhân tài ba?
Trong đầu nàng có hình ảnh khi mới quen biết với Dữu Khánh, có hình ảnh khi Dữu Khánh vẽ bùa, rõ ràng là đang giả thần giả quỷ gạt người, vì sao có thể vẽ thuần thục như thế?
Còn có, trong đám tro tàn vừa đốt cháy qua kia, vì sao sẽ xuất hiện hai chữ mà nàng viết ra trong lòng bàn tay?
Vì sao lại biết trượng phu của nàng có phiền phức?
Dù cho hiện tại nghĩ lại, cũng y nguyên cảm thấy thần kỳ.
Nàng thật sự có rất nhiều nghi vấn muốn hỏi Dữu Khánh, nhưng mà có tên mập mạp trước mắt này tại đây, nàng gần như không tìm được cơ hội trò chuyện với Dữu Khánh, cũng không có cách nào trò chuyện, một mở lời trò chuyện với Dữu Khánh, tên mập mạp này rất nhanh liền xen mồm vào, còn thế nào trò chuyện được?
Cũng vẫn luôn không có cơ hội kiến thức được phương diện mà vô song tài tử tỏa ra tài hoa kia, trái lại thì lời mắng chửi người thô tục đã nghe không ít.
Nói chuyện phiếm với Nam Trúc, ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn vào trong viện phía trong góc, có thể nhìn thấy Dữu Khánh cột bím tóc đuôi ngựa khoanh tay đi lui đi tới, vuốt vuốt chút râu mép non nớt đảo qua đảo lại trong viện, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Nếu không phải trước đó đã biết tình hình, thật sự không thể tin được đây là đại tài tử trăm năm khó gặp kia.
Cũng không biết nghĩ đến việc gì, Thiết Diệu Thanh chợt cắt đứt lời Nam Trúc nói, hỏi: "Nam tiên sinh, nghe nói chữ hắn viết nhìn rất được?" Hất cằm ra hiệu vế phía Dữu Khánh đang đảo qua đảo lại phía bên kia.
"Ách..." Nam Trúc thoáng sửng sốt, không biết vì sao nàng đột nhiên chuyển đề tài tới việc này, ừ một tiếng: "Hắn quả thực có khả năng viết chữ đẹp, phương diện này ta cũng không bằng hắn... Việc này hẳn không khó biết được đi, Bảng Vàng có thể thi đậu Nhất giáp, chữ viết đương nhiên sẽ không kém."
"Cũng phải." Thiết Diệu Thanh hơi hơi gật đầu, có phần tiếc nuối nói: "Từ khi quen biết hắn đến nay, còn chưa có nghiêm chỉnh nhìn thấy hắn viết chữ. Thực sự không nghĩ tới, làm một văn nhã danh sĩ tài hoa văn chương phong lưu, danh dương thiên hạ không tốt sao, vì sao phải bỏ văn theo võ nhảy vào trong vũng nước đục giang hồ này chứ."
Nam Trúc cười khổ, thầm nói, đại mỹ nhân, không có cách nào nha, người ta không phải "A Sĩ Hành" thật sự.
Bỗng nhiên, Mục Ngạo Thiết cất bước đi tới, Nam Trúc thuận thế nhìn sang, chỉ thấy Dữu Khánh từ trong tiểu viện đi ra, rõ ràng muốn xuất môn, không biết muốn đi đâu.
Hắn cũng lập tức đứng lên, xin lỗi Thiết Diệu Thanh không tiếp chuyện được nữa, cũng bước nhanh đuổi theo.
Dữu Khánh mới đi ra cửa Diệu Thanh Đường, đang nhìn trái nhìn phải liền phát hiện hai vị sư huynh đã xuất quỷ nhập thần đi theo bên cạnh, không khỏi hỏi: "Theo ta làm gì?"
Nam Trúc hỏi: "Ngươi đi đâu?"
Dữu Khánh: "Ta tùy tiện đi dạo không được sao?"
Nam Trúc: "Chúng ta cùng theo ngươi."
"Theo ta? Ngạc nhiên a! Không bồi mỹ nhân của ngươi nữa à?" Dữu Khánh châm chọc một câu rồi đi.
Một nhóm đi dạo một lúc, sau đó lại đi đến bên ngoài "Vọng Lâu".
Ba người dừng lại, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết nhìn nhau, trao nhau ánh mắt, phát hiện quả nhiên không đoán sai, quả nhiên là tài đại khí thô đi ra tiêu tiền rồi.
Dữu Khánh hơi suy nghĩ, sau đó hỏi: "Tình hình Kiến Nguyên sơn, các ngươi cảm thấy là mua tình hình mới nhất tốt, hay là mua cũ tốt?"
Nam Trúc: "Đương nhiên là mới nhất tốt hơn, nhưng giá cả đắt đỏ, cần sáu vạn lượng a, còn phải chờ mười ngày mới có thể lấy được. Cũ thì trong ngày liền có thể cầm đến, chỉ cần ba nghìn lượng, giá cả khác biệt rất xa. Chỉ là tên Độc nhãn quái kia cũng có nói rồi, thứ gọi là tin tức cũ chính là trước năm nay, thời gian khác biệt hình như cũng không lâu, ngươi có tiền ngươi cứ xem rồi làm."
Dữu Khánh trầm mặc một lúc, cuối cùng lại cất bước tiến vào hành lang.
Cửa cửa ra, thân ảnh ba người biến mất tại sau cửa...
Sau một lát, ba người lại mở rộng cửa đi ra.
Phí sáu vạn lượng cảm giác không đáng, Dữu Khánh cảm thấy không cần thiết, cảm thấy đại khái thoáng nắm giữ tình huống là đủ rồi, cho nên cuối cùng còn là bỏ ra ba nghìn lượng mua tình hình cũ.
Giao tiền đặt cọc, còn chưa lấy được thông tin, bảo ba canh giờ sau quay lại đây lấy hàng, bên phía Vọng Lâu cũng cần có thời gian để tập hợp chỉnh lý tin tức liên quan khu vực "Kiến Nguyên sơn".
"Thân phận của U Giác Phụ còn chưa được giải quyết, ra vào Yêu giới cũng không thuận tiện, hiện tại mua thông tin này là chuẩn bị xông vào hay sao?"
"Không phải cần phải cứ treo cổ tại trên cây 'Diệu Thanh Đường' kia, dùng thân phận 'Giám Nguyên trai' cũng hữu dụng như nhau."
"A, ngươi đã trao đổi ổn thỏa với Giám Nguyên trai rồi?"
"Ừ, hôm nay nghỉ ngơi cho tốt, dưỡng đủ tinh thần, ngày mai làm xong U Cư bài, chúng ta lập tức xuất phát rời đi."
"Thật sự không quản tới Diệu Thanh Đường nữa rồi?"
"Chuyện tốt a! Diệu Thanh Đường không còn rất tốt, lễ vật mà vong phu cho đã không còn nữa, triệt để chặt đứt nàng niệm tưởng, không phải đã cho ngươi có cơ hội để thừa dịp sao?"
"Xấu xa, ngươi suy nghĩ nhiều!"
"Ta xem là ngươi suy nghĩ nhiều, cũng không nhìn xem lại mình vừa nghèo vừa mập mạp, dựa vào tư sắc của người ta, cần đến ngươi lo lắng cho cuộc sống của người ta không tốt sao? Đổi thành nam nhân nào khác đều mạnh hơn ngươi. Chúng ta loại người lăn lộn tại tầng dưới chót này, đừng nằm mơ nữa, kiếm nhiều thêm chút tiền, mới thực tế chút!"
Một nhóm thừa dịp cơ hội này, đem toàn bộ đường phố to to nhỏ nhỏ tại U Giác Phụ đều đi một vòng.
Sau đó, tại Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết mãnh liệt yêu cầu, Dữu Khánh liền hào phóng rộng rãi trước giờ chưa từng có mời bọn họ một bữa, chính là một bữa bao no cơm Linh Mễ!
Ăn uống no đủ rồi, ba người quay trở lại Vọng Lâu, giao đủ tiền, cầm lấy thông tin tình hình Kiến Nguyên sơn rồi rời đi.
Sau khi quay trở về Diệu Thanh Đường, Nam Trúc cũng không có tâm tư đi tìm Thiết Diệu Thanh nói chuyện phiếm, ba người đều tụ tập tại trong phòng, ôm một đống thông tin hình hình Kiến Nguyên sơn để kiểm tra.
Nhìn xem một mạch đến hừng đông hôm sau, trên mái vòm lại chiếu xuống cột sáng, ba người mới thu công.
Sau đó lại rời Diệu Thanh Đường đi thẳng đến Giám Nguyên trai.
Thôi Du đang tại Giám Nguyên trai chờ bọn họ, Tần Quyết không có xuất hiện, nói là có việc rời đi rồi.
Không có dừng lại tại Giám Nguyên trai, ba sư huynh đệ đi theo Thôi Du thẳng đến tòa U Nhai toát ra vẻ thần bí kia.
Khi đến gần nhìn, y nguyên là một tòa vách núi chót vót, năn cách với U Giác Phụ bằng một khe vực sâu, có một cây cầu kết nối.
Trong vực sâu không biết có thứ gì, đen kịt không thấy đáy, thỉnh thoảng có âm phong vù vù dâng lên, âm khí rất nặng.
Vách đá ngăm đen, cầu cũng màu ngăm đen, cầu rất rộng, người đi tại trên mặt cầu đối diện với vách núi cao vút kia có cảm giác thấy mình nhỏ bé.
Trên cầu có không ít Đại miêu thân hình giống như sư tử, màu trắng, màu đen, màu vàng, vằn vện, vân..vân, hoặc thong dong bước chậm, hoặc cuộn mình nằm ngủ.
Lại nhìn trên vách đá, đồng dạng có rất nhiều đại miêu.
Cuối cùng Dữu Khánh đã minh bạch những điểm điểm tinh quang trên U Nhai này là thứ gì, đó là ánh sáng phản chiếu ra từ đôi mắt những con đại miêu này.
Trên cầu, người đến người đi rất náo nhiệt, người qua lại đều tránh né những đại miêu trên mặt cầu.
Trên vách đá có không ít động quật và bậc thềm, người lui tới đều không có tư cách đi tới.
Đi qua cầu, Thôi Du dựa vào U Cư bài dẫn ba người vào trong một chỗ địa quật(hang ngầm), đi đến phần cuối, có ánh lửa hừng hực.
Ở giữa một vòng ánh lửa soi sáng, một chiếc bàn dài, có một lão già mập mạp da nhăn nheo, da thịt trên mặt nhăn nheo đến mức có phần dọa người, ngồi ở ngủ gật trên chiếc ghế sau bàn dài.
Thôi Du đến gần, nói rõ ý đồ đến đây với người kia, cho biết Giám Nguyên trai muốn thuê mướn ba gã người làm, kỳ hạn thuê mướn là một năm, đến đây thực hiện U Cư bài.
Nói cách khác, ba người Dữu Khánh chỉ có thể sử dụng thân phận Giám Nguyên trai trong một năm, đây là thỏa thuận khi Tần Quyết và Dữu Khánh ký kết khế ước đã thống nhất với nhau.
Tần Quyết ít nhiều vẫn là sợ Dữu Khánh sẽ gây ra chuyện gì đó, tận lực rút ngắn thời gian.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!