Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Đối với tình ván cờ là như thế nào, Văn Hinh từ lâu đã khẩn cấp muốn hiểu rõ, nếu không phải ngại tại việc không tiện lộ diện thì nàng đã sớm đi ra xem rồi.

Lúc này đứng ở bên trong đình, nhìn chằm chằm ván cờ tinh tế nhìn xem, mới phát hiện vẫn chưa đánh xong, tiếp tục chắm chú thưởng thức, lại phát hiện vẫn chưa phân ra thắng bại, bỗng thấy kinh ngạc.

Trọng điểm là, song phương đen trắng đều ở tại cục diện thắng bại chỉ một nước cờ, người nào đều có khả năng thắng.

Nàng lập tức không hiểu rõ, Vũ Văn Uyên cũng không có thua a, vì sao dáng vẻ lại chật vật như là thảm bại?

Trông thấy tiểu Hồng vội vã chạy về tới, lúc này nàng chỉ vào bàn cờ hỏi: "Chưa đánh xong, là chuyện gì xảy ra?"

Tiểu Hồng than thở: "Quản gia nói, hòa rồi!"

Ánh mắt Văn Hinh dừng tại trên ván cờ, hơi hơi gật đầu, "Thế cờ này thoạt nhìn cũng quả thực có thể nói là hòa rồi."

Tiểu Hồng thổn thức lắc đầu, "Tiểu thư, không phải như thế, Vũ Văn công tử đánh ván cờ này kỳ thật là quá khó khăn, ta ở bên cạnh xem cũng khẩn trương muốn chết, nếu tiếp tục đánh, ta thật sợ Vũ Văn công tử sẽ xảy ra chuyện. Ngài không nhìn thấy, hai mắt Vũ Văn công tử đều đã sung huyết, quá dọa người."

"Ai." Văn Hinh than nhẹ, nhìn chằm chằm bàn cờ, "Nhìn bộ dáng của hắn quả thực đánh rất gian nan, có thể đánh cờ với A Khánh đến cục diện giằng co như vậy coi như là không dễ dàng rồi."

Tiểu Hồng lập tức biết nàng đã hiểu lầm, "Không phải, tiểu thư, cục diện giằng co này không phải lần đầu tiên xuất hiện, chỉ với ta xem được cũng đã là lần thứ ba rồi. Lúc đầu là tại nơi đây mạng treo một đường..." Nàng ta chỉ vào bàn cờ bô bô đem quá trình hình dung đại khái kể ra.

Văn Hinh nghe xong hơi kinh, "Ý của ngươi là nói, A Khánh đang cố ý bố cục giày vò Vũ Văn công tử?"

Nếu quả thật là như vậy, có thể đem ván cờ điều khiển đến tình trạng như thế, tại sao có khả năng không thắng được Vũ Văn Uyên, lưu giữ không giết, không phải giày vò thì còn có thể là gì?

Chỉ là, khiến người khó có thể tin, thật sự có người có thể đem ván cờ điều khiển đến tình trạng như vậy sao?

Tiểu Hồng chần chừ: "Hẳn phải là trùng hợp đi, ta đã xem rồi, sức cờ Vũ Văn công tử cũng không yếu, muốn nhằm vào hắn bố trí ra thế cục như vậy hẳn là rất không có khả năng, có thể là trùng hợp đánh tới tình trạng đó."

Thật là trùng hợp sao? Ánh mắt Văn Hinh hướng tới thân ảnh Dữu Khánh còn đang đứng ngây ra tại Nguyệt môn, nhớ tới hình ảnh vị này dứt khoát hạ cờ, đó đã không phải là kiểu tầm thường rồi, chỉ sợ đặt ở trên người hắn cũng không phải là không có khả năng đi.

"Bất quá, tiểu thư, về sức cờ, Vũ Văn công tử có khả năng thật sự không bằng A Khánh nha. Ta cũng không có ý nói Vũ Văn công tử không tốt, chỉ là, A Khánh quả thực đánh cờ thoải mái hơn Vũ Văn công rất nhiều. Tiểu thư, ta cảm giác ngài nói không sai, lúc trước A Khánh có khả năng là thật sự cố ý nhường ta." Nói đến việc này, tiểu Hồng cúi đầu vân vê cạp váy lật qua lật lại, trong thần thái toát ra một chút xấu hổ.

Văn Hinh không lưu tâm chút phong thái này của nàng ta, ánh mắt lại dừng tại trên bàn cờ, bắt đầu đứng ở góc độ của Vũ Văn Uyên để cảm thụ cục diện tranh phong.

Quả thực cũng đã cảm giác được phần dị thường gian nan lựa chọn kia, nhưng vẫn không tận mắt trông thấy được quá trình đánh cờ giao phong giữa song phương, cho nên không thể cảm nhận được loại cảm giác có thể khiến cho Vũ Văn Uyên chật vật thành như vậy.

Đánh cờ lại đem chính mình biến thành như vậy, còn bị trượt chân quỳ xuống, nam nhi dưới trướng có hoàng kim, mà người này chính là vị hôn phu của mình, thần tình Văn Hinh có chút phức tạp, nỗi lòng khó tả.

Là khinh thường sao? Nàng cũng không biết, nhưng về tâm tính quả thực không còn sự ngượng ngùng và thấp thỏm tại lần đầu gặp gỡ vị hôn phu.

Lời Tiểu Hồng kể lại không làm cho nàng cảm nhận được, nàng cũng không cảm nhận được cảm thụ của Văn Khôi, nếu là tận mắt đứng bên xem quá trình giao thủ, e rằng sẽ bình thản hơn nhiều đối với sự chật vật của Vũ Văn Uyên.

Cho dù như thế, nàng vẫn đã cảm nhận được sức cờ phi phàm của Dữu Khánh, nàng nhìn chăm chú vào hắn, trong lòng có tính toán, nếu như không có bất ngờ, vị này nhất định là người kia không thể nghi ngờ.

Trong lòng cũng không khỏi vì đó cảm thán, đây là thực lực trù tính của thiên hạ đệ nhất tài tử sao?

Nghĩ đến ngay cả Tử Long cũng phá lệ thân cận người này, nàng thật sự không cách nào hình dung nổi, lẽ nào đây là thứ được gọi là mị lực sao?

Bên cạnh Nguyệt môn lặng im một hồi, Dữu Khánh cuối cùng định thần lại, xoay người đi tới.

Ánh mắt Văn Hinh khẽ động, nghiêng đầu hỏi tiểu Hồng, "Vũ Văn công tử thế nào rồi?"

Tiểu Hồng chần chừ, "Không biết, hẳn là không có việc gì đi."

Văn Hinh: "Ngươi còn là đi xem một chút, không nên nói là ta bảo ngươi đi."

Tiểu thư quan tâm vị hôn phu là rất bình thường, tiểu Hồng ừ một tiếng, lập tức xách váy chạy đi.

Trên đường đi gặp được Dữu Khánh, tiểu Hồng hướng hắn khua khua nắm đấm, "Lát nữa xem ta thu thập ngươi thế nào."

Dữu Khánh không nói gì, hắn đã đủ hối hận rồi.

Sư huynh đệ ba người lẻn vào Văn thị, thật vất vả ẩn núp đến nay, mình cũng thật vất vả trộn lẫn được đến bên cạnh Văn Hinh, mắt thấy đã cách của hồi môn của Văn Hinh càng ngày càng gần, bây giờ bởi vì xử trí theo cảm tính mà tất cả mọi thứ có khả năng đều phải tan thành mây khói.

Một hạ nhân lại có sức cờ như vậy, muốn không để cho người ta hoài nghi cũng khó, còn có thể nán lại sao?

Còn muốn chấp chưởng của hồi môn của Văn Hinh sao, Thạch Cơ loan ở đâu còn chưa làm rõ ràng, vì sự xung động của mình mà sắp sửa dẫn đến tâm huyết một tháng này của sư huynh đệ ba người bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.

Hắn cũng không biết nên mở miệng như thế nào với hai vị sư huynh, không mặt mũi để nói, nói ra hẳn phải bị nước miếng nhấn chìm đến chết đuối.

Vấn đề là, mình đem Vũ Văn Uyên trừng trị một trận xong rồi thì làm thế nào đây? Chứng minh được phương diện năng lực nào đó của mình rồi thì thế nào chứ? Cũng vẫn là không chiếm được Văn Hinh, Văn thị cũng không có khả năng để cho Văn Hinh cùng với ngươi. Vũ Văn Uyên người ta có thể lấy Văn Hinh thì nền tảng tuyệt không chỉ là tại trên một ván cờ này, hành vi ngu xuẩn của mình không thay đổi được cái gì, đối với mình không có bất cứ chỗ tốt gì không nói, còn lầm lỡ đại sự.

Huống hồ, nhục nhã vị hôn phu của người ta, còn không biết Văn Hinh sẽ nhìn ngươi như thế nào chứ.

Thời điểm xung động thì vì xả giận, tỉnh táo lại mới phát hiện kỳ thực đạo lý gì mình đều hiểu biết.

Trên đời không có thuốc hối hận, chỉ có thể là đối diện, vừa nhấc mắt lên, phát hiện Văn Hinh đang nhìn mình chằm chằm.

Hắn đi tới, tại bên ngoài đình nói: "Tiểu thư, chính ngọ rồi, là đi qua bên kia ăn hay là sắp xếp người đưa cơm tới?"

Văn Hinh căn bản không tiếp vấn đề này, hỏi ngược lại: "Có sức cờ này, bày ra cờ thế hẳn cũng là kiếm được nhiều tiền hơn hẳn làm gia đinh, vì sao phải tại chỗ ta làm gia đinh?"

Việc đã đến nước này, Dữu Khánh dũng cảm mà toát ra một câu, "Có lẽ không phải vì tiền, có lẽ là vì người."

Văn Hinh không lý giải được, "Vì người?"

Dữu Khánh nhìn chằm chằm nàng không nói lời nào, trong lòng khẩn trương.

Bốn mắt nhìn nhau, Văn Hinh lập tức kịp phản ứng lại, khuôn mặt lập tức ửng đỏ, cũng chột dạ, ánh mắt né tránh, không dám đối diện với hắn, rõ ràng trong lòng đã rõ người mà đối phương nói là ai, nhưng vẫn nhịn không được trầm thấp hỏi một câu, "Vì người nào?"

Nàng yếu, hắn liền mạnh.

Dữu Khánh tiếp tục cố lấy dũng khí đáp: "Vì ngươi."

Văn Hinh lập tức xoay người nhìn về phía khác, gương mặt nóng lên nói: "Khi ta gặp ngươi thì ngươi đã nhập phủ, cùng ta có quan hệ gì chứ? Còn tiếp tục nói bậy!"

Lời tuy như thế, nỗi lòng lại giống như là tiểu lộc loạn đụng, tay chân có chút tê dại, Thám Hoa lang danh khắp thiên hạ thật sự là nhập phủ làm nô vì ta hay sao?

Dù có lễ giáo gì ước thúc, cũng chịu không nổi xung đột kinh hỉ lớn như vậy, nàng làm không được gợn sóng không sợ hãi.

Dữu Khánh: "Ta tất nhiên là không bằng Vũ Văn công tử, nhưng ta nhớ kỹ tiểu thư tựa hồ có chút thưởng thức vị Thám Hoa lang kia, dám hỏi tiểu thư, nếu là vị Thám Hoa lang kia tới đây, tiểu thư nhưng có nguyện cùng hắn xa chạy cao bay không?"

Văn Hinh tiếng lòng run lên, lần này là thật sự bị làm cho khẩn trương, lẽ nào vị này thật sự sẽ vì nàng mà công khai thân phận của mình rồi sao?

Sau một hồi rối loạn, nàng lại nỗ lực ổn định tâm tình, không quản đối phương là người nào, nàng cân nhắc từng câu từng chữ mà đưa ra trả lời chính thức, "Không quản là ai, hôn ước đã công khai, há có thể đổi ý? Nếu như tiếp tục hồ ngôn loạn ngữ, đừng trách ta trục xuất ngươi ra khỏi Văn phủ."

Dữu Khánh cười khổ, "Chuyện cho tới bây giờ, ta còn có thể lưu lại sao?"

Văn Hinh: "Bỏ qua việc hôm nay đừng nhắc tới, nếu như còn vọng ngôn, tất nhiên đem ngươi trục xuất!"

Dứt lời, nàng đột nhiên cảm thấy rất xấu hổ, không biết mình vì sao sẽ nói ra lời nói như vậy, không phải là lập tức phủi sạch quan hệ tránh tị hiềm sao? Loại nữ nhân như mình vậy có phải là quá vô sỉ rồi hay không?

Dữu Khánh đã hiểu rồi, người ta nguyện ý coi như cái gì cũng không có xảy ra, cho phép hắn tiếp tục lưu lại.

Nhưng chính hắn đã không còn hứng thú lưu lại.

Đầu tiên là Văn Hinh cự tuyệt làm hắn mất hết hứng thú, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời hắn thể hiện cõi lòng mình cho nữ nhân biết.

Kết quả khiến hắn rất hối hận, đã biết rõ người ta không có khả năng đáp ứng ngươi, không có khả năng đi theo ngươi, ngươi còn ngốc ngếch nói ra loại lời nói này làm gì, đã đủ mất mặt rồi đi?

Thứ nhì là hắn rõ ràng, sau chuyện hôm nay, Văn Khôi không phải là người mù, muốn chấp chưởng của hồi môn của Văn Hinh, là không qua được một cửa Văn thị này rồi.

Đương nhiên, nếu như Văn Hinh quả thật có thể ổn định cục diện, hắn cũng không vội vã ly khai.

Mục tiêu lúc đầu đã bị chêch đi bây giờ lại lần nữa được hắn điều chỉnh trở về, tìm được vị trí Thạch Cơ Loan, khi biết rõ rồi thì lập tức rời đi, trước đó có thể nàn lại nhiềuđược ngày nào thì nán lại ngày đó.

...

Dưới mái hiên bên ngoài nhà ăn, Văn Mậu đứng chắp tay, Văn Khôi ở bên cạnh bẩm báo quá trình chơi cờ, đồng thời cũng là đang đợi Vũ Văn Uyên tới dùng cơm.

Với dáng vẻ như quỷ kia của Vũ Văn Uyên là không tiện trực tiếp tới gặp người, trước tiên đi rửa ráy đã.

Nghe kể lại xong, Văn Mậu cảm thấy kinh ngạc, "A, tên gia hỏa kia lại có sức cờ cao siêu như vậy sao?"

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận