Đưa Tử Long về tới nơi rồi, Trâu Vân Đình đã rời đi, Tống Bình Bình nhưng chưa đi.
Vết thương trên người sư huynh nàng tuy rằng còn chưa khỏi hẳn, nhưng đã không cần phải có người hầu hạ nữa, Tống Bình Bình vốn là muốn tiếp tục chăm sóc sư huynh một đoạn thời gian nhưng sư huynh nói thật sự không cần nữa, một mực bị từ chối, nàng đành phải trở về.
Nàng là bạn của Văn Hinh, kỳ thực cũng có nghĩa vụ thiếp thân hộ vệ, có một số việc giữa nữ tử cùng tuổi với nhau ở chung sẽ thuận lợi hơn chút.
Tiễn Trâu Vân Đình đi xong, ba nữ nhân lại chụm vào với nhau bắt đầu thì thầm to nhỏ.
"Bình Bình tỷ, ngày mai Văn hội đã bắt đầu, cuối cùng ngươi cũng trở về kịp rồi."
"Kịp thì thế nào? Nhìn một đám người lội kéo văn vẻ, không có gì thú vị."
"Rất thú vị a, có rất nhiều người nha, rất náo nhiệt, còn có bán rất nhiều các loại đồ ăn vặt."
"Nha đầu chết tiệt chỉ thích náo nhiệt. Hinh nhi, ngươi khẳng định lại muốn chạy đến đó đi? Ngươi đi, ta đây đành cũng phải đi theo rồi, có đúng là lại phải ăn mặc giả nam hay không?"
"Khẳng định phải ăn mặc giả nam a, nếu không ba nữ nhân chúng ta đứng ở giữa một đống nam nhân thì thật bất nhã."
Tống Bình Bình giang rộng hai tay ưỡn ưỡn bộ ngực, "Đi thì đi, đã khó chịu lâu như vậy rồi, ta cũng sắp chịu không nổi, đi ra ngoài nhìn xem náo nhiệt cũng tốt, thuận tiện trợ uy cho Văn thị, chúc Văn thị đè ép Vạn thị, một lần đoạt giải nhất!"
Nói đến việc này, tiểu Hồng chu chu miệng, "Lần này muốn lực áp Vạn thị sợ là quá sức nha, nghe nói con rể Bảng Nhãn Ân Cát Chân của Vạn thị từ kinh thành trở về rồi, đó thế nhưng là Giải Nguyên khóa trước của Ninh châu, giống như sẽ đứng ra tranh phong giúp Vạn thị a."
"A, đã nghe nói." Tống Bình Bình hất hất cằm với Văn Hinh ra hiệu, "Không phải có vị hôn phu Vũ Văn Uyên của Hinh nhi tại đây sao, trong lần thi Hương trước, hình như xếp hạng của Vũ Văn Uyên và Ân Cát Chân cũng chênh lệch không lớn. Việc này lại không phải như luận võ trong giới tu hành chúng ta, ta nghe nói trong đạo về văn này nếu chênh lệch không lớn thì phát huy tại hiện trường ai mạnh ai yếu hình như cũng không chắc chắn a. Ta tin tưởng vị hôn phu của Hinh nhi nhất định thắng, Văn thị tất thắng! A, đúng rồi, ta nghe nói Vũ Văn Uyên không phải đã tới rồi sao?"
Ánh mắt nàng ta nhìn tới Văn Hinh, phản ứng của người sau khiến nàng ta có phần nghi hoặc, thường ngày, chỉ cần vừa nhắc tới Vũ Văn Uyên thì Văn Hinh luôn không thể tránh khỏi có chút ngượng ngùng, hiện tại lại cho nàng ta có cảm giác bình thản không dao động.
Tiểu Hồng vỗ trán, "Bình Bình tỷ, ngài đừng nhắc tới Vũ Văn công tử nữa, vấn đề phát sinh từ việc hắn chưa chắc có thể tham gia."
Tống Bình Bình trầm giọng hỏi: "Không thể tham gia? Vì sao? Lẽ nào con rể của Vạn thị có thể tham gia, con rể của Văn thị thì không thể tham gia hay sao?"
"Bình Bình tỷ, không phải như ngươi nghĩ như vậy, ai, Vũ Văn công tử hắn..." Tiểu Hồng muốn nói lại thôi, nhìn phản ứng của Văn Hinh một cái, thấy tiểu thư không ngăn cản, lúc này mới chỉ chỉ vào đầu mình, "Công tử suy gnhĩ quá độ, tổn thương tinh thần, hai ngày này chậm chạp chưa có bình thường trở lại, người vẫn luôn có chút hoảng hốt. Trạng thái như vậy làm sao có thể ra sân tham gia tỷ thí chứ? Ngày mai có thể bình thường trở lại hay không còn chưa nhất định."
Tống Bình Bình không lý giải được, "Sao rồi, đang rất tốt, tại sao lại bị thương tinh thần?"
Nói đến việc này, tiểu Hồng ra vẻ có chút tức giận, chỉ hướng Dữu Khánh ở một bên nói: "Đều do hắn, đều là chuyện tốt do hắn làm ra, động chân động tay lúc chơi cờ, cố ý hại Vũ Văn công tử, ta thật sự hoài nghi hắn có phải là nội gian do Vạn thị phái đến Văn thị hay không a."
Lời nói này, làm cho vẻ mặt Dữu Khánh bối rối, hắn là định kích thích Vũ Văn Uyên một chút, quả thực định cho chút giáo huấn, nhưng cũng không nghĩ tới năng lực chịu đựng tinh thần của Vũ Văn Uyên lại yếu đuối như thế. Đến bây giờ hắn thật là có phần cảm thấy may mắn, may là lúc đó Văn Khôi ngăn cản đúng lúc, nếu không để cho Vũ Văn Uyên một mực tiếp tục đánh ván cờ kia thì còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
"Tiểu Hồng!" Văn Hinh khó có được giọng điệu nghiêm khắc mà quở trách một tiếng, từ trước đến nay nàng nói chuyện gì gì đó đều là tương đối lịch sự nhã nhặn."Việc này không thể hoàn toàn trách A Khánh, là Vũ Văn công tử chủ động muốn đánh cờ cùng hắn, cũng đã được Khôi gia gia chấp thuận, tài không bằng người trách không được bất cứ kẻ nào."
"Chơi cờ... Bị thương tinh thần?" Tống Bình Bình đại khái đã nghe hiểu ý trongđó, nhưng mà vẫn không rõ, hoài nghi hỏi: "Chơi cờ cũng có thể khiến cho người ta qua mấy ngày rồi còn chưa định thần lại được sao? Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?"
"Hắn cố ý bố cục đào hầm..." Tiểu Hồng chỉ vào Dữu Khánh, bô bô đem tình huống đại khái kể ra.
Chơi cờ, Tống Bình Bình không giỏi, nhưng ít nhiều cũng biết một chút, chần chừ nói: "Chơi cờ không phải là tìm cách bẫy nhau sao, không đào hố đối phương còn gì gọi là chơi cờ, việc này hình như cũng không thể trách hắn đi? Trái lại Vũ Văn công tử... Thân thể thư sinh chính là quý báu, là rất không giống người trong giới tu hành chúng ta a."
Tiểu Hồng giương mắt nhìn, cũng biết hai người này không tận mắt nhìn thấy quá trình là không thể đồng cảm, quá trình giày vò người đó nàng dùng ngôn ngữ là không cách nào mô tả ra, nhưng nàng ta vẫn còn là hướng Dữu Khánh hung hăng một câu, "Nếu Văn thị bại bởi Vạn thị, ngươi khó từ chối trách nhiệm!"
"Tiểu Hồng, không nên nói lung tung!" Văn Hinh lại quở trách một câu.
Dữu Khánh trầm mặc không nói, cũng không giải bày, tùy ý cho nói...
Ngày hôm sau, ngoài Ngọc viên, một chiếc xe ngựa nhìn như đơn giản kì thực được chế tác tinh xảo dừng tại cửa vào viện.
Bên cạnh xe ngựa, Dữu Khánh cũng đổi y phục hạ nhân, đổi thành trang phục người thường.
Chỉ chốc lát sau, Văn Hinh, Tống Bình Bình và tiểu Hồng từ trong vườn đi ra, đều là đã thay đổi nam trang, trên đầu còn đeo nón rộng vành, vành nón đè thấp khiến người khác không dễ nhận rõ chân diện mục.
"Nhìn cái gì vậy, chưa từng nhìn thấy sao? Mắt bốc lên tặc quang."
Khi đi ngang qua bên cạnh Dữu Khánh, tiểu Hồng lại oán giận Dữu Khánh một câu.
Dữu Khánh rất không biết nói gì, không biết hai ngày vừa rồi nàng nha hoàn này đã ăn sai thuốc gì rồi, đối với hắn có vẻ bám sát rất hung hăng, hắn cảm thấy bối rối, Vũ Văn Uyên cũng không phải vị hôn phu của ngươi, chính bản thân Văn Hinh còn không nói gì, ngươi có gì phải giận?
Ba nữ giả nam trang bucớ lên xe ngựa, thả rèm cửa, Dữu Khánh cũng nghiêng người ngồi ở trên càng xe, lưng dựa khuông cửa.
Xa phu ngồi chung trên càng xe vung roi, điều khiển xe ngựa lăn bánh tiến lên.
Khi xe ngựa đi ra từ lối cổng bên Văn phủ thì tám vị hộ vệ cưỡi ngựa đã chờ đợi tại hai bên đường từ lâu lập tức rong ruổi ngựa đuổi theo, chia ra phía trước mở đường, mặt sau theo sát, hộ vệ ở hai bên.
Được biết Văn Hinh muốn đi ra ngoài xem Văn hội, Văn phủ đã sắp xếp chuẩn bị sẵn sàng cho công tác an toàn, đây chỉ là hộ vệ công khai, trong âm thầm còn có người thủ.
"Ai, đến nơi lại phải đứng thật lâu, Văn gia có khu vực chỗ ngồi tại sao không cho ngồi chứ, thật là. Cũng chỉ có Hinh nhi ngươi mới thích xem loại trò chơi, luận điệu múa văn chơi chữ này."
Trong xe, Tống Bình Bình nói không ngừng.
Giọng Văn Hinh nhạ nhàng vang lên, "Bình Bình tỷ, khu vực chỗ ngồi bố trí xung quanh sân bãi có số chỗ ngồi hạn chế, rất nhiều trưởng bối còn không có chỗ ngồi, chúng ta làm sao có thể chạy đến ngồi? Nếu như chúng ta thật tới ngồi ở đó, người sáng suốt vừa nhìn liền biết chúng ta là ai, sau đó sẽ bị người chỉ trỏ nữa thì không thích hợp, trong nhà có thể cho chúng ta sắp xếp đến vị trí ở gần phía trước đã không tệ rồi."
Tống Bình Bình hừ nói: "Ta và tiểu Hồng không sợ người khác chỉ trỏ, cũng chỉ có ngươi mới sợ hãi người ta nói giấu đầu lộ mặt gì gì đó, cái này không được cái kia không được, đi ra cổng còn phải giả thành nam nhân, ngươi sống thật sự không thú vị. A, đã nói trước rồi, trước tiên đi dạo 'Bích Kiều' đã, chờ đến khi tỷ thí sắp bắt đầu mới đi đến đó, ta không muốn sáng sớm đã đứng sắp hàng trước sân khấu."
Văn Hinh: "Yên tâm, không để cho ngươi chờ không, Khôi gia gia đã an bài người giúp chúng ta chiếm vị trí tốt."
"Úc!" Tiểu Hồng nhẹ nhàng vỗ tay hoan hô, "Quá tốt rồi, khu vực Bích Kiều kia có thật nhiều đồ ăn ngon và trò thú vị, ta cũng đã lâu chưa đi tới đó rồi."
Ngồi dựa vào khung cửa, Dữu Khánh yên lặng nghe bên trong nói chuyện, hắn không có hứng thú gì đối với văn hội gì đó, khi đến nơi cũng là dự định co mình dấu tại phía sau trong đám người, tránh cho bị Ân Cát Chân và Văn Ngôn An ở tại đó nhận ra.
Xe ngựa chuyển hướng, ánh sáng mặt trời chiếu ở trên cửa xe.
Văn Hinh ở bên trong xe nói chuyện phiếm với hai nữ, thỉnh thoảng nhìn về phía thân ảnh nơi rèm cửa kia, trong lòng lại nảy sinh phiền muộn.
Tống Bình Bình bỗng nhiên nắm lấy tay nàng, "Còn đang lo lắng cho Vũ Văn công tử sao? Được rồi, yên tâm đi, nếu thật sự có chuyện gì thì khẳng định đã sớm mời sư phụ ta đến khám và chữa trị rồi. Không kinh động sư phụ ta liền đã nói rõ là không có việc gì, đại phu không phải đã nói rồi sao, nghỉ ngơi mấy ngày là được rồi."
Lần này trở lại Ngọc viên, qua tiếp xúc, nàng liền phát hiện thấy, Văn Hinh dường như không còn giống trước đây, thường xuyên sẽ ngây ngẩn thất thần, trong mặt mày thỉnh thoảng hiện lên vẻ ưu thương nhàn nhạt, ưu thương giống như tích tụ tại trong lòng, phiền muốn không giải tỏa được luôn sẽ khiến người có cảm giác vui cười miễn cưỡng, khiến chi nữ nhân nàng đây nhìn thấy mà đau lòng.
Trước đây không có như vậy, vậy khẳng định chính là bởi vì thân thể của Vũ Văn Uyên rồi.
Văn Hinh có điểm không biết nên phản hồi nàng ta như thế nào, chỉ lắc đầu, lại lặng lẽ nhìn nhìn bóng người nơi rèm cửa, trong lòng lại đang phỏng đoán xem hắn còn có thể đợi bao lâu, không biết hắn sẽ dùng phương thức như thế nào để rời đi, sẽ không từ mà biệt, từ đó không còn tin tức sao?
Nhớ tới lời hắn nói muốn dẫn nàng xa chạy cao bay, nhớ tới việc sau khi mình dứt khoát cự tuyệt thì dáng vẻ đối phương buồn bã đau thương kia, nàng liền cảm thấy lo lắng đau khổ.
Hai ngày vừa rồi, nàng cũng không biết mình làm thế nào vượt qua, tựa hồ mỗi người đều cho rằng nàng là vì Vũ Văn công tử, vì vậy vì để giúp nàng hết giận, tiểu Hồng không ngừng trách móc A Khánh nhằm an ủi nàng.
Nhưng nàng rõ ràng, không phải như vậy.
Nàng cũng không minh bạch, mình không phải vẫn luôn thẹn thùng e lệ chờ đợi xuất giá sao? Không phải một mực mong đợi đến được ngày gả cho Vũ Văn Uyên sao? Vì sao lại đột nhiên toát ra một người, đột nhiên một phen thổ lộ là có thể khiến mình giống như mất hồn?
Nàng liên tục nhắc nhở chính mình, như vậy là không đúng, cũng chỉ có thể là không ngừng dùng đạo lý để áp chế tà niệm của mình.
Nàng cho rằng mình đã sinh ra tà niệm.
Tựa ở khung cửa, Dữu Khánh nghe được lời Tống Bình Bình nói, biết rõ Văn Hinh đang lo lắng cho Vũ Văn Uyên, khóe miệng không khỏi lộ ra nét cười thảm nhàn nhạt, lại lần nữa cảm thấy mình thật ngốc, càng nhiều chính là cảm thấy trong lòng thật là khó chịu.
Khi biết rõ Văn Hinh luôn quan tâm cho Vũ Văn Uyên, so với việc Văn Hinh cự tuyệt hắn lần trước càng làm cho hắn đau lòng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!