"Vâng." Mạnh Vi trầm giọng lĩnh mệnh.
Bên trong khoang xe hơi hơi lay động, Hữu Lăng La chậm rãi nhắm mắt, nỗi lòng y nguyên dây dưa tại trên người vị Thám Hoa lang kia.
Sau sự kiện Kiến Nguyên sơn, lão vốn tưởng rằng vị Thám Hoa lang kia xảy ra chuyện ngoài ý muốn, táng mệnh tại trong Quan Phong Dương cổ mộ, nào ngờ đột nhiên nghe được tin tức, nói vị Thám Hoa lang kia lại xuất hiện tại Ninh châu.
Điều này sao có thể? Lúc đó, là chính mắt lão nhìn thấy cảnh tượng Quan Phong Dương cổ mộ sụp đổ xuống, sau việc lại bị nhân mã Yêu giới vây quanh chật như nêm cối, đào sâu xuống đến dưới lòng đất cũng không thấy có bất cứ người nào còn sống sót, vị Thám Hoa lang kia là làm sao thoát thân được?
Không tin, sai người xác minh, kết quả phía bên Ninh châu báo chó biết, cũng xác nhận, đích thật là Thám Hoa lang A Sĩ Hành đã xuất hiện. Ân Cát Chân đồng bảng đồng liêu với A Sĩ Hành đã gặp mặt nói chuyện với nhau, không có sai lầm.
Có được đáp án này, lão không thể tránh khỏi nghĩ đến, cũng vẫn là ý nghĩ kia, tiểu tử đó dám thế đơn lực bạc xông vào Quan Phong Dương cổ mộ tất nhiên là có điểm cậy vào. Dám kết luận như thế, là bởi vì phụ thân của A Sĩ Hành từng là Ngu Bộ lang trung, từng tự mình phụ trách lượng lớn nhân mã khai quật cổ mộ.
Căn cứ vào các loại dấu hiệu đến xem, vị Ngu Bộ lang trung kia năm đó hẳn phải là tại trong cổ mộ nắm giữ được tình huống đặc biệt gì đó mà chưa báo cáo, điều này chỉ sợ cũng là nguyên nhân trọng yếu mà con của hắn dám lần nữa dò xét cổ mộ. Nói vậy cũng là nguyên nhân trọng yếu con của hắn có thể từ trong cổ mộ sụp đổ tránh được một kiếp.
"A Sĩ Hành" vì sao xuất hiện tại Ninh châu?
Lúc trước, trong các phương thế lực tham dự sự kiện Quan Phong Dương cổ mộ, Hữu Lăng La và Tần Quyết tính là chỉ có có hai bên biết rõ thân phận Dữu Khánh, cho nên hai người đều có ý nghĩ giống nhau, ý nghĩ đầu tiên chính là nghĩ tới tiên gia động phủ.
Logic suy nghĩ rất đơn giản, Quan Phong Dương cổ mộ không phải là tiên gia động phủ, mục đích A Sĩ Hành đi cổ mộ chính là vì tìm được manh mối tiên gia động phủ, bọn họ không biết bên trong cổ mộ sụp xuống đến tột cùng xảy ra chuyện gì, nhưng có thể tưởng tượng, một khi A Sĩ Hành từ trong cổ mộ tìm được manh mối tiên gia động phủ, trạm tiếp theo tất nhiên chính là đi tìm đến chỗ tiên gia động phủ.
Cho nên, tất nhiên là muốn truy tra hướng đi của A Sĩ Hành.
Văn thị tộc trưởng Văn Mậu rõ ràng muốn giấu giếm không nói ra, việc này không phải giỡn chơi sao? Hữu Lăng La làm sao có khả năng từ bỏ ý đồ, chỉ với giá trị của bí mật mà Văn Mậu giấu giếm đã đủ để đem tới cho toàn bộ Văn thị ngập đầu tai ương, bị đối đãi bằng bất cứ thủ đoạn gì cũng không quá đáng.
Cũng may vì che giấu chân tướng sự việc, lão không thể không giả ý đem tình thế khống chế tại trên xung đột thương nghiệp, tạm thời cũng chỉ có thể là dùng phương thức tạo áp lực bức bách Văn thị, nếu không từ lâu đã trực tiếp sử dụng thiết huyết thủ đoạn với Văn thị...
Khách sạn, một người làm nhấc một thùng nước nóng đi tới một gian thượng phòng, tại ngoài cửa gõ cửa thùng thùng.
Cửa mở, Thôi Du hiện thân tại sau cửa.
Người làm cúi đầu khom lưng, "Khách quan, đưa nước nóng tắm rửa tới cho ngài."
Thôi Du cảnh giác quan sát một chút người làm đang cúi đầu khom lưng, thấy quả thực là người làm của khách sạn lúc trước đã gặp qua, lúc này mới nghiêng người cho hắn tiến vào.
Người làm đi vào bỏ nước nóng xuống, sau đó chợt từ trong ngực móc ra một phong thư giao tới, "Khách quan, dưới lầu vừa mới có người bảo nhỏ đem phong thư này giao cho các ngươi."
Thôi Du ngẩn ra, Tần Quyết đang chắp tay đứng ở phía trước cửa sổ lập tức quay đầu lại nhìn tới.
Thấy hai người trong gian phòng đều không có phản ứng, người làm cầm thư nhìn trái nhìn phải, không biết phải làm gì cho đúng.
Tần Quyết hơi gật đầu, lúc này Thôi Du mới nhận lấy bức thư, sau khi người làm rời khỏi đây, lập tức mở thư ra xem, sau khi xem xong thì có chút kinh ngạc, sau đó mới bước nhanh đến đưa cho Tần Quyết.
Khi xem hết nội dung trong thư, trán Tần Quyết hơi nhíu, chợt hỏi: "Khi chúng ta tiến vào Văn phủ, có mấy người biết rõ thân phận ngươi ta?"
Thôi Du hơi hơi nhớ lại, "Khi ở ngoài đại môn thông báo thì chúng ta không cho biết thân phận, khi gặp được mấy người Phiền Vô Sầu mới thổ lộ ra. Cho nên, có mặt lúc đó, biết rõ thân phận chúng ta, cũng chỉ có chủ tớ Văn Mậu, còn có thầy trò Phiền Vô Sầu, hẳn chỉ là bốn người này."
Ánh mắt Tần Quyết dừng tại trên nội dung thư, lại lần nữa xem kĩ một lần, "Theo lý thuyết, mấy vị này không nên tùy ý phô trương ra việc người của Xích Lan các tìm tới cửa, bây giờ vừa mới ra Văn phủ không bao lâu thì đã có người hẹn bí mật gặp mặt chúng ta, còn biểu thị có biện pháp giúp chúng ta biết rõ điều chúng ta muốn biết. Xem ra, ở trong bốn người kia có một người có ý tứ."
Thôi Du hoài nghi hỏi: "Có phải là có cạm bẫy gì hay không?"
"Có thể có cạm bẫy gì? Văn thị không muốn hỗ trợ, cự tuyệt chúng ta là được, không đáng tìm người của Xích Lan các gây phiền phức." Tần Quyết xùy một tiếng, ánh mắt lướt qua trên thư, khóe miệng chợt nhếch ra nét tiếu ý, "Có điểm ý tứ, ngươi chuẩn bị một chút, ta trái lại muốn nhìn xem là ai am hiểu lòng người như thế."
"Được." Thôi Du đáp.
Rất nhanh, lão ta liền cầm tới một bộ y phục người làm khách sạn.
Đợi cho tất cả đã chuẩn bị thỏa đáng, Thôi Du chờ cho người phục vụ mục tiêu có thân thể không khác Tần Quyết lắm xuất hiện thì lập tức gọi hắn vào gian phòng.
Người phục vụ vừa vào cửa, còn chưa kịp có phản ứng là chuyện gì thì liền té xỉu rồi.
Cải trang dịch dung thành người làm, lúc này Tần Quyết đi ra cửa, đây cũng là dặn dò trong thư, đối phương rất cẩn thận, lo lắng phía bên Văn thị phái nhân thủ nhìn chằm chằm địa điểm bên này đặt chân, cũng có thể lý giải được việc đối phương không muốn để cho Văn thị phát hiện bọn họ có chạm mặt.
Đi ra khách sạn, trà trộn tại trong đám người trên đường phố rời đi, sau một quãng đường xa, Tần Quyết mới tại một cái bến sông bên cạnh chui vào một chiếc thuyền có che mui, lúc này theo thuyền rời đi.
Ước sau nửa canh giờ, thuyền dừng lại tại bên cạnh một chỗ thần miếu hương hỏa hưng thịnh, lên bờ, Tần Quyết nhìn nhìn bốn phía, lẫn vào đám người ra ra vào vào đi vào trong thần miếu.
Đến khi y quay trở ra thần miếu thì sắc trời đã sắp đến chạng vạng.
Lại lần nữa lên thuyền ly khai, trên đường tại trong một tiệm y phục đổi thân xiêm y rồi mới quang minh chính đại mà trở lại khách sạn.
Y cũng không sợ người ta biết rõ y đã rời khách sạn, chỉ là không muốn để cho người theo dõi, không muốn để cho người biết rõ y đi đến đâu, gặp mặt người nào mà thôi, trên thực tế khi y rời đi không bao lâu Thôi Du liền cứu tỉnh tên người làm, không làm lỡ công việc của người kia tại khách sạn.
Chờ đợi đã lâu, Thôi Du bồi y trở về phòng, sau đó lập tức hỏi: "Thế nào?"
Tần Quyết hài hước nói: "Văn thị nghìn năm nội tình không phải trò đùa, chỉ bằng vào chúng ta tại bên trong Nính Châu thành này, sợ rằng thật đúng là không có biện pháp nào với Văn thị, cũng may có chút người lá gan lớn, ngay cả ngươi ta cũng theo không kịp. Lập tức liên hệ lão nhị, việc này đại khái cũng chỉ có hắn có thể làm được, bảo hắn nghĩ biện pháp hỗ trợ, cần phải đem tới một loại độc dược vô sắc vô vị không thể để người phát hiện còn có thể sát nhân, hơn nữa còn phải là độc vật mà không có giải dược đặc biệt thì không thể giải được, trong vòng 3 ngày nhất định phải đưa đến nơi đây."
Thôi Du kinh ngạc, "Việc này... Tiên sinh, việc này có pahỉ là quá gấp chút hay không, dù cho là bay, lộ trình đi về đều phải cần gần nửa ngày, còn phải phí thời gian tìm được loại độc vật đạt yêu cầu, phía bên Nhị gia sợ là quá sức."
Tần Quyết: "Bên trong Văn phủ, đêm trăng tròn mỗi tháng, đều sẽ tiểu tụ toàn nhà một lần, lần này là tại ba ngày sau, nếu bỏ lỡ lần này, lại phải chờ tiếp một tháng. Có một số việc nhất định cần phải nhanh, nếu không dễ dàng bị người khác nhanh chân đến trước."
Thôi Du hơi kinh, "Muốn hạ độc tại trong Văn phủ gia yến? Người gửi thư là người của Văn gia?"
Có hoài nghi này rất đơn giản, đồ vật khổng lồ như Văn thị vậy tự nhiên có năng lực tự vệ, ngoại nhân là rất khó đắc thủ.
Tần Quyết không phủ nhận, tạm thời cũng không nói cho lão ta biết là ai, "Bình thường đồ ăn uống của Văn Mậu đều được kiểm tra nghiêm ngặt, càng không cần phải nói là ngày toàn gia yến tiệc, cho nên độc vật nhất định không thể bị kiểm tra ra, điểm yêu cầu này cần phải nói cho lão nhị hiểu rõ."
Thôi Du: "Văn thị tài đại thế đại, lực phòng ngự không có khả năng quá yếu, tự sẽ có một bộ năng lực kiểm tra cường đại, các loại linh dược giải độc khẳng định cũng không thiếu, khả năng bị người hạ độc thành công sợ là không lớn."
Tần Quyết: "Là một cái cơ hội có thể cạy mở Văn thị khó có được, như thế nào cũng phải nghĩ biện pháp thử xem, nói cho lão nhị, cần hắn phải hỗ trợ làm được."
...
Trăng sáng sao thưa, hào phú dạ yến.
Đảo mắt, ngày Văn gia một tháng đoàn tụ một lần lại đến rồi, đây cũng là quy củ do Văn Mậu định ra sau khi tiếp chưởng vị trí gia chủ.
Năm đó vì tranh vị trí gia chủ, anh em trong nhà bất hòa, cốt nhục tương tàn, Văn Mậu có cảm nhận về điều này, thiết lập ra cái gia quy này, muốn làm cho các cốt nhục huynh đệ hậu bối thân cận nhiều hơn, để cho đám con cháu niệm thân tình nhiều hơn.
Lần này, người đến phá lệ đầy đủ, Văn thị vừa vặn bắt được vị trí làm chủ tế lần này, ngay cả nữ nhi gả ra ngoài cũng dẫn theo trượng phu và người thân dồn dập đuổi tới tham gia bữa gia yến này, chạy tới chúc mừng lão gia tử.
Trong đình viện lộ thiên, con cháu đầy đàn, tiếng nói cười trò chyuện râm ran.
"Gia gia, đại tế lần này, ngươi cũng phải khiến cho Vạn lão nhi kia xấu hổ mới được."
Lời này của Trưởng tôn Văn Ngôn Hưng làm cho mọi người tại đây cất tiếng cười vang.
Đề tài này vừa được gợi lên, một đám tiểu bối lòng đầy căm phẫn, đồng thời cũng tâm tình tăng vọt, dồn dập thảo luận làm thế nào để khiến cho tộc trưởng Vạn thị gia tộc xấu hổ.
Ngồi ở thượng vị, Văn Mậu vuốt râu vui vẻ, coi như là nghe tiểu bối đang nói chuyện cười, ánh mắt lão thỉnh thoảng liếc nhìn về phía Văn Hinh đang ngồi phía dưới, tâm tình không vui mà chậm rãi uống thức uống. Trông thấy cháu gái thỉnh thoảng nặn ra nụ cười sơ sài đáp lại khác người, lão biết rõ, cháu gái đại khái vẫn còn chưa thể thoát ra khỏi chuyện Thám Hoa lang.
Loại chuyện này, lão cũng không có cách nào, có chút khúc mắc chỉ có thể là dùng thời gian để hóa giải.
Trên một tòa lầu các, đứng trên cao, Trâu Vân Đình nhìn chằm chằm động tĩnh bữa yến tiệc trong tòa đình viện kia, thần tình phức tạp mà nhìn chằm chằm Văn Hinh u sầu không vui.
Bỗng nhiên, ánh mắt gã khẽ động, theo dõi trong yến hội Văn Quách Thị Nhị phòng.
Văn Quách Thị quay đầu lại ra hiệu cho phía dưới, nha hoàn đi tới hỗ trợ rót rượu, sau đó xoay người liền hướng ngoài đình viện đi đến.
Trâu Vân Đình hai gò má căng ra một hồi, sau cùng giống như đã làm ra quyết định trọng đại, xoay người rất nhanh đi xuống lầu...
Tại gia yến, nửa cái ngoại nhân xuất hiện, Tống Bình Bình đột nhiên đi tới, nàng ta sang một bên đi vòng tới phía sau Văn Hinh, tại bên tai nàng nhẹ giọng vui cười nói: "Hinh nhi, đi, đi theo ta, cho ngươi xem một đồ chơi thú vị."
Văn Hinh đang không muốn tại nơi đây miễn cưỡng vui cười, liền đứng dậy, trước tiên báo cho gia gia biết một tiếng, nói mình đi một chút.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!