Nhưng không đợi ông ta đi ra khỏi đình viện, liền nghe âm thanh bát đĩa rơi vỡ "Lạch cạch" vang lên.
Văn Khôi nhìn lại, chỉ thấy hiện trường tựa hồ có chút lộn xộn, đang ngồi, có người che ngực, có người che trán, có người ềm oặt đổ nhào ra mặt đất.
Trong đình, Văn Mậu đột nhiên hai tay chống lấy trường án, ổn định thân hình không để lay động, tiếp đó nhấc tay sở râu nơi môi, sờ thấy ướt sũng đưa tay nhìn, đúng là máu tươi từ trong lỗ mũi chảy ra, ánh mắt lão nhanh chóng lạnh lùng quét nhìn xung quanh, phát hiện thấy đám con cháu Văn thị tại đây đều có bệnh trạng, giống như không có một ai có thể may mắn tránh khỏi.
Văn Khôi kinh hãi, lập tức quát lớn: "Người đâu!"
Hộ vệ nhân thủ lướt tới, nhìn thấy hiện trường thì cũng kinh hãi, Văn Khôi khẩn cấp chỉ về hướng khói bay tới, "Nhanh chóng đem người thả khói bắt lại!"
Hộ vệ khẩn cấp lĩnh mệnh rời đi.
Văn Khôi lại nín thở tức khẩn cấp dẫn người chạy về bên cạnh Văn Mậu, đỡ Văn Mậu đang lung lay sắp đổ, lập tức khiêng Văn Mậu đi trước cứu chữa, về phần các con cháu Văn thị đang tại chỗ trong miệng thổ huyết, lỗ mũi chảy máu thì không quản tới, bảo đám hộ vệ nghĩ biện pháp đi nghĩ cách cứu viện.
"Mẹ, bụng ta đau quá."
Có tiểu hài tử ôm bụng ngã xuống đất.
Có phụ nhân đưa tay hướng về phía hộ vệ đang chạy tới, miệng đầy máu, mặt đầy đau đớn mà cầu xin, "Cứu ta..."
Khóe miệng chảy máu, Văn Quách Thị cũng cong lưng ngã xuống đất, thống khổ rên rỉ, cũng nhìn thấy được con trai con gái của mình đổ nhào xuống, nàng ta kịch liệt thở hổn hển.
Hiện trường một mảnh thê thảm, các Văn thị hộ vệ liên tục chạy tới cất tiếng kêu sợ hãi khiếp sợ, quả thực không thể tưởng tượng nổi, tại sao lại đột nhiên xảy ra như vậy?
Đại biểu Thanh Liên sơn tọa trấn nơi đây, Phiền Vô Sầu rất nhanh chạy tới, quản không nổi gì nữa, có thể nói là từ trên trời giáng xuống, thấy tận mắt tình hình hiện trường, sợ ngây người...
Trên một tòa nhà cao tầng trong thành, dựa vào lan can chỗ nhìn chằm chằm Văn phủ ra xa, Thôi Du chợt lộ vẻ hưng phấn nói: "Tiên sinh, bắt đầu rồi!"
Chắp tay ngắm trăng, Tần Quyết a một tiếng, chậm rãi đi tới, phóng mắt nhìn ra xa, chỉ thấy đèn đuốc bên trong Văn phủ đột nhiên trở nên sáng hơn rất nhiều, và có thật nhiều ánh lửa đang chạy, hẳn phải là xảy ra nhiễu loạn.
"Cũng không biết là đã bị nhìn thấu, hay là có hiệu quả rồi." Tần Quyết hơi có lo lắng.
Thôi Du: "Không có cách nào, đã muốn không bị phát hiện còn có thể tất giết, Nhị gia hồi âm cũng đã nói rồi, trên đời không có khả năng có độc vật không bị phát hiện, chỉ cần là độc vật đối với thân thể có tổn hại thì nhất định tồn tại khả năng bị kiểm tra ra, cho nên Nhị gia mới làm ra loại này cho người ăn vào sẽ không có bất cứ tổn hại gì, khi bị phụ dược kích thích mới có thể thúc phát độc vật. Chỉ mong vị kia của Văn phủ có thể đúng lúc đúng chỗ phát huy ra tác dụng mới tốt."
Tần Quyết: "Không quản có thể thành hay không, chúng ta đều phải chuẩn bị sẵn sàng tinh thần bị bắt."
Thôi Du kinh ngạc, "Không có chứng cứ cũng có thể bắt bọn ta hay sao?"
Tần Quyết: "Xảy ra chuyện như vậy, lấy sức lực của Văn thị tại Ninh châu, bắt người còn cần chứng cứ sao? Chuyện lớn như vậy, tại Ninh châu có thể tính là đại sự phá trời rồi, quan phủ dù cho không phối hợp cũng phải mở một con mắt nhắm một con mắt, tòn bộ người khả nghi đều khó thoát lưới. Ngươi cũng không cần khẩn trương, không có chứng cứ thì không đến mức tùy tiện giết chết người của Xích Lan các, nhưng bị mang đi thẩm vấn là tránh không được."
Thôi Du thổn thức, "Đàn bà kia lòng thật đủ độc, lá gan cũng đủ lớn, dám trực tiếp cùng chúng ta hợp mưu việc này, nhược điểm lớn như vậy cũng dám để rơi vào trên tay người khác, quả thực điên rồi!"
Chuyện cho tới bây giờ, một ít sự tình cụ thể phải qua chính tay ông ta thực hiện, ông ta đã biết rõ một phương khác hợp mưu là ai.
Tần Quyết hừ một tiếng, "Nàng không điên, nhiều nhất chỉ tính là chó cùng rứt giậu, được ăn cả ngã về không mà thôi. Cái cán này để chúng ta biết rõ thì thế nào, chúng ta dám giũ ra sao? Tại Cẩm Quốc làm ra loại chuyện này, là đã đuối lý, đến chỗ nào đều không thể nào nói nổi, Xích Lan các cũng phải rũ sạch quan hệ, Văn thị và Thanh Liên sơn tất nhiên dốc hết toàn lực truy sát chúng ta không thả."
Thôi Du lắc đầu, "Vẫn là cảm thấy nàng ta điên rồi."
Tần Quyết xoay người, "Đi thôi, về khách sạn chờ bị bắt đi."
Thôi Du nhìn theo y, nhìn chằm chằm bóng lưng phía trước âm thầm lắc đầu, kỳ thực ông ta cảm thấy y cũng rất gan lớn, dám tại sào huyệt Văn thị làm ra loại chuyện này, đã là gan lớn vô cùng rồi.
Bất quá nói đi cũng phải nói lại, thứ muốn thu được đáng giá để bên này bốc lên bất cứ nguy hiểm gì...
Toàn bộ Văn phủ gà bay chó sủa, hạ nhân đều là ngây ngẩn sững sờ tại các nơi, không biết chuyện gì xảy ra.
Bên cạnh giường tộc trưởng, Văn Khôi rất nhanh mở ra một cái tráp, lấy ra một viên thuốc sáp nặn vỡ, lập tức thấy một vật hào quang mịt mờ tại trong lòng bàn tay ông ta, là một viên kim đan giải độc Tiên cấp, giá trị không nhỏ.
Kim đan cấp tốc nhét vào trong miệng Văn Mậu.
Phiền Vô Sầu tự mình ngồi ở phía sau Văn Mậu, song chưởng vận công dán sát sau lưng, một là áp chế độc tính trong cơ thể lão, vừa là rất nhanh luyện hóa kim đan dược lực để giải độc.
Một lúc lâu sau sau, Văn Mậu hồi thần lại, mở đôi mắt ra, há miệng đỏ lòm, hữu khí vô lực mà hỏi thăm: "Khôi tử, tại hiện trường người nào không có trúng độc?"
Văn Khôi nói: "Hộ vệ trong Đình viện, kể cả ta ở trong đó, không có ăn tiệc sẽ không trúng độc, sơ bộ phán đoán, thứ độc này cần phải có độc dẫn mới có thể phát tác, người hạ độc hẳn là phân hai tay..."
Văn Mậu cắt đứt, "Khôi tử, nếu đã dám hạ thủ, tất nhiên là hạ tử thủ, ta e cũng khó thoát kiếp nạn này, sợ là không có thời gian chậm rãi lý giải tình hình cụ thể và tỉ mỉ. Những người khác ta không quản, ta chỉ muốn biết ở trong những người ăn tiệc, người nào không có trúng độc."
Văn Khôi trầm mặc một chút, "Cơ hồ đều bị trúng độc, cơ hồ đều là đang được cứu chữa, duy độc... Duy độc Tam tiểu thư không có việc gì, lão nô tạm thời đã khống chế nàng."
Văn Mậu khẽ lắc đầu, suy yếu nói: "Hinh nhi không có động cơ gây án, tâm tình của nàng chưa được ma luyện, không làm ra được chuyện như vậy. Tại bên trong Văn phủ không có nhân thủ lực lượng tương đương để phối hợp, cũng không có khả năng đắc thủ, Hinh nhi tạm thời còn không có vây cánh và năng lực như vậy. Nhà lớn người nhiều, có người không an hảo tâm là rất bình thường, chỉ là không nghĩ tới hạ thủ lại là tàn nhẫn như thế, ngay cả trẻ em cũng không bỏ qua."
Nói đến việc này, nét cười trên khuôn mặt đó thực sự là thảm thiết và bi thương.
Văn Khôi căng hai gò má không nói, tình huống hiện trường bi thảm ông ta nhìn thấy được, một đám tiểu hài tử nằm gục khắp nơi ông ta cũng thấy được.
Văn Mậu chợt sốc dậy tâm tình, hơi nghiêng đầu nhìn ra sau, "Phiền huynh, ta còn có thể sống bao lâu?"
Phiền Vô Sầu trầm giọng nói: "Không nên nhiều lời, không nên lãng phí tinh lực."
Văn Mậu cực kỳ uể oải nói: "Sự tình liên quan tới Văn thị nghìn năm truyền thừa và thật lớn lợi ích của Thanh Liên sơn, ta muốn biết rõ tử kỳ, để làm an bài tốt hậu sự nha."
Phiền Vô Sầu trầm mặc một hồi, mới đông cứng nói: "Ngươi nói không sai, người xuất thủ đã hạ tử thủ, độc này rất xảo quyệt, lai lịch nhất định không phải chuyện đùa, ta cũng làm không rõ là độc gì, giá trị sợ rằng sẽ không thấp hơn hạt kim đan giải độc ngươi vừa mới ăn vào kia, người hạ thủ coi như là không tiếc bỏ vốn gốc rồi..."
Văn Mậu lại cắt đứt, "Chuyện đó lưu lại cho các ngươi đi thăm dò, ta còn có bao nhiêu lâu?"
Trên mặt Phiền Vô Sầu cuối cùng hiện ra thần sắc khổ sở, "Viên tiên cấp giải độc kim đan này có thể giải bách độc, nhưng giải không được độc này, chỉ là tạm thời áp chế, cũng áp chế không được quá lâu, dược hiệu đang dần bị độc hiệu tiêu hao rất nhanh, thời gian khoảng một nén nhang đi!"
Văn Mậu mỉm cười: "Thì cũng là mệnh vậy, vậy thì không nên tiếp tục lãng phí thời gian nữa, Phiền huynh, nghe ta an bài, hướng Chưởng môn khẩn cấp truyền tin đi! Khôi tử, nhanh chóng dẫn Hinh nhi tới."
Văn Khôi theo tiếng đến ngoài cửa gọi người đến an bài.
Phiền Vô Sầu thì nhẹ nhàng đem Văn Mậu đặt nằm thẳng trên giường, sau đó khuôn mặt bình tĩnh rất nhanh rời đi.
Không bao lâu, Văn Hinh kinh hoảng thất thố lảo đảo lảo đảo chạy đến, nhào xuống quỳ gối trước giường, cầm lấy tay Văn Mậu, nước mắt rơi như mưa, "Gia gia, ngươi không nên làm ta sợ, Hinh nhi sợ hãi, Hinh nhi thật sự rất sợ hãi."
Văn Mậu nằm đó mỉm cười, rất tốn công mà nhấc tay sờ sờ đầu tôn nữ, trấn an, "Chớ sợ chớ sợ, chuyện người chết là thường có, mỗi người tới thời điểm đều là phải đi, đi sớm hay đi muộn mà thôi. Hôm nay khiến ngươi trài qua một trận như thế, đối với ngươi mà nói, vị tất là chuyện xấu, có thể sớm một chút để cho ngươi tiến vào trạng thái. Nha đầu a, chuyện như vậy, tương lai ngươi sợ là tránh không được còn sẽ trài qua nữa."
Nói xong đưa tay ngang đến trước mặt cháu gái, tay run rẩy, "Khôi tử, giới chỉ, lấy xuống, cho nàng đeo lên."
Văn Khôi lập tức tiến lên, nâng bàn tay run rẩy, tháo xuống cái giới chỉ xa xưa kia, sau đó đưa cho Văn Hinh.
Đây chính là giới chỉ đại biểu cho thân phận Văn thị tộc trưởng và gia chủ, Văn Hinh ngay cả là đang vạn phần bi thương, lúc này cũng bị làm cho trợn tròn mắt, liên tục gạt lệ, có phần không rõ lí do, then chốt là không dám tiếp nhận vật này.
Quy củ cơ bản nhất nàng vẫn là biết rõ, đồ vật gì là nàng có thể đeo.
"Nha đầu, gia gia không còn sức lực nữa rồi, đừng để cho gia gia nói lại, đeo lên đi, nhìn xem đem vào ngón tay nào thì thích hợp, đeo lên cho gia gia nhìn xem."
Văn Hinh nước mắt lại không đua tranh mà tràn ra, lại lần nữa liên tục gạt lệ, sau đó cấp tốc tiếp nhận giới chỉ, đẩy vào trên ngón tay, kết quả phát hiện chỉ có đeo tại trên ngón tay cái là thích hợp nhất, đeo xong thì đưa lên cho gia gia miệng đầy máu nhìn xem, nín khóc mỉm cười hỏi: "Gia gia, coi được không?"
"Coi được, Hinh nhi của ta là nhìn xinh nhất rồi." Văn Mậu tán dương một phen, lại nhấc tay nắm ngón tay cái mang giới chỉ của nàng, hỏi: "Hinh nhi, đeo lên cái giới chỉ này, ngươi biết ý nghĩa là gì không?"
Ý nghĩa thân phận gia chủ! Khi trong đầu Văn Hinh hiện lên cái đáp án này thì lập tức lại hoảng rồi, vội vàng muốn lấy xuống, Văn Mậu giống như từ lâu đã liệu đến, nắm lấy tay nàng không thả ra, "Đeo đi, vốn chính là muốn truyền cho ngươi, vốn tưởng rằng đây là chuyện sau khi ngươi lập gia đình, nào ngờ a, người định không bằng trời định."
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!