Bên trong Linh đường rất nhiều người, nhìn có vẻ lộn xộn, có thể nghi ngờ bất kính với người chết.
Tuy rằng Thanh Liên sơn cảm thấy mình cao hơn Văn thị một bậc, nhưng Nhiệm Thiên Hàng vẫn là chủ động trước đi ra ngoài, ra cửa đứng ở trên bậc thang thượng, người cùng đi ra theo chia ra đứng hai bên, toàn bộ thanh y trường bào.
Dưới ánh mắt mọi người, Văn Hinh chầm chậm đi tới, thanh tịnh, áo trắng để tang, dừng lại dưới bậc thang, hành lễ, nói: "Văn Hinh bái kiến Chưởng môn, bái kiến chư vị cao nhân."
Toàn bộ quá trình bình tĩnh không sợ hãi, nhìn không thấy tâm tình có bất cứ dao động gì, âm thanh cũng rất bình tĩnh.
Thanh Liên sơn Chưởng môn Nhiệm Thiên Hàng sau khi tỉ mỉ quan sát cũng đã nhận ra, lúc trước khi Văn Mậu dẫn theo cháu gái của mình lên núi nói là muốn đem vị trí gia chủ truyền cho người cháu gái này thì Nhiệm Thiên Hàng cảm thấy vô nghĩa, cảm thấy lời vui đùa này không khỏi quá mức.
Văn Mậu tự có cách giải thích, một trong số đó tự nhiên là để cho Nhiệm Thiên Hàng tự mình quan sát, cho nên lúc trước đối với Văn Hinh, Nhiệm Thiên Hàng là có khắc sâu ấn tượng.
Nhớ kỹ lúc đó, là một cô nương duyên dáng yêu kiều, lịch sự nhã nhặn còn dễ dàng đỏ mặt.
Lúc này nhìn đến, so sánh với người trong ấn tượng thì đã tựa như là hai người, cảm giác về thị giác đém tới cho ông ta sự bất ngờ rất lớn.
Không phải nói ông ta, ngay cả Phiền Vô Sầu Phiền trưởng lão bình thường vẫn có tiếp xúc với Văn Hinh giờ cũng rất kinh ngạc, cảm giác thấy giống như cô nương này đột nhiên thay đổi thành một người khác, bình tĩnh trước nay chưa từng có.
Không biết rằng bản thân Văn Hinh cũng không biết mình nên làm như thế nào khi đối diện với bọn họ, không biết nên như thế nào đối diện với tất cả điều này.
Lúc trước, chìm đắm tại trong bi thương, chìm đắm tại trong sự khẩn trương và thấp thỏm, chìm đắm tại trong sợ hãi, chìm đắm tại trong cảnh máu tanh khi chính tay mình giết người, chìm đắm tại trong bóng tối lạnh lẽo, cô độc chờ đợi thời gian dài, lúc đó nàng hết sức hi vọng có một người có thể xuất hiện, có thể che chở nàng, có thể đem nàng giải thoát.
Con thuyền tưởng tượng không thể chở người, khổ hải vô biên, gnười không giỏi bơi quay đầu nhìn không thấy bến bờ, các loại cảm xúc tiêu cực đem nàng nhấn chìm xuống.
Bị các loại cảm xúc tiêu cực xung đột giày vò, bây giờ di thể gia gia vẫn còn tại bên trong phòng, bảo nàng làm sao đối diện với những người trước mắt này?
Trông thấy bọn họ sẽ khẩn trương sao? Trông thấy bọn họ sẽ sợ hãi sao? Hay là hi vọng nàng trông thấy bọn họ thì vẫn sẽ xấu hổ như trước?
Cũng không còn như vậy nữa, đã trải qua sự tàn khốc lúc trước, đã có thời khắc bình tĩnh như trước mắt để đối diện tất cả, liền trở về lại không được, vĩnh viễn cũng sẽ không còn tại trước mặt bọn họ sẽ giống như một tiểu cô nương cúi đầu xấu hổ nữa rồi!
Đương nhiên, trên mặt nàng vẫn khó mà che giấu được nét uể oải và tiều tụy, hai ngày hai đêm không chưa được nghỉ ngơi cho tốt, cũng là lần đầu tiên nàng trải qua trong cuộc đời này.
Cực độ uể oải có thể làm chết lặng những cảm xúc tiêu cực của nàng.
Ánh mặt Nhiệm Thiên Hàng dừng tại tín vật gia chủ trên trên tay nàng, trầm ngâm!
Chuyện tới ập lên đầu, ông ta vẫn còn có điểm do dự, thật sự sẽ đem Văn thị to như vậy giao vào trong tay một cô nương trẻ tuổi như vậy sao?
Chính vào lúc này, bên ngoài truyền đến âm thanh nhao nhao, thiếu gia chi thứ hai khoác áo tang đi tới, Văn Ngôn Thượng và Văn Ngôn Bình cùng dắt tay nhau xông đến.
Hai huynh đệ qua chắp tay chào gặp đám người Nhiệm Thiên Hàng trên bậc thang, sau đó lập tức xoay người chỉ trích Văn Hinh và Văn Khôi.
"Mẫu thân ta từ đêm qua đến bây giờ hoàn toàn không có tin tức, đang rất tốt tại sao lại đột nhiên biến mất?"
"Không thấy mẫu thân ta nữa, Hinh nhi ngươi lại đột nhiên xuất hiện, bây giờ Văn tổng quản lại bắt đầu đối với người chi thứ hai ta trắng trợn bắt giữ, nếu như nói các ngươi không có âm mưu, chỉ sợ ngay cả lão thiên gia cũng không tin."
"Nói, các ngươi đem mẫu thân ta đi đâu rồi?"
"Chưởng môn đại nhân, thỉnh ngài làm chủ cho Văn thị chúng ta a!"
Huynh đệ hai người có thể nói khi biết thì đã muộn, sau khi trúng độc, tại trong một đoạn thời gian đều không có ý thức được cái gì, về sau lại được hạ nhân nịnh bợ, lại nhìn thế cục mới hiểu được, hai huynh đệ bọn họ vậy mà lại trở thành hai người thừa kế duy nhất của Văn thị. Đây là điều mà bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ đến, trước đây còn cho rằng là sự cạnh tranh giữa phụ thân bọn hắn và đại bá, nào ngờ đột nhiên lại xuất hiện chuyện cách đời truyền thừa, từ bầu trời rớt xuống một chiếc bánh lớn nện lên đầu bọn họ.
Giữa lúc hai huynh đệ đang còn suy nghĩ cạnh tranh như thế nào, huynh đệ tương tàn còn chưa có bắt đầu thì đột nhiên lại biến thiên rồi, không thấy lão nương nữa, một trận bắt giữ trắng trợn nhằm vào chi thứ hai bắt cũng bắt đầu.
Đương nhiên, không đến lúc chưa tất yếu, hai người bọn họ vẫn còn là chủ nhân, Văn Khôi cũng không tiện ngang nhiên lấy hạ phạm thượng.
Chi thứ hai có người trước lúc bị bắt thi đưa ra chủ ý với hai người, nói Văn Khôi quản lý Văn thị nhiều năm, thế lực quá lớn, không phải bọn họ có thể chống đỡ, cũng may pháp giá Thanh Liên sơn Chưởng môn đã tới, chỉ Thanh Liên sơn có thể khắc chế Văn Khôi, bảo bọn họ nhanh chóng tới, vì vậy mới có một màn này.
Những người Thanh Liên sơn, nhìn một màn trước mắt, thần sắc khác nhau.
Làm chủ? Nhiệm Thiên Hàng không có làm chủ, trái lại thần tình nhạt nhẽo quan sát phản ứng của Văn Hinh, đợi cho huynh đệ Văn thị cầu xin một lúc sau, mới nhàn nhạt nói một câu, "Việc nhà của Văn thị, nếu không tất yếu, Thanh Liên sơn sẽ không tham dự, đây là quy củ duy trì không thay đổi."
Lời này vừa nói ra, Văn Ngôn Thượng quỳ xuống ngay tại chỗ, kêu rên nói: "Chưởng môn, Văn thị nhiều năm như vậy, người ở trong trong ngoài ngoài đa số đều là qua tay Văn Khôi, nếu như lão có tâm tồn ác ý, tất nhiên khi chủ phạm thượng, bọn ta sợ là sẽ chết không có chỗ chôn."
Văn Khôi thấy Văn Hinh yên lặng đứng ở đó không nói lời nào, cuối cùng nhịn không được lên tiếng, "Nhị vị thiếu gia, không nên náo loạn, Tam tiểu thư là lão gia lúc còn sống chỉ định làm người thừa kế gia chủ, tất cả tự có Tam tiểu thư định đoạt."
Về phần tin tức Văn Quách Thị bị chết, bên phía lão tạm thời còn chưa có dự định công bố, tạm thời thất tung thì thất tung đi.
Nàng là người thừa kế gia chủ? Hai huynh đệ ngây ngẩn cả người.
Chưa bao giờ từng nghĩ tới người muội tử này có thể là đối thủ cạnh tranh của bọn hắn, cảm giác việc này so với việc hai người bọn hắn đột nhiên trở thành người thừa kế gia chủ còn càng không có khả năng, cảm giác nằm mơ cũng không có khả năng.
Văn Ngôn Bình lập tức giận dữ, "Hinh nhi là một nữ nhi, sắp gả ra ngoài, có thể nào trở thành gia chủ Văn thị, quả thực là một trò đùa cực lớn!"
Văn Ngôn Thượng giận dữ chỉ tới, "Văn Khôi, ngươi đã lộ rõ mưu mô hiểm ác, rõ ràng là ngươi muốn kèm Hinh nhi để nắm giữ toàn bộ Văn thị." Tiếp đó lại hướng Nhiệm Thiên Hàng chắp tay cầu xin, "Nhiệm chưởng Môn, ngài cũng đã nhìn thấy rồi đó, Văn thị đã đến thời điểm sinh tử tồn vong, Thanh Liên sơn không thể ngồi xem a!"
Văn Khôi cũng đôi mắt trông mong nhìn Nhiệm Thiên Hàng, hi vọng Nhiệm Thiên Hàng có thể thông báo sự thật, nói ra việc Văn Hinh cũng là được Thanh Liên sơn tán thành làm người thừa kế Văn thị.
Nhưng mà Nhiệm Thiên Hàng duy trì trầm mặc, vẫn không nói ra đáp án lão muốn nghe, chỉ nhàn nhạt quan sát phản ứng của Văn Hinh.
Văn Ngôn Bình đột nhiên lôi kéo tay áo của huynh đệ mình, chỉ về phía trên tay Văn Hinh, Văn Ngôn Thượng thuận thế nhìn qua, nhìn thấy được cái giới chỉ đại biểu cho địa vị gia chủ Văn thị mà Văn Mậu trường kỳ đeo.
Bỗng nhiên, Văn Ngôn Thượng đang quỳ đột nhiên đứng dậy, lao thẳng tới Văn Hinh, bắt lấy tay Văn Hinh muốn cướp giật chiếc nhẫn kia.
Thấy huynh đệ nhà mình muốn đoạt được tín vật gia chủ, Văn Ngôn Bình lập tức cũng nôn nóng, cũng lập tức xông đến, gia nhập tranh đoạt.
Văn Hinh lập tức cũng gấp gáp, không phải bởi vì vị trí gia chủ mà là đây là di vật gia gia giao cho nàng trước lúc lâm chung, vô ý thức nắm chặt tay muốn bảo vệ nó.
Ba!
Một cái bạt vang dội.
Văn Hinh theo tiếng ngã xuống đất, buông tay ra, giới chỉ đã mất đi, rơi tại trên tay hai huynh đệ đang tranh đoạt, trên mặt nàng rất nhanh xuất hiện dấu vết một cái bàn tay.
Phiền Vô Sầu cau mày, tiến lên một bước, muốn nói, Nhiệm chưởng Môn ở một bên lại hơi hơi nhấc tay cản lão ta lại, ra hiệu để mặc.
Văn Khôi nhanh chóng quỳ một gối xuống tại bên người nâng đỡ Văn Hinh, âm thanh đau đớn nói: "Tiểu thư, ngài là gia chủ, ngài là người đưa quyết định, là hi vọng cái nhà này tiếp tục loạn, hay là hi vọng cái nhà này khôi phục bình tĩnh, muốn như thế nào, đám người lão nô đều đang đợi một câu nói của ngài!"
Hai huynh đệ đang chụp lấy cánh tay nhau phân cao thấp, một người cảm thấy mình lấy được thì chính là của mình, một người khác cảm thấy mình là huynh trưởng, theo lý nên quy về mình.
Đám người Thanh Liên sơn chân chính là đang xem một trận trò cười việc xấu trong nhà.
Đứng lên, Văn Hinh nhìn một màn này, lại nhìn nhìn một đám ngoại nhân xem náo nhiệt, ánh mắt dừng tại bên trong linh đường, xuyên qua khe hở giữa đám người nhìn thấy được di thể gia gia, cuối cùng mở miệng, "Đừng cho bọn họ quấy rầy gia gia an bình."
"Vâng." Văn Khôi liên tục gật đầu, quay đầu lại ngoắc tay đạo: "Bắt lấy người gây náo loạn linh đường!"
Không còn cách nào, dù cho lão là quản gia, cũng chỉ là một hạ nhân, không có đạo lý lão làm chủ thay chủ nhân, huống hồ còn có nhiều ngoại nhân như vậy đang nhìn.
Hộ vệ giữ nhà ở gần đây lập tức xông lên như ong vỡ tổ, ngay tại chỗ đem huynh đệ hai người ấn đè ra đất rồi cưỡng ép kéo đi.
"Văn Khôi..." Văn Ngôn Bình gấp đến độ âm thanh gào thét, nhưng còn chưa có nói xong, liền bị người đưa tay bịt miệng lại.
Đều là những người trước đây Văn Mậu hạ lệnh liền lập tức chấp hành theo, động tác dứt khoát lưu loát, bảo ngươi yên tĩnh, ngươi phải thành thành thật thật yên tĩnh thì tốt rồi.
Giới chỉ đại biểu cho tín vật gia chủ Văn thị cũng lấy lại từ trên tay hai người, Văn Khôi đưa chiếc tay quấn quít băng vải nhận lấy, lại hai tay đưa trả cho Văn Hinh.
Văn Hinh chậm rãi cầm lại, chậm rãi đeo lại vào trên ngón cái, trên gương mặt vẫn còn đau đớn nóng rát.
Nhiệm Thiên Hàng từng bước một đi xuống bậc thang, trực tiếp đi qua bên cạnh Văn Hinh, không làm gì, thậm chí không đưa mắt nhìn Văn Hinh, cứ như vậy rời đi, rời linh đường đi về khu vực Thanh Liên sơn đệ tử đóng quân.
Một đám nhân viên Thanh Liên sơn cũng như thế, vung vẫy tay áo bào mà rời đi.
Văn Khôi nhìn Nhiệm Thiên Hàng rời đi, muốn nói lại thôi, rất muốn nhắc nhở ông ta, hẳn là nên tuyên bố tiểu thư làm Văn thị gia chủ.
Chỉ có vị này đại biểu Thanh Liên sơn chính thức mở miệng mới có thể chân chính dẹp được nội loạn trong Văn thị, bằng không chỉ sẽ càng ngày càng loạn, đến lúc đó trong Văn thị nhảy ra chỉ sợ cũng không chỉ là hai huynh đệ Văn Ngôn Thượng nữa rồi.
Nhưng mà loại chuyện này, với thân phận của lão còn không có tư cách bức Nhiệm Thiên Hàng bày tỏ thái độ.
Thái độ của Nhiệm Thiên Hàng khiến cho lão cũng bắt đầu thấy thấp thỏm.
Linh đường trong nháy mắt liền trở nên yên tĩnh.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!