Có ý gì? Dữu Khánh thật sự nghe mà không hiểu nổi, thế nào có cảm giác giống như tiểu sư thúc đang mắng người a, là ngại mình quản quá nhiều sao?
Nhìn theo bóng lưng tiểu sư thúc rời đi, hắn cảm thấy mình phải tìm một cơ hội nói chuyện rõ hơn với tiểu sư thúc mới được.
Việc này nhưng thật sự không phải là việc nhỏ, loạn thu đồ đệ là chuyện Linh Lung quan tối kỵ, hắn làm chưởng môn không thể như để trưng bày, đã không biết thì xem như không biết đi, có một số việc nhất định cần phải nắm chắc, nhất định cần phải đúng lúc nhắc nhở mới được, nếu không thì chính là hắn người chưởng môn này thất trách...
Bên kia, Nam Trúc cũng đem Mục Ngạo Thiết kéo đến bên cạnh, nói nhỏ: "Nhìn ra được hay không, tiểu sư thúc đối với tên tiểu sư đệ kia tương đối coi trọng."
Mục Ngạo Thiết nhìn gã, ánh mắt như đang hỏi, sau đó thì sao?
Nam Trúc nhỏ giọng giải thích: "Cùng tiểu sư đệ tạo quan hệ tốt, lời không tiện nói thì để cho tiểu sư đệ tìm tiểu sư thúc nói đi, mượn hơi tiểu sư đệ, cùng nhau đối phó tiện nhân lão Thập Ngũ kia."
Mục Ngạo Thiết hiểu ý, đã hiểu rồi, hơi hơi gật đầu.
Cách không xa, tiểu sư thúc phe phẩy chiết phiến chậm rì rì đi tới, nhìn thấy được sư huynh đệ hai người tụ tại một chỗ thì thầm, lỗ tai một trận khẽ động, ánh mắt nhìn về phía sư huynh đệ hai người lập tức lộ ra vẻ cổ quái.
Mà sư huynh đệ hai người cũng nhanh chóng đi trở về, cất tiếng chào hỏi, tiểu sư thúc ừ ừ à à ứng phó mấy câu.
Khi mấy người lục tục trở lại trong phòng thì Trùng Nhi đã nấu xong nước trà, cũng đã phân biệt rót ra để nguội, đang tại đó vẻ mặt tươi cười đùa nghịch với Đầu To, trông thấy sư phụ trở về liền nhanh chóng đứng dậy yên vị.
Tiến tới sau cùng, Dữu Khánh sờ sờ chút râu tơ, phát hiện tính cách gia hỏa Trùng Nhi này hình cởi mở hơn không ít, nhớ tới dáng vẻ trước đây một mực khúm núm, cẩn thận từng li từng tí, mặt mày và dáng vẻ cũng nẩy nở không ít, hình như trở nên càng đẹp mắt hơn, nhìn xem nhiều chút, phát hiện dáng vẻ cũng rất có ý tứ.
Bỗng nhiên, hắn cảm thấy mình tựa hồ đã biết rõ tiểu sư thúc vì sao phải thu Trùng Nhi làm đồ đệ, tiểu sư thúc với sở thích soi gương nhìn mình kia sẽ không phải là nhìn thấy tướng mạo Trùng Nhi nhìn dễ coi mà thu đi? Nghĩ đến điểm này, trong lòng càng thêm hết chỗ nói rồi.
"Sư phụ, Đầu To đã nấu trà xong rồi."
Trùng Nhi trước tiên nâng một chén cho sư phụ mình.
Tiểu sư thúc bưng chén nước trà nhìn trái nhìn phải một hồi, vẫn là có chút do dự, sau cùng lại nhìn chằm chằm đồ đệ của mình, hỏi: "Trùng Nhi, ngươi xác định thứ này có thể uống?"
Dữu Khánh sư huynh đệ ba người lập tức cùng nhau mắt trợn trắng, thì ra náo loạn nửa ngày vẫn là không tin lời bọn họ nói.
Trùng Nhi gật đầu: "Sư phụ, có thể uống, khẳng định không có vấn đề, trước đây ta uống xong, một chút việc cũng không có."
Trông thấy đồ đệ một mực đảm bảo, lúc này tiểu sư thúc mới nâng chén nhấp một ngụm, nhắm mắt ngước cao đầu nốc một hơi cạn sạch, làm như đang uống thuốc độc vậy.
Những người khác xem như đã nhìn ra được, vị tiểu sư thúc này vẫn là thích sạch sẽ như thế, nếu không phải vì ăn tiên đào, phỏng chừng có đánh chết cũng sẽ không đi uống nước Đầu To tắm.
Sau đó Trùng Nhi lại dâng trà cho ba vị sư huynh, sau đó mới tự mình cũng bưng một chén.
Gã ta đang muốn uống thì Dữu Khánh chợt gọi dừng lại, "Trùng Nhi, cái này, à, ngươi trước tiên đừng uống."
Trùng Nhi giật mình dừng lại, những người khác cũng kinh ngạc.
Dữu Khánh đi đến bỏ cốc trà xuống, "Ta đột nhiên nhớ tới một chuyện, Trùng Nhi, ngươi trước đây cũng từng uống qua nước Đầu To nấu, cũng không biết cách lâu như vậy còn có hiệu quả trừ tà hay không. Nếu không, trước khoan uống trà đã, trước tiên ăn trái tiên đào thử xem?"
Nghe được lời ấy, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết nhanh chóng nhìn nhau, đã biết rõ lão Thập Ngũ có tâm tư gì, muốn để cho lão Thập Lục thử độc.
Lúc trước khi tại đào viên thì ba người bọn họ đã suy nghĩ qua việc này, đều muốn để cho đối phương dừng một đoạn thời gian không uống nước do Đầu To nấu, nhưng mà không kẻ nào nguyện ý làm thử, bởi vì ai đều không muốn chính mình chịu tội.
Trùng Nhi giật mình, chậm rãi bỏ cốc trà xuống, còn là tương đối tín nhiệm Dữu Khánh, tin tưởng Dữu Khánh sẽ không hại mình, gật gật đầu, xem như đã đồng ý.
Nam Trúc, Mục Ngạo Thiết nhìn cốc trà trong tay, lặng im trầm mặc không có hé răng.
Tiểu sư thúc thì lại không như vậy, tiến lên hỏi: "Đã lâu như vậy còn có thể hữu hiệu sao? Cầm một người sống sờ sờ như vậy đi thử việc này, không phải giỡn chơi sao?"
Dữu Khánh: "Tiểu sư thúc, biết rõ uống nước do Đầu To nấu có hữu hiệu lâu dài hay không là việc rất trọng yếu. Yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì, không phải là có nước do Đầu To nấu để sẵn ở một bên sao, phát hiện không thích hợp thì lập tức uống nước là được rồi."
Tiểu sư thúc trầm mặc, biết rõ việc thử nghiệm này kỳ thực là trọng yếu, quyết định được việc người ăn tiên đào có thể rời đi Đầu To hay không, nếu như đã xác định là trường kỳ hữu hiệu thì hoàn toàn có thể lặng lẽ vận chuyển một nhóm tiên đào đi Linh Lung quan, bên kia dù sao còn có một người.
Trùng Nhi rất tin tưởng Dữu Khánh, thấy Dữu Khánh muốn thử thì lập tức giúp đỡ nói chuyện: "Sư phụ, có Đầu To tại bên người, không có việc gì."
Tiểu sư thúc vẫn còn do dự.
Dữu Khánh lại lập tức cầm lấy quả tiên đào, trực tiếp đặt ở trong thùng nước ở một bên rửa ráy, sau đó hai tay đưa cho Trùng Nhi.
Lúc này Tiểu sư thúc mới kịp phản ứng lại, định cất tiếng ngăn cản, nhưng Trùng Nhi nhận lấy đào cầm vào tay thì đã không chút do dự cắn một miếng, thật là mọng nước ngọt ngào, gã ta còn hướng phía mọi người liên tục gật đầu nói: "Sư phụ, tiên đào ăn rất ngon."
Tiểu sư thúc muốn nói lại thôi, thấy gã ta đã ăn rồi, cũng đành thôi.
Mấy người nhìn chằm chằm phản ứng của Trùng Nhi.
Trùng Nhi một miếng tiếp một miếng gặm ăn, một miếng tiếp một miếng nuốt vào trong bụng.
Nhưng mà sau năm sáu miếng thì sắc mặt gã ta bỗng nhiên trở nên trắng bệch, cả người bắt đầu kiềm chế không được mà run rẩy, nhãn cầu đôi mắt đầu biến đỏ, hơn nữa tốc độ chuyển sang màu đỏ rất nhanh, hai mắt rất nhanh liền trở thành đỏ như máu. Huyết mạch chỗ hai mai má và cổ bắt đầu hiện ra màu đen như rễ cây, trong lỗ mũi có một dòng máu chảy ra.
Nhanh như vậy liền trúng tà rồi, hơn nữa phản ứng lại rõ ràng như thế, mấy người kinh hãi, cũng thật sự là tà khí trong quả đào quá mức nồng đậm.
Cái này kỳ thực đã không phải là tà khí bình thường nữa rồi, cũng giống như linh khí chứa bên trong quả đào vậy, đã là gần như thực chất hóa, nuốt tà khí xấp xỉ thực chất hóa vào trong bụng, hiệu quả có thể nghĩ mà biết.
Trùng Nhi còn có một tia thần trí chưa bị tà khí làm mất đi, lúc này gã ta chỉ nhìn Dữu Khánh, thấy Dữu Khánh mở to hai mắt nhìn không bảo dừng, run rẩy tiếp tục cắn quả đào.
Mấy người gần như là cùng lúc xuất thủ, nhưng vẫn là tiểu sư thúc tốc độ nhanh nhất, một tay liền đem quả tiên đào Trùng Nhi vừa gặm ăn kia đập bay đi, nhanh chóng xuất thủ liên tục điểm mấy đại huyệt vị của Trùng Nhi, ngăn cản tà khí rất nhanh lan tràn, sau đó rất nhanh đem người đưa lên giường.
Thầy trò hai người khoanh chân mà ngồi, tiểu sư thúc song chưởng chống tại phía sau lưng Trùng Nhi, rất nhanh vận công giúp đồ đệ áp chế tà khí.
Dữu Khánh nhanh chóng cầm chén nước, nặn mở miệng Trùng Nhi, vận công cưỡng ép đẩy nước vào trong miệng của gã ta.
Thần sắc trên mặt Trùng Nhi có vẻ đang vô cùng đau đớn, thân thể đang kịch liệt rung động, nếu không phải được sư phụ cưỡng ép thi pháp khống chế thì nhất định là đau đớn giãy giụa, nhưng khóe miệng gã ta lại lộ ra một nét tươi cười quỷ dị kinh khủng, hai nhãn cầu càng là huyết hồng như yêu ma.
Trời mới biết hiện tại gã ta chịu đựng đau đớn như thế nào!
Sợ một chén nước do Đầu To nấu không đủ, Dữu Khánh rót hết xong liền ném xuống chén không, lại đưa tay cách không chụp một cái, hút tới chén trà hắn chưa uống kia, cũng trực tiếp rót thẳng vào trong miệng Trùng Nhi đang ô ô phản kháng.
Vẫn sợ không đủ, sau khi ném xuống cái chén thì lại lắc mình trực tiếp cầm bình trà tới đây, đem chút trà nóng có phần bòng miệng còn lại rót hết vào trong bụng Trùng Nhi.
Sau khi làm xong hết những việc này, hắn mới thối lui đến một bên nhìn xem, cũng chỉ có thể là nhìn xem, cùng hai người Nam, Mục nhìn nhau, sư huynh đệ ba người có thể nói lòng còn sợ hãi, may mắn lúc đó mình không có làm vật thí nghiệm kia.
Nhất là Nam Trúc, may mắn lúc đó mình làm người đầu tiên nếm thử tiên đào thì trong cơ thể vẫn còn lực khư tà.
Cũng may nhờ có tiểu sư thúc đang vận công rất nhanh xúc tác thúc đẩy lượng nước rót vào bụng Trùng Nhi, sau đó Trùng Nhi liền không tiếp tục run rẩy nữa, máu tươi tí tách nhỏ giọt nơi mũi cũng dừng lại, mạch máu màu đen như rễ cây trên gương mặt và cổ cũng đang dần dần phai nhạt.
Trùng Nhi đã nhắm hai mắt lại, thần sắc đau đớn cũng dần dần biến mất khỏi nét mặt.
Sư huynh đệ ba người đều thở phào nhẹ nhõm, đánh giá hiệu quả khư tà đã phát huy, nguy hiểm đã qua đi, theo phản ứng cảu tiểu sư thúc đang phụ trách vận công trị liệu liền có thể nhìn ra.
Một lúc lâu sau sau, tiểu sư thúc một tay lấy ra một hạt đan hoàn, nhét vào trong miệng Trùng Nhi, trợ giúp gã ta ăn vào rồi tiếp tục vận công thúc đẩy xúc tác.
Đợi khi chính thức thu công, tiểu sư thúc mới nâng Trùng Nhi đặt nằm trên giường, lôi kéo mền gấm nhẹ nhàng đắp lên người Trùng Nhi đang hôn mê, sắc mặt Trùng Nhi y nguyên rất khó xem.
Đứng dậy, tiểu sư thúc chợt quay đầu lại, lạnh lùng nhìn chăm chú Dữu Khánh, "Chính ngươi vì sao không thử?"
Dữu Khánh ngượng ngùng đáp: "Việc này không phải là bởi Trùng Nhi cách thời gian càng lâu sao, thử xem hiệu quả lâu dài trên cơ thể người như thế nào mới thích hợp."
Nam Trúc lại bỗng nhiên vỗ tay hoan nghênh nói: "Tiểu sư thúc, trải qua ngươi nhắc nhở như thế, ta nhớ ra rồi, tên này khi tại đào viên Tiểu Vân gian thì cũng bảo hai chúng ta làm thử như vậy, chúng ta không chịu, bảo tự hắn làm thử đi, kết quả chính hắn lại chết sống không chịu làm."
Mục Ngạo Thiết sắc mặt nghiêm trọng gật đầu, "Không sai, xác thực có việc này."
Dữu Khánh lập tức quay sang hai người, giận dữ nói: "Hai tên chó các ngươi đang cố ý bỏ đá xuống giếng... A!" Lời nói còn chưa xong thì đã cất lên một tiếng hét thảm.
Một cái bóng người lóe lên, rầm một tiếng, trực tiếp một cước đem hắn đá bay ra ngoài.
Bay ra ngoài cửa, nện xuống trên đất quay cuồng. Người Một Mắt ở xa xa giật mình quay nhìn về phía bên này.
Vừa lăn vừa bò đứng lên, Dữu Khánh vỗ vỗ bụi đất đầy trên người rồi lập tức rời đi, trước tiên trốn cái đã, trước tiên tránh xui xẻo, tại khi người đang trong cơn giận dữ mà đâm đầu vào thì khẳng định còn hứng rủi ro, từ nhỏ chịu đựng quyền cước vị kia tổng kết ra kinh nghiệm, trước tiên trốn đi là được rồi. Về phần oai phong của Chưởng môn, đuối lý trước, tạm thời không quan trọng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!