Vừa nghe tỏ thái độ như vậy, Dữu Khánh lập tức thở phào nhẹ nhõm, vốn ba vị sư huynh đã cùng nhau nhìn hắn không vừa mắt, nếu ngay cả đồ đệ của tiểu sư thúc cũng như thế thì cuộc sống của hắn sẽ càng không dễ chịu, nếu không hắn làm sao có thể thoáng cái xuất ra mười vạn lượng chứ, đương nhiên cũng có ý dùng làm bồi thường sau khi thử độc.
Nói chung, hiện tại là vui như hoa nở, cười vui tựa như là cáo bắt trộm được gà, khuôn mặt đầy tươi cười, ôm vai Trùng Nhi ra sức lắc lư, "Đã biết Trùng Nhi sẽ không phụ ta a, cũng không có suy nghĩ, giao tình giữa chúng ta là như thế nào chứ."
Trùng Nhi cùng cúi đầu cười khúc khích theo.
"Đúng rồi, nếu là sư phụ ngươi đã nói với ngươi chuyện trong quan, việc ta vào kinh thành đi thi thay chắc hẳn ngươi cũng biết rồi đi?"
Dữu Khánh đột nhiên nhớ tới, cất lời hỏi.
Trùng Nhi gật đầu: "Đã biết rồi, công tử không phải A Sĩ Hành, nhưng thi đạt thành tích đó vẫn chính là bản thân công tử a!" Trong ánh mắt ngước nhìn y nguyên là tràn đầy sùng bái.
"A..." Dữu Khánh nhấc tay sờ sờ chút râu tơ, vui tươi hớn hở hàm hồ cho qua chuyện này."Trùng hợp, trùng hợp, là có công lao ngươi tiết lộ khảo đề. Đi thôi, đi tới gian phòng của ngươi nhìn xem đi, thiếu cái gì thì đi chuẩn bị cái đó."
Vừa nghe liền minh bạch, về việc cụ thể làm thế nào thi được thành tích tốt như vậy thì tiểu sư thúc y nguyên không có nói cho Trùng Nhi biết, cũng giống như gạt ba vị sư huynh kia vậy, chuyện liên quan đến đến chân truyền đệ tử cũng là giữ bí mật như cũ.
Trong phòng quả thực thiếu một chút đồ, Dữu Khánh gọi to kêu Tôn Bình tới, bảo bà ta đưa Trùng Nhi đi ra ngoài dạo phố, thuận tiện để cho Trùng Nhi kiến thức U Giác Phụ một chút.
Đợi cho đi mua đồ trở về, động tĩnh di chuyển đồ vật cũng kinh động đến Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết.
Hai người phát hiện Trùng Nhi vậy mà lại muốn ở chung viện với Dữu Khánh thì lập tức không vui, kéo Trùng Nhi đến một bên nhắc nhở, cũng không tránh được ‘khuyến mãi’ thêm một đống lời nói xấu nhằm vào Dữu Khánh.
Hai người không có chú ý tới, nói, nói, miệng Trùng Nhi dần dần chu lên, dần dần có phần không cao hứng, cảm thấy hai vị sư huynh này rất không tốt.
Nhất là nói đến chuyện Dữu Khánh tham tài, Trùng Nhi vô cùng không đồng ý, gã ta nhớ kỹ lúc trước Hứa Phí đưa gã ta cho Dữu Khánh thì cũng chỉ trích Dữu Khánh tham tài.
Nhưng sau đó, gã ta nghe được câu chuyện mà thiên hạ truyền tụng kia, Thám Hoa lang tại tai khu tiêu tan hết tiền tài để cứu tế dân, đến mức mình rơi vào hoàn cảnh thân không xu đính túi, không vào được thành. Lúc đó, khi nghe người ta kể lại thì Trùng Nhi cảm động có thể nói là lệ nóng doanh tròng, mới biết được lời Hứa Phí nói không đúng, không nghĩ tới bây giờ hai vị sư huynh cũng là không có hảo tâm.
Gã ta quá biết rõ Dữu Khánh tốt cỡ nào rồi, tại khi gã ta còn là một hạ nhân thân phận hèn mọn thì đã cảm nhận được sự quan tâm cẩn thận của Dữu Khánh.
Sợ gã ăn không ngon, len lén đem đồ ăn ngon cho gã.
Sợ gã ngủ không ngon, giúp gã an bài chỗ ngủ càng tốt hơn.
Sợ gã trên đường bôn ba quá mệt mỏi, liền sắp xếp xe ngựa cho gã ngồi.
Khi gã gặp phải nguy hiểm thì cũng là Dữu Khánh không nề hà gian nguy, liều mạng đi nghĩ cách cứu viện gã, thậm chí còn khiêng gã di chuyển trong thâm sơn rừng già chạy trối chết, đem gã an toàn đưa ra Cổ Trủng Hoang Địa, nếu không thì nào có gã bây giờ.
Người có thể đối xử như thế với một hạ nhân như gã, làm sao có thể là người xấu?
Khi mà Hứa Phí nói Dữu Khánh đều là vì tiền thì gã đã từng dao động, về sau lại nghe được cố sự Thám Hoa lang cứu tế nạn dân, gã hối hận, hối hận mình tại sao có thể hoài nghi tính cánh của "Sĩ Hành công tử" cơ chứ, lương tâm đã bị chó ăn rồi sao?
Hôm nay, vừa mới rồi, còn chủ động đưa cho gã mười vạn lượng, đó là việc mà người tham tài quên nghĩa có thể làm được hay sao?
Dù sao là, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết càng nói, Trùng Nhi càng không vui rồi.
Cuối cùng hai người cũng không có thể ngăn cản Trùng Nhi vào ở chung một viện với Dữu Khánh.
"..."
Nhìn theo Trùng Nhi ôm đồ vật tiến vào trong viện của Dữu Khánh, hai người ngưng nghẹn không nói nên lời một hồi, cảm tình đã nói vô ích rồi.
"Tiểu tử này ngốc rồi sao, người ta bắt ngươi đi thử độc a! Đều nói vết sẹo khỏi rồi liền quên đau, vết sẹo này vẫn còn chưa khỏ a!"
Nam Trúc căm giận bất bình một hồi.
Mục Ngạo Thiết: "Còn trẻ, cho rằng hắn là Chưởng môn mà thôi, lâu ngày gặp nhân tâm, sẽ hiểu biết."
Chưởng môn? Nam Trúc giống như có đăm chiêu.
Đêm đó, Trùng Nhi cũng bắt đầu dùng tiên đào ăn để tu luyện...
Ngày hôm sau, ngoài cửa Diệu Thanh Đường lại tới một người dấu mình trong đấu bồng, vừa nhìn liền biết chính là một nữ nhân, Tôn Bình đón khách vào cửa, nhìn theo người đi đến trước quầy hàng.
"Quý khách cần phải cái gì?"
Ở phía sau quầy hàng, Thiết Diệu Thanh khách khí dò hỏi.
Khách tới đưa hai tay, nhấc ra chiếc mũ trùm đầu liền với áo, lộ ra khuôn mặt thanh lệ uyển chuyển, cười nói: "Tịch Nguyệt phường Tiểu Tiên lâu Diệp Điểm Điểm đến đây bái phỏng, dám hỏi Thám Hoa lang nhưng có tại?"
Người tới chính là Tiểu Tiên lâu lão bản nương.
Thiết Diệu Thanh hơi giật mình, ngay lập tức liên tục gật đầu, "Tại, tại, xin theo ta tới."
Người này thì không cần thông báo rồi, là Dữu Khánh từng đặc biệt dặn dò qua, người đến liền có thể trực tiếp dẫn đi vào.
Diệp Điểm Điểm mặt nở nụ cười cùng đi theo nàng tiến vào hậu viện, một đường nhìn quanh quan sát nơi đây, phát hiện hoàn cảnh quả thực không tệ, có thể tại U Giác Phụ cầm đến loại cửa hàng đẳng cấp này là không dễ dàng.
Đưa người đưa đến phòng, Thiết Diệu Thanh mời nàng ngồi, sau đó nhanh chóng đi tìm Dữu Khánh.
Chỉ chốc lát sau, Dữu Khánh bước nhanh tới, vừa thấy Diệp Điểm Điểm đang an tọa thì cười ha ha nói: "Lão bản nương, một lần từ biệt liền qua ba năm, càng thêm xinh đẹp."
Hắn quả thực rất cao hứng, một phong thư là có thể đem người ta mời tới, nói rõ người ta nhận thức Tiểu Tiên lâu quật khởi có công lao của hắn.
Nhanh chóng đứng lên, Diệp Điểm Điểm cũng cười nói: "Đều là nhờ phúc của Thám Hoa lang ngài. Xa nghĩ năm đó, Thám Hoa lang thế nhưng là quán tuyệt kinh thành, danh chấn thiên hạ nha, hôm nay tái kiến, càng là giỏi văn giỏi võ, càng thêm có tinh thần a."
Thấy Thiết Diệu Thanh còn tại, Dữu Khánh lúc này giới thiệu: "À, vị này chính là lão bản nương của Diệu Thanh Đường, Thiết Diệu Thanh, vị này chính là Tịch Nguyệt phường lão bản nương của Tiểu Tiên lâu Diệp Điểm Điểm."
Thiết Diệu Thanh nhanh chóng tháo sa lạp xuống lộ ra hình dáng cất lời chào, "Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, hôm nay nhìn thấy, vạn phần vinh hạnh."
Diệp Điểm Điểm quan sát một chút dung mạo của nàng, có điểm kỳ quái mà nhìn Dữu Khánh, tựa hồ đã minh bạch vì sao Dữu Khánh lại đặt chân tại đây, mỉm cười cười nói: "Thiết nương tử thật là tuyệt đại giai nhân, thật là đẹp mắt."
Hai nữ nhân khách sáo với nhau một phen, Thiết Diệu Thanh còn phải trông chừng quầy hàng, trước tiên cáo từ.
Sau đó Trùng Nhi cũng xuất hiện, vẫn giống như lúc làm hạ nhân vậy, bưng nước trà tới đãi khách.
Cũng không có người nào phân phó, coi như là ở tại bên cạnh Dữu Khánh làm thói quen chuyện này rồi, Dữu Khánh vậy mà lại cũng không để ý.
Sau khi khách và chủ ngồi xuống, Dữu Khánh cười hỏi: "Lâm Thành Đạo Lâm huynh có khỏe không?"
Diệp Điểm Điểm: "Ta tự nhiên không bạc đãi được hắn, trước khi rời kinh, ta đã gặp mặt hắn một lần, chuyển lời ân cần thăm hỏi của ngươi, cũng báo cho biết là đi gặp ngươi, hắn cũng nhờ ta truyền lời thăm hỏi ân cần tới ngươi. Nhận được thư của Thám Hoa lang, ta gần như là lập tức rời kinh, trước tiên đi vòng tới hải ngoại, rồi mới cưỡi ngựa chạy tới, không biết Thám Hoa lang đột nhiên triệu kiến, có gì phân phó?"
Dữu Khánh cười nói: "Không ngại suy đoán xem vì sao ta tìm ngươi."
Diệp Điểm Điểm mỉm cười, "Đối với tình hình về Thám Hoa lang, ta vẫn luôn có chú ý, đại khái biết rõ một chút, nghe nói mới từ Tiểu Vân gian lấy ra được chút đồ vật, bây giờ hình như lại trêu chọc chút phiền phức. Hàng ngũ Xích Lan các, Tích Lư Sơn, ta cũng trêu chọc không nổi, thời điểm này lại có thể nghĩ tới ta, sợ rằng là có liên quan với xuất thân Cừ Hà sơn của ta đi? Là để cho ta mở rộng ánh mắt với đồ vật từ Tiểu Vân gian lấy ra sao?"
Dữu Khánh: "Vậy ngươi muốn nhìn xem hay không?"
Diệp Điểm Điểm: "Nếu đã tới, đương nhiên là phải mở rộng nhãn giới rồi."
"Mời." Dữu Khánh lập tức đứng dậy đưa tay mời.
Diệp Điểm Điểm cũng không khách khí, cởi đấu bồng ra, lộ ra một thân váy tím thôgn thường, theo hắn đi ra cửa. (đấu bồng: áo choàng dài phủ xuống chân, có loại có cả mũ trùm đầu)
Trùng Nhi hiếu kỳ đi theo.
Cũng không đi nơi nào khác, Dữu Khánh trực tiếp đưa khách nhân đến nơi cây đào trồng trọt tại trong đình viện, chỉ vào nó nói ra: "Đây chính là tiên cây đào, nhổ trồng tại đây cũng chưa có bao nhiêu lâu."
Diệp Điểm Điểm a một tiếng, bắt đầu chậm rãi thả bộ, bước vòng quanh cây đào, nhìn từ trên xuống dưới.
Chỉ chốc lát sau, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết cũng nghe tin đi tới đây, đến nhìn xem có chuyện gì, bọn họ không nhận biết, cũng không biết người tới là người phương nào.
Đợi Diệp Điểm Điểm đi xong một vòng, Dữu Khánh cũng cầm quả tiên đào tới đây.
Diệp Điểm Điểm tựa hồ tiến vào một loại trạng thái khác, trực tiếp đưa tay cầm lấy tiên đào, lật chuyển xem qua, sau đó liền trực tiếp cầm tiên đào bcó tách ra, xem kỹ thịt quả một phen, lắc đầu nói: "Thực sự quá là đáng tiếc." Dứt lời liền tay cầm đồ vật ném tới dưới gốc cây đào.
Trùng Nhi nhanh chóng đi tới, lại nhặt lên.
Diệp Điểm Điểm kinh ngạc nhìn gã ta một cái.
Trùng Nhi xấu hổ mà cúi đầu, gã chỉ là cảm thấy đồ tốt như thế, nếu ném đi thì đáng tiếc, rửa xong còn có thể ăn.
Diệp Điểm Điểm lại đưa tay bẻ gãy một đoạn cành cây càm trong tay, nhìn vết gãy, xé lá, lột vỏ, quan sát, một lúc lâu sau mới quay đầu lại hỏi: "Thám Hoa lang muốn biết cái gì?"
"Cây đào này sau khi rời đi Tiểu Vân gian thì còn có thể trồng sống không?"
"Trồng sống thì khẳng định là không có vấn đề gì."
"Có thể nhìn ra được bao lâu nở hoa kết quả không?"
"Nở hoa hẳn là nhanh. Cây này bị các ngươi giày vò như thế mà còn có thể thịnh vượng như vậy, rõ ràng tích tụ lượng lớn linh lực, căn cứ vào một ít biểu hiện trên cành lá, chỉ cần cho nó hoàn cảnh thích hợp, có chiếu sáng đầy đủ, trong khoảng một năm hẳn là có thể nở hoa. Về phần lúc nào kết quả, lúc nào quả chín thì còn phải đợi quan sát, dù sao không phải phàm vật."
"Đã thụ giáo, không hổ là Linh Thực sư, vừa nhìn liền minh bạch."
"Thám Hoa lang định tiến hành trồng trọt sao?"
"Ngươi cũng biết ta gần đây rước lấy chút phiền phức, đồ vật bán ra không được nữa, cũng không thể uổng phí đi."
"Trồng thì phải làm thế nào? Ta đã xem rồi, đây không phải là tà khí bình thường xâm nhiễm, mà là kết quả bởi vì trường kỳ cộng sinh cùng tà khí, bản thân cây này đã trở thành tà vật. Nói cách khác, tựa như người chúng ta vậy, trong đồ vật bình thường dùng ăn đều có tồn tại một ít vật chất có hại cho thân thể, nhưng bản thân chúng ta có khả năng loại trừ nhất định.
Hoàn cảnh sinh tồn của cây này cũng như vậy, trong minh minh hấp thu không chỉ có thiên địa linh khí, còn có tà khí mà bọn ta phát hiện không được, hiện tại nó đã quen với tà khí, hấp thu tà khí không có loại trừ ra, cũng chứa đựng tích súc tại trong cơ thể, cho nên tiên đào về sau này mọc ra cũng vẫn sẽ là như vậy. Muốn giải quyết vấn đề này sợ rằng không dễ dàng như vậy, chí ít ta hiện tại là không có cách nào."
Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết nhìn nhau, nhìn đến thật sự đã tới một người trong nghề.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!