Món ăn buổi sáng tại Trạm dịch cũng không có gì đặc biệt, món tốt nhất chính là súp thịt dê, rất đắt, một chén súp kèm một cái bánh mà thôi, vậy mà lại phải cần năm mươi đồng tiền.
Đối với đám người Dữu Khánh bây giờ mà nói, một hai bạc liền có thể đổi lấy hai mươi bát súp thịt dê tự nhiên là không đắt tiền.
Đối với người thường mà nói là rất đắt, người thường có cách sống của người thường, người thường không có khả năng hơi động một chút liền tiêu hơn vạn lượng bạc để bay tới bay lui trên trời, càng không có khả năng phí trăm vạn nghìn vạn để mua một bức tranh chữ hoặc một món đồ trang sức. Rất nhiều người thậm chí còn luyến tiếc dùng tiền để cưỡi ngựa kỵ đi tới đi lui, nếu không đến mức phải rơi vào tình cảnh phải đi xa xứ thì đời này đều chỉ có thể loanh quanh tại một khu vực, cuối cùng là suốt đời này đều đi không bao xa, nhìn thấy người cưỡi ngựa thì cho rằng đó là quý nhân.
Cũng may súp thịt dê rất thực tế, chén lớn súp, bên trong còn có thịt.
Bánh cũng thực tế, lại là vừa khô vừa cứng, Kiều Thư Nhi nhẫn nại, kiên nhẫn xé bánh ra từng miếng từng miếng ngâm vào trong súp.
Dữu Khánh nhìn thấy lắc đầu, cảm thấy nữ nhân này chính là làm ra vẻ, không sảng khoái giống như loại người như hắn. Hắn cầm bánh lên liền nhét vào trong miệng ra sức cắn xé một miếng, sau đó miệng nhồm nhoàm chậm rãi nhai nuốt. Thật vất vả nuốt xuống được một miếng, khi chuẩn bị cắn xé miếng thứ hai thì Kiều Thư Nhi đưa tay chặn tay hắn lại, lắc đầu với hắn, ra hiệu không nên ăn kiểu như vậy, cầm lấy chiếc bánh hắn đã cắn qua ở trên tay, bưng bát súp trước mặt hắn đi, sau đó đưa chén súp của mình đến trước mặt hắn, thể hiện hãy ăn bát súp có bánh đã ngâm mềm rồi.
Sau đó lại tiếp tục đi xé chiếc bánh mà Dữu Khánh đã gặm qua một miếng, ngâm vào trong bát súp mà Dữu Khánh từng dùng qua kia.
Dữu Khánh thoáng sửng sốt một chút, ngay sau đó liền cười hắc hắc, làm như đó là lẽ đương nhiên, bắt đầu hưởng thụ.
"Sách sách, chịu không nổi, thật sự là nhìn không nổi nữa rồi. Lão Cửu, chúng ta còn là đổi vị trí ngồi đi, người có thể núp tại trong phòng một ngày hai đêm không ra khỏi cửa, là người phi thường, chuyện gì làm chẳng được, cẩn thận khiến chúng ta đau rụng hết răng a."
Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết đi tới, khi đi xuống bậc thang thì vừa vặn trông thấy một màn này, Nam Trúc nói gở liên tục, vốn định ngồi chung một bàn, hai người thấy vậy liền nghiêm chỉnh bỏ đi ngồi xa một chút.
Dữu Khánh tiếp tục cười hắc hắc vui sướng, Kiều Thư Nhi ít nhiều vẫn là có điểm xấu hổ, nhưng đã dần dần thích ứng, chí ít cũng là cố ý làm cho mình có vẻ như không có việc gì.
Người làm bếp ở đầu phía bếp thỉnh thoảng nhìn lén về phía bên này, phát hiện thấy nàng kia không chỉ dung mạo như nàng tiên, ăn mặc cũng đẹp, còn đối xử tốt với nam nhân của mình như vậy, so sánh với bà nương nhà mình, trong lòng có thể nói là ngổn ngang trăm mối, nhưng cũng biết rằng ước ao không được.
Khu vực ăn sáng của Trạm dịch nằm ngoài khu vực phòng ở, chỉ giăng cái lều để che nắng mà thôi, phía dưới lều xếp đặt mấy cái bàn, hướng nhìn về phía biển, có thể nhìn thấy người người qua lại trên bến tàu, còn có thuyền tới thuyền đi trên biển, là một khung cảnh, lại một ngày mới bắt đầu rồi.
Ăn cơm xong, Nam Trúc bảo Mục Ngạo Thiết đi tới trạm dịch trao đổi tìm kiếm tọa kỵ để rời đi, mình thì đi tới một cái bàn khác vỗ vỗ vai Dữu Khánh, cười nói với Kiều Thư Nhi: "Đệ muội, có thể mượn nam nhân nhà ngươi dùng một chút hay không?"
Kiều Thư Nhi có điểm dở khóc dở cười, nói được cũng bối rối, nói không được cũng bối rối, chỉ có thể là không hé răng, không đáp lại.
"Đừng để ý đến hắn, hắn cũng chỉ là lưu manh lâu, nhìn người khác tốt thì chịu không nổi." Dữu Khánh cho một câu đáp lại, nhưng mà vẫn còn là hất đầu ra hiệu với Kiều Thư Nhi một cái, "Chuẩn bị đi rồi, ngươi trước tiên về phòng thu dọn đi."
"Ừ." Kiều Thư Nhi gật đầu đứng dậy, lại hơi khom người chào Nam Trúc rồi mới rời đi.
Cho dù không còn có ngoại nhân, Nam Trúc vẫn là lôi Dữu Khánh đi về phái bờ biển, đi xa một ít mới hỏi: "Ngươi đã nói với nàng chúng ta muốn đi làm gì?"
Dữu Khánh: "Không có."
Nam Trúc: "Ngươi không tiết lộ chuyện môn phái chúng ta đi?"
Dữu Khánh: "Ta thân là Chưởng môn không đến mức ngay cả quy củ môn phái cũng không biết, không qua được quy củ môn phái thì sẽ không nói cho nàng biết, cũng là vì muốn tốt cho nàng."
Nam Trúc: "Ngươi không nói gì cả, nàng vẫn có thể nguyện ý sao?"
Dữu Khánh: "Ta đã nói rồi, có một số việc khi đến lúc phải nói cho nàng thì tự nhiên sẽ nói cho nàng. Nàng cũng đã nói rồi, ta không muốn nói thì nàng sẽ không hỏi nhiều." Dứt lời còn nháy nháy mắt với Nam Trúc, thể hiện rất rõ sự đắc ý, ra vẻ đang nói, người cũng không tệ lắm đi?
Nam Trúc liếc mắt khinh bỉ, xoay người mà đi, lười tiếp tục nán lại chịu kích thích.
Dữu Khánh thì cười ha ha, tâm tình rất là thống khoái, cũng quả thực rất thống khoái, không chỉ có là bởi vì mình được đến một đại mỹ nhân, cũng không chỉ là bởi vì mình đã chính thức trở thành nam nhân. Trọng điểm ở chỗ, lần này nữ nhân này yêu thích chính là Dữu Khánh hắn mà không phải yêu thích A Sĩ Hành có danh tiếng Thám Hoa lang kia.
Hắn không nghĩ tới nhân duyên thuộc về mình vậy mà lại cứ như vậy mà tới, cho dù Kiều Thư Nhi cùng với hắn có nhân tố mogn muốn báo thù, nhưng hắn cho rằng việc này cũng không có gì không thích hợp, tai nạn mà Kiều gia gặp phải thì hắn vốn phải có trách nhiệm, mà ân oán giữa hắn và Bạch Lan cũng sớm muộn phải có kết thúc, nếu không cứ bị người âm thầm nhìn chằm chằm cũng không phải chuyện gì hay.
Hắn không có lòng tham, hắn rất thỏa mãn rồi.
Một nhóm bốn kỵ khởi hành, ra roi thúc ngựa chạy tới Tham châu, Kiều Thư Nhi lại bịt kín khăn che mặt, tránh cho quá mức khiến người chú ý.
Trên đường ngoại trừ đổi ngựa cưỡi, cơ hồ không ngừng, ngày đêm rong ruổi, sau khi xuyên ngang qua một châu, cuối cùng đã đến được Tham châu, dọc đường vừa đi vừa hỏi thăm, mới đến được Hoàng Kim cốc trong tin tức mà Vọng Lâu cung cấp.
Chính là một cái hẻm núi lớn, con đường bên trong cốc còn là một con đường giao thông chủ yếu, là con đường quan trọng để kết nối hai châu.
Bốn người liền tại khu vực hẻm núi này lục soát khắp nơi, tìm thương khách trò chuyện, tìm người ở phụ cận để tìm hiểu, còn tìm được nơi phế tích mà trước đây là mỏ vàng, thậm chí còn chui vào trong hầm mỏ để điều tra.
Mặc dù Kiều Thư Nhi hiếu kỳ bọn họ đến tột cùng đang tìm cái gì, nhưng mà vẫn không có hỏi, có việc gì cần sự hỗ trợ thì liền giúp đỡ.
Đương nhiên, đa số sự tình đều là Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết làm, Dữu đại chưởng môn hiển nhiên là có phần vì chuyện nhi nữ tình trường mà anh hùng nhụt chí rồi, không còn quá để tâm chú ý đến những việc quan trọng như trước đây nữa, tựa hồ phần lớn tinh lực càng nhiều là đặt tại trên người Kiều Thư Nhi.
Trong hang động quặng mỏ hoang phế tối như mực, đứng ở nơi động khẩu, Kiều Thư Nhi vẫn giữ nguyên nửa che lụa trắng, yên lặng thất thần nhìn bầu trời mây trắng, không biết đang suy nghĩ chuyện gì, trong mắt hiện lên vẻ u buồn.
Dữu Khánh từ bên trong hang quặng mỏ đi ra, đi tới phía sau nàng, bởi vì thất thần mà nàng không nhận thấy được, Dữu Khánh nhìn chằm chằm nàng, nữ nhân này vẫn luôn thỉnh thoảng toát ra sự u buồn và phiền muộn như vậy, cảm giác như vẫn còn chưa có thực sự thoát ra khỏi trận biến cố kia.
"Thế nào không để ý tới ta rồi?" Dữu Khánh buông tiếng thở dài.
"A?" Kiều Thư Nhi bỗng nhiên xoay người lại, mỉm cười nói: "Nào có."
Tiếp đó vươn tay ra, đi phủi rớt bụi bặm vướng lại trên tay áo của Dữu Khánh, rất cẩn thận, giờ phút này dịu dàng vô cùng, tựa hồ luôn muốn đem tất cả sự quan tâm của mình đều không hề bảo lưu mà dành cho hắn, có cảm giác như muốn tại trong thời gian ngắn nhất trao cho toàn bộ, không oán không hối hận.
Dữu Khánh bắt lấy hai tay nàng, lại muốn đi ôm lấy vòng eo nàng, yêu thích ngửi tóc mai và mùi thơm tự nhiên giữa cổ nàng.
Lại tới rồi, Kiều Thư Nhi dở khóc dở cười, nhìn vào bên trong hang quặng mỏ một cái, nhanh chóng luống cuống tay chân mà đẩy hắn ra, "Đừng náo loạn."
Dữu Khánh dây dưa không buông, "Ngươi đã nhìn thân thể người ta, lại dụ chiếm thân thể người ta, bây giờ định không nhận nợ rồi sao?"
Kiều Thư Nhi phì cười, bị hắn chọc cười rồi, loạn quyền đấm hắn một trận, kết quả bị người ta nhân cơ hội ôm vào đối diện, hai người bốn mắt nhìn nhau, sau đó trong đôi mắt sáng của Kiều Thư Nhi cũng long lanh chớp động, rõ ràng cũng đã động tình, cũng ôm lấy hắn, hai người dí trán chạm vào nhau, dáng vẻ khó thể tách ra, ngửi ngửi khí tức của nhau, lẳng lặng cảm nhận nhau.
"Nếu như chúng ta có thể quen biết sớm hơn một chút, thật là tốt biết bao. Ngươi trước đây, có thể nhìn trúng được ta sao?"
Kiều Thư Nhi nhắm mắt nỉ non.
Dữu Khánh nhỏ nhẹ đáp lại, "Một đại mỹ nhân như thế này, làm sao có khả năng chướng mắt chứ, hiện tại quen biết cũng không chậm."
Bên trong động, hai cái bóng người xuất hiện, trên thân bẩn thỉu dơ dáy vô cùng, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết chui ra, trên tay còn giơ cây đuốc.
Hai người không nghĩ tới vừa chui ra tới liền có thể nhìn thấy một màn như vậy, Nam Trúc đưa tay che kín con mắt, quay đầu sang một bên, "Ai nha nha, thật chịu không nổi hai tên gia hỏa này, giữa ban ngày ban mặt mà động một chút là ôm ôm, chưa bao giờ quản, con mẹ nó, đang ở địa phương nào hay trong trường hợp nào, tùy thời đều có thể ôm lấy nhau, đây là loại tật xấu gì chứ. Ta nói với hai người các ngươi nha, đến mức vậy sao, có thể tìm một gian khách sạn nào đó cửa đóng lại rồi nói tiếp hay không, các ngươi không xấu hổ, nhưng chúng ta xấu hổ a, còn có để cho nhường khác sống hay không chứ?"
Mục Ngạo Thiết còn là giúp Kiều Thư Nhi nói một câu công đạo, "Không quan hệ với đệ muội, là tính tình lão Thập Ngũ quá dã."
Lại bị chen nagng phá vỡ rồi, Kiều Thư Nhi lại bị náo loạn khuôn mặt đỏ lên, luống cuống tay chân mà nhanh chóng đẩy người ra, sau đó bước nhanh né tránh sang một bên.
Dữu Khánh đưa tay kêu gọi, "Sợ cái gì, bọn họ là đang ước ao đố kị đó!"
Hắn càng kêu gọi, người ta đi càng xa, không có da mặt dày như hắn.
"Ta hận ngươi làm quỷ gì!" Nam Trúc cầm cây đuốc trên tay trực tiếp thẳng tới phía hắn.
Dữu Khánh phất tay đẩy ra.
"Đồi phong bại tục!" Cây đuốc trên tay Mục Ngạo Thiết lại đập tới.
Dữu Khánh lại xoay người tránh thoát, vẻ mặt xem thường và đắc ý.
"Đừng có tại đó đắc ý." Nam Trúc hùng hùng hổ hổ đi tới, nhìn nữ nhân đã tránh xa ra, nói với Dữu Khánh: "Căn cứ mấy ngày nay trằn trọc điều tra đến xem, lúc này, chúng ta sợ là đã tìm sai địa phương."
Nói đến việc này, Dữu Khánh cũng có đồng cảm, chỉ là nếu như đã tới rồi thì khẳng định phải trước tiên rất tốt điều tra một chút rồi nói tiếp, chuyện khác chính là nếu đổi một nơi tiếp theo thì cũng phải để chính hai vị này mở miệng mới được. Trước khi tới nơi này, hắn không bày tỏ thái độ, đổi một chỗ khác, hắn cũng sẽ không bày tỏ thái độ, bởi vì hắn không muốn mình phải moi ra lộ phí, trong tay hai tên gia hỏa này có hai mươi vạn lượng, bây giờ còn nhiều tiền hơn cả hắn.
Nguyên nhân chính là vì nhìn ra được nơi đây rất không thích hợp, nhìn thấy không quá lớn có khả năng, cho nên hắn mới không tích cực.
Lúc này liền cố ý giả bộ hồ đồ hỏi: "Vì sao nói thế?"
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!