Đều biết rõ Kiều Thư Nhi có nhiều tiền hơn so với bọn hắn, ở trong mật thất tại đảo Móng Ngựa đều đã nhìn thấy rồi, tiền mặt thì có trăm vạn lượng, còn có trong mật thất thu thập một ít đồ vật, hình như giá trị cũng không ít tiền.
Đi tới bên này, Kiều Thư Nhi đã nhận ra có vấn đề, nhất là nhìn thấy Nam Trúc chạy trốn, vị mập mạp kia trên miệng thường không nói ra lời hữu ích, thời gian ở chung mặc dù ngắn nhưng nàng cũng đã quen rồi.
Nàng đi tới hỏi: "Không đủ tiền sao?"
Dữu Khánh rất muốn phủ nhận, nhưng mà biết rõ, chỉ cần hai tên gia hỏa kia không chịu xuất tiền túi, việc này liển không thể phủ nhận được, huống hồ dù cho hai tên kia móc ra hầu bao thì cũng chưa chắc đủ tiền lộ phí để đi đến phía bên Ân quốc.
Trước lúc chưa có Kiều Thư Nhi thì hẳn là đủ, nhiều thêm lộ phí đi đường cho một người, quả thực quá sức rồi.
Hắn đành phải hắc hắc nói: "Ta cũng không khách sao với ngươi nữa rồi, đều không phải là người có tiền gì, là thiếu một chút."
Kiều Thư Nhi lập tức cởi mở túi tiền của mình ra, lấy một đống ngân phiếu đưa ra, toàn bộ đưa cho hắn, "Đây gần như là tất cả tiền mặt của ta rồi."
Dữu Khánh nhận tới tay, "Vậy sao, về sau chờ ta có tiền thì sẽ trả lại ngươi gấp đôi."
"Trả?" Kiều Thư Nhi hỏi ngược lại một tiếng, lẳng lặng nhìn hắn chăm chú, đôi mắt sáng lấp lóe, như hơi hiện ra vẻ giận dỗi, sau khi làm cho Dữu Khánh ý thức được mình đã nói sai lời rồi, thì nàng mới nhẹ giọng nhắc nhở một câu, "Ta cũng là của ngươi."
Ngụ ý cũng đơn giản, giữa ngươi và ta không tồn tại cái gì mà trả hay không trả, ngay cả con người ta cũng là của ngươi.
Hiểu hiểu hiểu, Dữu Khánh lập tức vui như hoa nở, cầm ngân phiếu nhét vào trong người, đưa tay lại muốn quơ lấy nàng ôm vào người.
Lại tới? Kiều Thư Nhi hơi kinh, nhanh chóng lui về phía sau né tránh, cũng lập tức nhìn xung quanh bốn phía, quả nhiên, chỉ thấy Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết đang tại trên sườn núi nhìn, thấy nàng đã phát hiện ra, hai đại nam nhân lập tức xoay đầu đi, coi như không có phát hiện.
Nàng cũng quay đầu liền đi...
Liệt Cốc sơn trang, thuộckhu vực Tây bộ Ân quốc.
Đường đi hoang vắng, dọc đường dân cư thưa thớt, một nhóm bốn người vừa vượt qua khỏi con đường giữa hai ngọn núi thì siết dừng tọa kỵ, tọa kỵ cũng đã thở hổn hển.
Đưa mắt nhìn quanh là những mảng xanh rộng lớn, cả vùng đất rộng lớn mênh mông mọc đầy các loại cây xanh, là cây nho.
Nho chính là ngành nghề chủ yếu của Liệt Cốc sơn trang, dùng để sản xuất rượu nho thượng hạng, Liệt Cốc sơn trang cũng là một trong những nhà sản xuất rượu nho thượng hạng lớn nhất tại Ân quốc, đồng thời cũng là một cái môn phái theo kiểu gia tộc hiếm thấy trong Tu Hành giới.
Tại phần cuối bình nguyên tràn đầy cây cối xanh tươi này là một ngọn núi lớn vắt ngang qua, từ xa nhìn lại, ở giữa ngọn núi lớn không có một ngọn cỏ kai tựa hồ có một cái khe, giống như là bị cưỡng ép xé rách ra vậy, quả thực là ma lực độc đáo của thiên nhiên.
Mà cái khe kia, tại thời cổ đã từng tựu được xưng là Hoàng Kim cốc, cũng là nguồn gốc danh hiệu của "Liệt Cốc sơn trang" bây giờ.
"Đi." Dữu Khánh kêu gọi một tiếng, trước tiên phóng ngựa chạy xuống sườn núi.
Nam Trúc, Mục Ngạo Thiết, Kiều Thư Nhi đồng thời cùng phóng ngựa lao xuống theo.
Một nhóm người nhảy vào trên con đường lớn giữa rừng cây nho, những người đang chăm sóc quả, cây ở hai bên đường thỉnh thoảng đứng dậy nhìn tới, có thể nói là dọc đường đi không ngừng có người nhô đầu lên nhìn theo.
Trên đường đi tới đây, khi sắp tới nơi này, sư huynh đệ ba người đã có sự tìm hiểu về nơi này. Nơi đây nhìn như khô ráo, kì thực dưới lòng đất được đào mở rất nhiều đường cống ngầm trong lòng đất, nước tan ra từ trên núi tuyết xa xa không ngừng chảy theo lòng đất tràn tới nơi đây, nuôi dưỡng cây trồng ở đây.
Kiều Thư Nhi không biết vì sao bọn họ muốn tới nơi này, nhưng đã nhìn ra một điểm, hai nơi trước sau tìm đến đều có một điểm chung, chính là hẻm núi lớn.
Nghe nói, Liệt Cốc sơn trang ở tại dưới chân ngọn núi lớn có cái liệt cốc kia.
Cái gọi là nhìn núi chạy chết ngựa, nhìn thấy khoảng cách không xa, nhưng khi cất bước chạy thì quả thực thật tốn thời gian.
Sau khi đến được dưới cổng chào tương tự như sơn môn, sư huynh đệ ba người gần như là cùng lúc siết cương dừng tọa kỵ.
Động tác của ba người không hề có dấu hiệu nào, làm cho Kiều Thư Nhi chạy qua khỏi cổng chào rồi mới kịp siết dừng lại, quay đầu lại nhìn ba người, cảm thấy phản ứng của ba người không bình thường.
Trên cổng chào cao to điêu khắc bốn chữ: Liệt Cốc sơn trang.
Vấn đề là trên cổng chào còn có khắc hoa văn, tại hai bên bốn chữ kia đều có chạm khắc hoa văn mây, trong mỗi hoa văn đám mây đều có một cái hình khắc đặc thù, là một cây kích!
Là cây Đơn nhận kích, được đám mây làm nổi bật lên. (đơn nhận kích: cây kích một lưỡi)
Sư huynh đệ ba người quay mặt nhìn nhau, trong đầu gần như đều xuất hiện cùng một cái hình ảnh, nội dung trên ngọc trang trong căn phòng sắt tại Tiểu Vân gian: Hoàng Kim cốc, người Cầm kích.
Không quản là gia tộc, hay là môn phái, tại sao lại vừa vặn dùng hình cây kích làm biểu trưng? Xem ra, thứ này giống như là tộc huy của Liệt Cốc sơn trang, nếu không thì hẳn là không có khả năng đem biểu trưng đặc thù như thế đặt ở hai bên tên hiệu.
Hơn nữa trùng hợp chính là, hẻm núi nơi đây đã từng có tên gọi là Hoàng Kim cốc, và càng trùng hợp hơn khi xuất hiện một gia tộc lấy kích làm tộc huy, việc này hẳn là không phải trùng hợp.
Sư huynh đệ ba người đều có trực giác như nhau, lối vào Kim Khư ngay tại nơi đây!
Kiều Thư Nhi ruổi ngựa quay lại, hỏi ba người: "Thế nào rồi?"
Dữu Khánh: "Không có gì, chỉ là cảm thấy tộc huy của gia tộc này có điểm kỳ quái."
Tộc huy kỳ quái? Kiều Thư Nhi xoay chuyển tọa kỵ, ngẩng đầu nhìn tới, thấy được cấy kích kia, hơi cau mày, kỳ quái sao? Nói kỳ quái thì cũng kỳ quái, nhưng hẳn là cũng không tính quá kỳ quái đi, bản thân người ta muốn dùng, ngoại nhân cũng không xen vào được, huống hồ cũng không tính là thứ gì ngạc nhiên cổ quái.
Nàng quay đầu, lại nhìn nhìn phản ứng của ba người, nói ra: "Lấy kích làm tộc huy, có thể là để biểu đạt dụng ý 'Thượng võ' đi?"
Sư huynh đệ ba người nhìn nhau không nói, đều âm thầm nghi hoặc, Liệt Cốc sơn trang nếu như thật sự có năng lực mở ra Kim Khư nhập khẩu, tại sao lại có thể nhẫn nhịn không mở ra?
Dữu Khánh hất hất cằm, mấy người xuyên qua cổng chào tiếp tục đi tới trước, đi tới cuối đại lộ.
Cuối đường dựng đứng một cây cờ tung bay theo gió, hình vẽ trên lá cờ cũng chính là Đơn nhận kích với hoa văn mây làm nền, càng thêm chứng minh đó là tộc huy.
Trên đài đá phía dưới cột cờ, ngồi chồm hổm ngồi lão già bẩn thỉu, y phục lấm lem loang loáng sáng, tóc hoa râm bù xù ở dưới chiếu mũ lông, con mắt mờ đục, ngậm một điếu thuốc lá phì phèo hút, phơi nắng dưới ánh mặt trời, nhìn nhìn mấy tên khách tới.
Nơi này là một khu nương rẫy dốc thoai thoải dưới chân núi, rải rác lộn xộn có rất nhiều nhà đất to to nhỏ nhỏ, loại nhà ở bằng bùn đất vàng gạch trần này, có căn nhà còn xây một vòng tường đất. Rất ít thấy nhà gỗ, trong đó cũng xen lẫn một căn nhà được xây dựng cả bằng đá và bùn đất.
Có vô số căn nhà, hơi chút nhìn qua thì thấy có không chỉ hơn nghìn căn, mà nơi đây chính là Liệt Cốc sơn trang, cái gọi là sơn trang kỳ thực chính là thông trang của nhà họ "Ngô" này, các căn nhà đất phân bố rải rác nơi này đều là dân cư, chính là nhà của tộc nhân họ Ngô.
Nghe nói toàn bộ sơn trang, tộc nhân họ Ngô từng có vạn người, bản địa không có họ khác, nữ nhân được gả tới đây đều lấy theo họ chồng, đều là họ Ngô.
Đừng thấy dáng vẻ nơi này nhà đất kém sang, nghèo vô cùng, kỳ thực bên ngoài có rất nhiều nữ nhân muốn gả tiến vào, hơn nữa còn không phải ai muốn gả vào là có thể gả vào được, tộc nhân họ Ngô rất kén chọn, bởi vì tại nơi này chỉ cần không lười liền có cơm ăn no.
Thế giới bên ngoài thế nào? Thí dụ như Dữu Khánh đã trải qua, một trận tai họa, nạn dân trôi giạt khắp nơi, chỉ cần mấy trăm vạn hoặc hơn nghìn vạn là có thể đem tới cho vô số nạn dân một con đường sống, nhưng đường đường triều đình và quan phủ lại còn nói cầm không ra được khoản tiền này, mà vợ con của một ít quyền quý chỉ là tiền mua chút đồ trang sức có lẽ không chỉ cừng đó.
Những người trong giơi tu hành kia xuất thủ càng là động một chút trăm nghìn vạn, vì mua lấy một quả đào không có tác dụng là có thể tùy tiện bỏ ra mấy chục vạn, lại không có người nào đi thương tiếc những nạn dân kia.
Bởi vì người có thể lấy ra những khoản tiền đó không có ngốc giống như Dữu Khánh vậy, bởi vì bọn họ rất rõ ràng, dù cho có bỏ ra thì cũng chỉ là như muối bỏ biển. Bởi vì tiền không thể chân chính phát huy tác dụng, không thể chân chính đến trên tay nạn dân, làm như Dữu Khánh, trực tiếp phát tiền đến trên tay nạn dân như vậy chính là ngăn cản đường phát tài của người khác, không phải người nào đều có thể có bối cảnh và danh tiếng Thám Hoa lang như của "A Sĩ Hành" để đề phòng bị cắn. Không đem đại tai nạn xem như cơ hội phát đại tài, không nhân cơ hội tắng giá hàng ào ào, không làm cho người khác bán nhi bán nữ cũng đã tính là đủ tốt rồi.
Với cái thế giới hoang đường như vậy, tại trong khu vực hoang vắng cây nông nghiệp không thịnh vượng này thì sinh sống càng gian nan hơn, Liệt Cốc sơn trang có thể áo cơm không lo, thử hỏi phải có bao nhiêu người hướng tới. Không chỉ nữ nhân bên ngoài khát vọng được gả vào mà nữ tử bản tộc cũng không nguyện ý gả ra ngoài, đa số là kết hôn cùng với người ở ngoài ba đời.
Đương nhiên, Liệt Cốc sơn trang cũng không phải tất cả đều là dáng vẻ nghèo nàn trước mắt, những người ở tại trong những căn nhà đất này, cơ bản đều là người làm việc tại trong vườn nho, tộc nhân tham dự sản xuất thì tương đối cao cấp, trên cơ bản đều ở tại trong lòng núi được đục rỗng.
Bên trong ngọn núi lớn vắt ngang, không chỉ có người ở, còn chứa đựng lượng lớn rượu nho thượng hạng.
Tại lúc một nhóm người quan sát hoàn cảnh nơi đây thì lão già ngồi chồm hổm dưới cột cờ gõ gõ cán thuốc, lại lần nữa nhét sợi thuốc lá vào trong, nhe ra một chiếc răng cửa to vàng khè, hỏi: "Từ đâu tới?"
Nam Trúc cười ha ha nói: "Ông lão, chúng ta là người tu hành du lịch thiên hạ, nghe nói nơi đây có vườn nho vạn mẫu, đặc biệt tới mở rộng ánh mắt, thuận tiện đến xem chỗ các ngươi đây có yêu quái gì không, nhìn có thể thuận tiện giúp các ngươi diệt trừ yêu nghiệt tác loạn hay không."
Tình huống Liệt Cốc sơn trang nơi này có chút đặc biệt, có liên quan tới giao ước năm mươi dặm giữa Nhân gian và Yêu giới.
Đầu tiên là nơi đây tương đối hoang vắng, bên ngoài sơn trang ngoại trừ thông tới thành trấn, các thôn trang địa phương, mấy phương hướng khác đều là hoang tàn vắng vẻ, nếu không phải là núi không có một ngọn cỏ, chính là sa mạc hoang nguyên, là địa phương mà ngay cả Yêu tu cũng không muốn đặt chân.
Thật lâu trước đây, Liệt Cốc sơn trang vì đem việc buôn bán làm lớn hơn chút, tại nơi đây dọc theo địa thế mà hướng sang hai bên khai khẩn mở rộng khu vực trồng nho ra không giới hạn.
Sau khi có Yêu tu phát hiện tình huống này thì lấy tuyên bố về Năm mươi dặm chi ước để tiến hành lừa bịp tống tiền, kết quả lừa bịp lấy tiền không được, thẹn quá thành giận, làm ra chuyện bắt người mổ tim hấp huyết. Liệt Cốc sơn trang tự nhiên là chống trả kịch liệt, song phương đánh nhau túi bụi, không ai thắng được người ai, tình trạng sau cùng thì tương tự như bị thẩm vấn công đường.
Yêu tu cáo trạng Liệt Cốc sơn trang giẫm đạp Năm mươi dặm chi ước, mà Liệt Cốc sơn trang thì nói vẫn chưa vượt qua, nói khu vực mở rộng vốn chính là nơi có người ở.
Việc này ông nói ông có lý, bà nói bà có lý, then chốt là cái địa phương hoang vắng chim không thèm ỉa này, vô luận là Yêu giới hay là Nhân gian trước kia đều không có người nào quan tâm, bên nào cũng không lấy ra được chứng cứ chân chính để ủng hộ bên mình.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!