Chương 41: Sự thật
Nếu như không nhìn kỹ, căn bản thấy không rõ hai chữ này, thêm nữa ánh sáng bên trong động cũng không tốt, Thiết Diệu Thanh nhìn qua thì không có nhìn thấy, vẫn chỉ trông thấy Dữu Khánh quỳ xuống đất nhìn chằm chằm trên mặt đất, vô ý thức cũng chằm chằm nhìn kỹ, mới nhìn ra loáng thoáng chữ viết.
Khi phát hiện thấy có dấu vết của chữ viết, nàng mới tỉ mỉ nhìn rõ, không nhìn thấy còn đỡ, vừa thấy rõ là hai chữ "An không" thì cả người triệt để chấn kinh rồi.
Người khác không biết lúc đó nàng viết cái gì lên lòng bàn tay, nhưng chính nàng đương nhiên rõ ràng, cái gọi là Vô Tự thư chính là lòng bàn tay nàng cũng không lưu lại chữ viết, trong đống tro tàn này làm thế nào lại có chữ mình viết trên lòng bàn tay?
Không thể tưởng tượng nổi, huyền diệu khó giải thích, tứ thì khiến nàng cảm nhận được sự uy áp đến từ sâu xa kia.
Cơn giận bộc phát lên, cảm giác đã bị đùa bỡn lúc trước trong nháy mắt biến mất không còn sót lại chút gì, ánh mắt cẩn trọng nhìn nhìn khắp nơi, lẽ nào trong sâu xa thật sự có thần linh đang nhìn chăm chú vào tất cả?
Nàng cảm thấy miệng mình khô khốc, giả bộ không biết gì, hỏi: "Ngươi đang làm gì?"
"An Không... Đây là có ý gì?" Dữu Khánh thầm tự hỏi một câu rồi mới đứng dậy, chuyển sang hỏi nàng, "Lão bản nương, đến tột cùng ngươi hướng thần linh khẩn cầu cái gì vậy, Vô Tự thư đã viết những gì?"
Sau tấm khăn che mặt, Thiết Diệu Thanh nhấp nhấp miệng, không muốn nói thật, "Đơn giản chính là hỏi một chút chuyến này có thể thuận lợi hay không."
"A." Dữu Khánh gật gật đầu, lại nhìn chằm chằm chữ viết suy nghĩ.
Thiết Diệu Thanh trong lòng có phần không xác định, thử hỏi: "Kết quả như thế nào?"
Dữu Khánh nhìn nàng chăm chú, chần chừ nói: "Lão bản nương, khi ngươi và thần linh câu thông thì có phải không đủ thành kính hay không, trong lòng có phải quá nhiều tạp niệm hay không?"
Điều này làm sao Thiết Diệu Thanh có tthể trả lời được, lúc trước hình như là suy nghĩ tương đối nhiều, không thể nói không có tạp niệm, nhưng giống như lại không thể nói có tạp niệm gì, chính bản thân nàng đều không biết rõ được, hừ lạnh hỏi: "Là ngươi hỏi ta, hay là ta hỏi ngươi?"
Dữu Khánh cười khổ, "Lão bản nương, việc này ta e là giải thích không được rõ ràng rồi. Tới đây, ngươi nhìn xem vị trí bị đốt cháy này có phải có hai chữ hay không, ngươi nhìn xem là chữ gì."
Thiết Diệu Thanh giả bộ chăm chú quan sát một hồi, lạnh nhạt đáp: "Hình như là hai chữ 'An không'."
Dữu Khánh than thở: "Đúng đi, ngươi cũng đã nhìn ra, vấn đề xuất hiện tại điểm này. Ngươi hỏi thần linh chuyến này có thể thuận lợi hay không, kết quả thần linh không có trả lời ngươi. Nếu như ta nói, thần linh dường như đang hỏi ta, hình như là muốn để cho ta trả lời ngươi, ngươi có thể tin tưởng sao? E rằng ngươi sẽ cho rằng ta cố ý viết xuống hai chữ này lên mặt đất để lừa gạt ngươi.
Ta làm pháp để ngươi câu thông cùng thần linh là muốn chứng minh ta xác thực có biết bặc tính thuật, cũng là muốn chứng minh ngươi ta xác thực hữu duyên. Kết quả cũng không biết có phải bởi thần linh đang trêu chọc ta hay không mà ngươi không thể câu thông được với thần linh. Bây giờ ta thật sự là có miệng cũng không giải thích được rõ rồi. Lẽ nào ngươi không phải là nữ nhân có duyên với ta, có thể đưa ta rồi đi hiểm cảnh này?"
Thiết Diệu Thanh: "Xem ra bặc tính thuật của ngươi cũng không linh."
Dữu Khánh nhấc tay sờ sờ đuôi ngựa sau đầu mình, than thở, "Ngay từ ban đầu ta cũng chưa từng nói qua là ta tinh thông đạo này, ngay từ đầu ta chỉ nói là ta có biết một chút, biết sơ sơ một chút mà thôi, hơi có sai lầm cũng là bình thường, huống chi, người chữ bệnh không thể tự chữa, đây là lẽ thường. Lão bản nương, ta biết, giải thích như thế nào các ngươi cũng sẽ không tin, nhưng ta có thể thề, đối với các ngươi, ta thật sự không có bất cứ lòng xấu gì, ta chỉ là muốn sống sót rời đi nơi đây mà thôi, mong rằng lão bản nương giơ cao đánh khẽ thả bọn ta một lần."
Thiết Diệu Thanh hơi trầm mặc, từ từ nói: "Trước đây, không phải ngươi nói, chuyện ta muốn làm lần này, ngươi có thể giúp đỡ ta sao?"
Dữu Khánh thể hiện ra có vẻ hơi chút sa sút tinh thần, "Lão bản nương, ngươi cũng đã nhìn thấy rồi, ta sai rồi, sợ là không thể giúp các ngươi. Lão bản nương, cầu ngài buông tha chúng ta đi!" Chắp tay khẩn cầu, thậm chí là cầu xin.
Thiết Diệu Thanh không hề dao động, "Ngay cả thử cũng không thử, ngươi làm sao biết không được?"
Dữu Khánh gian nan nói: "Nếu thử qua mà không được thì làm sao bây giờ, ngươi liền giết chết chúng ta sao?"
Thông thần thuật của hắn có sai lầm hay không, Thiết Diệu Thanh tự nhận là trong lòng mình biết rõ ràng nhất, không nói trắng ra là vì để càng dễ bắt chẹt đối phương, cho nên bộ dạng chuyển sang có vẻ rất dễ nói chuyện, "Như vậy đi, ngươi tận lực mà làm, chỉ cần ngươi đã tận lực, không quản có thể thành công hay không, ta đều đáp ứng thả ngươi một lần, cũng đảm bảo đưa ngươi an toàn đến kinh thành đi thi, tuyệt không hại ngươi, như thế nào?"
Ánh mắt Dữu Khánh sáng lên, lừa gạt cả nửa ngày, chính là chờ những lời này của nàng, chứng minh về mặt tâm lý mình đã đạt được thắng lợi có tính áp đảo, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì nữ nhân này hẳn sẽ không tiếp tục động sát tâm với mình rồi, mối nguy hiểm đến từ nhóm người này hẳn là đã được ngăn cản rồi.
Ngoài miệng thì vẫn chần chừ hỏi: "Thật sự?"
"Ta nói chuyện giữ lời."
"Nói miệng không bằng chứng."
"Nếu như ngươi lo lắng, vậy thì cũng không còn cách nào, tại nơi này, ta cho ngươi bất cứ đảm bảo gì, ngươi cũng sẽ không yên tâm. Bây giờ ngươi chỉ có hai lựa chọn, hoặc là tin tưởng ta, nghe ta, hoặc là ta giết chết ngươi, tự ngươi chọn." Giọng nói êm tai, lời thì đủ quyết liệt.
"Được rồi, xác thực không có lựa chọn, chỉ có thể lựa chọn tin tưởng ngươi."
Thiết Diệu Thanh lập tức có thầm cảm giác thành tựu đã nắm được Càn Khôn, cằm ngước cao mấy phần, "Nói một chút ý nghĩ của ngươi, bước tiếp theo ngươi định làm thế nào, hoặc là nói ngươi định giúp ta thế nào?"
Dữu Khánh trầm ngâm nói: "Trước tiên tìm cho ta cây hương, thứ nhì chính là tìm đến địa điểm có Hỏa Tất Xuất, đi tới nơi các ngươi từng nhìn thấy Hỏa Tất Xuất."
Thiết Diệu Thanh không hiểu, "Còn cần dâng hương?"
Cũng không nhất định cần phải thắp hương, thí dụ tương tự như vừa rồi đốt một đống cỏ tạo ra khói như vậy cũng được, vấn đề là Dữu Khánh muốn tiếp tục sử dụng trò tạp kỹ giả thần giả quỷ kia, dù sao cũng phải tìm một phương án để giải thích cho 'Quan tự quyết' của mình, nếu không sẽ dễ dàng rước tới phiền toái cho Linh Lung quan.
"Đèn nhang thực sự càng thể hiện thành kính." Dữu Khánh buông tiếng thở dài, bộ dáng rất bất đắc dĩ, tựa hồ vẫn còn canh cánh trong lòng về việc vừa rồi không thể dâng hương.
Đi, Thiết Diệu Thanh cũng không nói nhiều nữa, án theo lời vị này để làm, lúc này xoay người đi ra động.
Ba người Tôn Bình thấy nàng đi ra, đều đến vây quanh hỏi chuyện.
Đối với tình hình cụ thể, ở trong sơn động đã làm gì, Thiết Diệu Thanh tuân theo lời Dữu Khánh căn dặn lúc trước, không có tiết lộ việc câu thông với thần linh, trái lại dặn dò Trình Sơn Bình và Chu Thượng Bưu đi một chuyến đến sào huyệt Yêu tộc ở phụ cận, kiếm về một ít đèn nhang.
Thấy nàng không nói, vả lại có đã ý định, hiển nhiên đã làm ra quyết định, ba người cũng không tiếp tục hỏi nhiều.
Đi ra sơn động, Dữu Khánh mắt mở trừng trừng nhìn Trình Sơn Bình đem theo tài vật của mình rời đi, thật sự là không cam lòng, nhịn không được lại tìm đến Thiết Diệu Thanh đưa ra yêu cầu, "Lúc nào trả lại đồ vật cho ta?"
Thiết Diệu Thanh: "Yên tâm, chỉ cần ngươi tận lực làm việc, sau việc có được hay không đều sẽ trả lại cho ngươi." Nhìn vết máu trên miệng của hắn, biết hắn bị Trình Sơn Bình đánh gây nội thương, lấy ra một cái bình nhỏ, đổ ra một hạt thuốc trị thương đưa cho hắn.
Đợi cho Dữu Khánh lấy thuốc ăn vào, nàng lại nhắc nhở một câu, "Từ giờ trở đi, chỉ cần ngươi còn tại Cổ Trủng Hoang Địa, không quản trông thấy người nào, đều không nên nhắc tới việc các ngươi là thí sinh vào kinh thành đi thi, nếu không chúng ta cũng chưa chắc có thể bảo đảm ngươi thuận lợi rời đi nơi đây."
Dữu Khánh: "Ta đã hiểu, bị những yêu nghiệt kia biết sẽ có phiền phức."
Thiết Diệu Thanh lập tức cường điệu, "Không chỉ có yêu nghiệt, ngay cả người cũng không thể nói. Ta nói rồi, không quản gặp được bất cứ người nào đều không thể nhắc tới." Thấy ba tên gia hỏa này vẫn còn có vẻ ngây thơ chẳng biết gì, liền nói ra tình hình thực tế, "Đầu của nhóm thí sinh các ngươi lần này, một cái giá trị một trăm vạn lượng. Đã nghe nói tới Tê Hà nương nương rồi đi? Con trai của Tê Hà nương nương bị đệ tử của Chưởng lệnh Ti Nam phủ giết chết rồi..."
Nghe giọng nói êm tai nói ra sự thật, Dữu Khánh và Hứa Phí thiếu một chút bị hù dọa đổ một thân mồ hôi lạnh, cho tới bây giờ ba người mới chân chính biết được sự thật yêu nghiệt hung dữ ra tay đối với thí sinh.
Nhất là Dữu Khánh, càng là sợ đến không ít, nếu như sớm biết lão yêu bà Tê Hà nương nương kia và Chưởng lệnh Ti Nam phủ va chạm nhau, có bị đánh chết hắn cũng không dám giúp A Sĩ Hành đi chống sấm sét lớn như vậy, phỏng chừng cho dù là bản thân A Sĩ Hành cũng không dám tham gia khóa thi Hội này.
Lúc này xem như đã minh bạch, đám người Ti Nam phủ kia thật đủ tàn nhẫn, gặp phải chuyện lớn như vậy, vậy mà còn dám tổ chức thi Hội theo đúng lịch, nào có đặt nặng sự sống chết của thí sinh.
Cuối cùng cũng đã biết được tại sao U Giác Phụ thương gia vốn bình thường không tùy tiện cuốn vào ngoại giới phân tranh lại muốn giết bọn họ, một trăm vạn lượng bạc a, để chỗ nào đều là một khoản tài phú thật lớn, chính hắn muốn chết đưa tới cửa, thuận tay kiếm lợi, người ta không kiếm thực sự bỏ phí cơ hội.
Khó trách mình nói ra có thể nhận hơn mười vạn lượng bạc cũng không thể đả động được đối phương.
Hiện tại hắn hoài nghi dù cho giúp người ta tìm được Hỏa Tất Xuất, e rằng người ta cũng chưa hẳn sẽ bỏ qua hắn, dù sao cũng là một khoản tiền lớn như vậy, lúc này lớn tiếng giúp chính mình lấy được sự đối xử tử tế, "Lão bản nương, Tê Hà nương nương đã chết rồi, đã bị Chưởng lệnh Ti Nam phủ giết chết rồi, các ngươi không biết sao?"
"Cái gì?"
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!