Sau khi xuất phát, một nhóm người gần như không có ngừng lại, ngoại trừ tại trạm dịch thay ngựa, dùng cơm, mãi cho đến bầu trời tối đen mới dừng tại một cái trạm dịch thực sự vào nghỉ lại.
Dữu Khánh đánh giá nếu như không phải sợ mình là thư sinh chịu không nổi thì có lẽ hai người này có thể dẫn hắn ngày đêm chạy đi.
Trời vừa sáng, ba người lại tiếp tục một đường phong trần.
Trên đường cuộc sống dân chúng khó khăn là chuyện bình thường, dọc đường có nhìn thấy người chết đói cũng không phải ngạc nhiên.
Cứ như vậy vậy mà chạy đi, mất hết hai ngày rưỡi mới đến được đích.
Một tòa thành trì rộng lớn, Liệt châu thủ phủ châu thành.
Nơi cửa thành người đến người đi, xe ngựa nườm nượp, không hổ là Châu thành, sự phồn hoa của nó có thể nói là cách biệt một trời một vực với sự thê lương nhìn thấy trên đường lúc trước.
Ba người bình an vào thành, một đường không kinh không hiểm, cũng là bởi Từ Giác Ninh sắp xếp thỏa đáng.
Trong thành cửa hàng san sát, người bán rong người vận chuyển, ngựa xe như nước, tiếng gào to rao hàng, thanh lâu phấn hương, hồng trần sống động.
Bởi sống lâu trong núi, Dữu Khánh thích nhìn sự náo nhiệt trong thành, dọc đường luôn nhìn trái xem phải, đáng tiếc hai người Từ, Đường không cho hắn dừng lại.
Khi sự rộn ràng nhộn nhịp dần dần biến mất, ba người đi tới một khu vực thanh tịnh, bên ngoài cổng lớn một chỗ cao cấp.
Môn đình rường cột chạm trổ, đấu củng mái đao, toàn bộ cổng nhà giống như sắp vẫy cánh bay đi, rất nguy nga, bốn phía có trọng binh trông coi.
Phía trên hàng cánh cổng to rộng có tấm biển với bốn chữ rồng bay phượng múa: Liệt châu Văn Hoa.
Nơi đây chính là Văn Hoa học viện của Liệt châu, cũng là học viện quốc gia lớn nhất Liệt châu, lúc này đã cho toàn bộ học sinh nghỉ, dọn dẹp sạch sẽ làm khách sạn, dùng cho các nhân tài sắp tề tựu về Liệt châu tạm thời ở lại.
Dữu Khánh dùng danh nghĩa "A Sĩ Hành" tới đây tập kết, về thủ tục có xảy ra vấn đề, bởi vì hai người Từ, Đường không thực hiện theo thủ tục thông thường, cũng chính là không thực hiện đúng theo quy định, sai dịch địa phương xử lý chuyện này đều không tới, quỷ mới biết rõ các ngươi đưa tới là người nào.
Lúc này Đường Bố Lan rời đi, không biết đi tìm ai, khi trở về thì bên người có thêm một người mặc quan bào kiểu quan to tại Liệt châu. Người này vừa tới, vấn đề lập tức được xử lý.
Thủ tục rất nhanh được thông qua, có người dẫn Dữu Khánh vào Văn Hoa học viện. Dữu Khánh mỗi bước đi đều cẩn thận, thấy mình đã cùng hai người Từ, Đường tách ra rồi, cũng không biết về sau còn có cơ hội gặp lại hay không.
"Tòa nhà lớn nhất kia là 'Tao nhã điện', là nơi dùng cho Văn biện, có thể chứa cùng lúc một hai ngàn người, đủ cho toàn bộ tiên sinh và học sinh học viện đồng thời ngồi rãi."
"Đây chính là 'Dục tú viên', nổi danh nhất học viện. Tất cả sơn thủy mỹ cảnh được kiến tạo, những hoa cỏ cây cối nuôi trồng đều thể hiện ra sự nhã ý đặc biệt, cảnh quan vườn cây như thắng địa, các tòa nhà bố trí phân tán trong đó cũng là nơi học sinh nghe giảng..."
Hai gã sai dịch dẫn đường, một cao một thấp, ngươi một câu, ta một câu, đi tới nơi nào giới thiệu tới đó. Dữu Khánh cũng không biết có phải do mặt trên dặn dò phải làm như vậy hay không, hắn lưu tâm thấy xung quanh ngẫu nhiên có người mặc áo choàng xám rải rác phân tán, mỗi người đều mang theo vũ khí, cho thấy sự canh gác nghiêm ngặt, khiến nơi đây có thêm mấy phần sát khí.
Hắn từng nghe nói, toàn bộ người của Ti Nam phủ đều mặc trang phục áo xám, có một số người xưng hô người của Ti Nam phủ là là 'Người áo xám' . Trước đây hắn chưa tiếp xúc qua người của Ti Nam phủ, không thể xác định điều đó, nhưng phỏng đoán những người này rất có thể là người của Ti Nam phủ.
"Một dãy nhà bên kia bờ hồ là 'Trầm Hương trai', là nơi ăn cơm. Đến giờ cơm, ngài có thể đến đó ăn uống, đều miễn phí. Trong lúc tạm trú ở đây, toàn bộ phí dụng đều do châu phủ chi trả."
"Dãy nhà này là 'Triêu Tịch viên', chính là nơi học sinh học viện ở, bây giờ tạm cho các ngươi ở lại." Vẫn luôn nói không ngừng, lúc này hai gã sai dịch dừng lại rồi, kẻ vóc dáng thấp xoay người đưa ra một miếng mộc bài bên trên có viết tên 'A Sĩ Hành', nói: "Các ngươi tự do lựa chọn phòng ở, chỉ cần chưa có người là có thể ở lại. Khi đã vào ở thì nhớ kỹ treo lên thẻ bài của mình ở ngoài cửa, người tới sau nhìn thấy thì liền biết phòng đã có người ở lại, tự nhiên sẽ tránh đi, khỏi sinh ra quấy rầy."
"Đa tạ." Dữu Khánh hai tay nhận lấy, lại thử hỏi: "Không biết đã bao nhiêu thí sinh vào ở?"
Hai gã sai dịch nhìn nhau cười, người vóc dáng thấp quay về phía hắn dựng thẳng lên một ngón tay, "A cử nhân, ngài là người đầu tiên đến đây."
Người đầu tiên? Dữu Khánh sửng sốt, nhìn quanh bốn phía, thảo nào vắng vẻ như vậy, ngoại trừ thủ vệ nhìn không thấy một bóng người nào khác.
Hắn đại khái cũng đã minh bạch là xảy ra chuyện gì, đều là chuyện tốt do Từ Giác Ninh làm ra, một đường ra roi thúc ngựa, đem lộ trình bảy tám ngày cưỡng ép rút ngắn chỉ còn hai ngày rưỡi, cái mông cũng tê cả rồi, vội vàng đi thi cũng chắc chưa bao giờ thấy vội vàng như vậy.
Thấy thần sắc hắn khác thường, sai dịch vóc dáng cao lập tức cười an ủi: "Đây là điềm tốt a, đệ nhất a, đoạt giải nhất nha, nói không chừng lần này ngài thi được trạng nguyên a!"
Người vóc dáng thấp phụ họa: "Cực phải, cực phải."
Lời này làm cho Dữu Khánh vui vẻ, nếu là mình có thể thi đậu Trạng nguyên, vậy mới thực sự là kỳ quái, là chuyện không thể nào.
Thấy hai vị sai dịch vây quanh bên cạnh mình không rời đi, dáng vẻ ân cần tươi cười, lại thêm lời nói nịnh nọt, nhìn động tác chỉ còn thiếu việc đưa tay đòi hỏi rồi, Dữu Khánh cuối cùng đã minh bạch một đường đi đến đây tỉ mỉ giới thiệu là có chuyện gì, thì ra là muốn kiếm chút chỗ tốt, nói trắng ra chính là muốn chút tiền thưởng.
Ta cũng thiếu tiền! Dữu Khánh thầm nói trong lòng, xem như nhìn không hiểu, xoay người sải bước tiến vào Triêu Tịch viên.
Cái gì mà điềm tốt hay không điềm tốt, hắn rất thực tế, không cần sự cát tường kia, bởi vì ngay từ đầu không muốn thi đậu, vì sao phải bỏ tiền ra? Lại thêm thực sự đã nghèo quen rồi, hắn không đi cắn người khác đã là may, còn muốn từ trong kẽ răng hắn móc ra tiền? Thật cho rằng biện pháp lấy danh nghĩa quan chủ đoạt lấy tiền trên tay các sư huynh mình là người bình thường có thể nghĩ ra được sao?
Hai gã sai dịch ngây tại nguyên chỗ ngơ ngác nhìn nhau, theo lý thuyết, chỉ cần nói ra lời nói cát tường, lại thể hiện ra dáng vẻ khẩn cầu, thí sinh nào có thể không cho chút chỗ tốt? Coi như có nghèo, cùng lắm thì cho ít, chứ không cho chút nào thì quá mức, thi cử tới nơi rồi mà không lo lắng bị rủi ro sao?
Thường ngày, đây là công việc béo bở, qua một lần tiếp đãi thí sinh, kiếm mấy trăm lượng bạc là không thành vấn đề.
Sai dịch dáng cao ngơ ngác hỏi: "Là không mang theo tiền hay là nhìn không hiểu ý của chúng ta?"
Sai dịch dáng thấp lúc này thối xùy ra một ngụm nước bọt, "Vào kinh thành đi làm sao có thể không đem theo chút tiền nào, dù có nghèo có khó, đã là cử nhân cũng tương đương với viên chức rồi, sẽ có người chủ động giúp đỡ lộ phí đi thi. Ngươi nhìn hắn xem, xách kiếm, cũng không phải trang phục thư sinh, lưng tùy tiện đeo cái túi, phỏng chừng ngay cả sách cũng không đem theo mấy cuốn, ngươi cảm thấy Con mọt sách này giống như là không rành thế sự sao? Trong mắt vụt lóe vẻ lưu manh, quay đầu liền bỏ đi, rõ ràng là đang giả bộ hồ đồ lảng tránh chúng ta. Mẹ nó, tám chín phần mười là đụng phải một tên keo kiệt."
Sai dịch dáng cao nghe vậy đã hiểu, cũng trở nên tức giận, phất tay nói: "Dọc theo đường đi miệng nói đến khô luôn rồi, huynh đệ chúng ta không thể bận rộn một cách uổng phí. Đi, không để cho hắn giả ngu, chúng ta trực tiếp không nể mặt, nói rõ muốn tiền bo đi, xem da mặt ai dày."
"Thôi, được rồi." Dáng thấp kéo cánh tay hắn lại, thầm bĩu môi với những ánh mắt cảnh giác lác đác ở xung quang đang nhìn tới, "Nay không giống trước. Lần này không giống lần thi trước, người của Ti Nam phủ rất nghiêm túc, là có thể tiền trảm hậu tấu, trực tiếp sát nhân, làm ra chuyện không dễ nhìn, sợ là không dung được loại người kiếm chác như ngươi ta. Được rồi, không thể mạo hiểm, phải nhịn được, coi như xuất sư bất lợi, đụng phải xui xẻo đi."
"Loại mặt hàng này còn muốn thi trạng nguyên, phì! Đã định trước không thể lên bảng."
"Về sau, khi có người đến, ngươi ta chọn tốt vị trí, trước ngăn sau cản, ngăn chặn lại, đừng để người dễ dàng chạy thoát."
Dữu Khánh mới không quan tâm tới người sau lưng chế diễu mình thế nào, một mình một người cất bước tản bộ tại Triêu Tịch viên lạnh lùng thanh thanh.
Nơi đây trái lại được quét dọn rất sạch sẽ, bố cục cũng rất lịch sự tao nhã, tiểu kiều nước chảy, đình đài lầu các, còn có rừng cây xanh um tươi tốt, bàn đá ghế đá xếp đặt tại rất nhiều nơi cung cấp cho mọi người dễ dàng có chỗ ngồi, thoạt nhìn hoàn cảnh rất thích hợp cho học tập.
Về phần ở lại nơi nào? Dù sao người khác còn chưa tới, tùy mình chọn trước, có thể chậm rãi chọn lựa.
Dữu Khánh đi dạo khắp Triêu Tịch viên một lần, phát hiện phòng ốc đều là từng dãy tiểu lâu hai tầng, nằm giữa những khoảng xanh, phân chia thành mấy khu vực, phỏng chừng có đến một hai ngàn gian phòng, có thể thấy Liệt châu học phủ này quy mô không nhỏ.
Sau khi đi một vòng, Dữu Khánh còn là trở lại gần lối vào Triêu Tịch viên, đi lên tầng hai một tòa nhà.
Tầng hai khẳng định tốt hơn tầng một, không phải nghe tiếng bước chân ở trên lầu.
Chọn một gian phòng đón gió, phía trước không có vật che chắn, tầm mắt rộng mở, có thể ngắm nhìn phong cảnh học phủ, đi ra ngoài cũng thuận lợi, cũng gần nơi ăn cơm, chỉ ở tạm mà nói hẳn là tốt nhất rồi.
Trước tới được trước, bản chất con người, Dữu Khánh có phần thỏa mãn, cầm thẻ bài có viết tên 'A Sĩ Hành' trong tay treo lên cây đinh trên cửa, cho thấy nơi đây đã có chủ.
Đẩy cửa đi vào, giường, bàn học cái gì đều có đủ, hết thảy đặt vào trong một gian, chính là một căn nhà lớn một gian.
Đi vào xem kĩ phòng xong, ném đồ vật mang theo, mở toàn bộ cửa sổ trước sau ra lấy gió cho thông thoáng.
Tựa cằm nơi cửa sổ, sững người trong chốc lát, suy nghĩ một chút tình hình, sau đó cầm dụng cụ rửa mặt đi xuống giếng nước phía sau nhà, múc nước lên, rồi ngồi chồm hổm bên cạnh giếng rửa mặt một hồi, đồng thời giặt luôn chiếc áo khoác đã gánh phong trần mệt mỏi.
Giặt rửa xong, thu dọn đồ vật, tiện thể xách theo một thùng nước sạch về phòng để dự trữ sẵn.
Tại trong phòng phơi xong y phục đã được giặt giữ thì cũng đã trôi qua hơn non nửa ngày.
Đổi một bộ nho sam, Dữu Khánh nhìn nhìn sắc trời, lại đi xuống lầu, ra Triêu Tịch viên, dọc theo bờ hồ đi thẳng đến nhà cơm Trầm Hương trai.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!