Lưu phủ.
Lưu Hành Chiêu Lưu viên ngoại lau lau một đầu mồ hôi, có chút mệt mỏi quay trở về chính sảnh nội trạch, ngồi xuống liền cất tiếng khàn khàn nói với Lưu phu nhân vừa bưng nước uống tới: "Nhóm thứ sáu rồi, ta nói chyện đến nỗi sắp tắt tiếng luôn rồi."
Lưu phu nhân đem nước uống đặt ở trước mặt trượng phu, "Uống nhanh đi, cho mát cổ, trơn giọng."
Lưu viên ngoại cười khổ lắc đầu, lúc trước làm sao cũng không nghĩ tới, Cống bảng lần này vừa khai bảng liền gây ra sóng to gió lớn, lại còn lan đến Lưu phủ.
Nguyên nhân không ngoài chuyện gì khác, Lưu viên ngoại cũng là bạn của Chung Túc, gia sư của Lưu phủ chính là Minh tiên sinh mà Chung Túc mượn dùng.
Minh tiên sinh chỉ giáo học sinh vốn rất nổi danh, vụ này hay rồi, vậy mà lại chỉ giáo ra một cái Hội Nguyên bốn khoa đầy điểm, trong nháy mắt, người đến đây hội kiến liền thiếu chút đạp tan cổng nhà Lưu phủ.
Không vì việc gì khác, đều là đến vì con trai nhà mình, hoặc cầu Lưu phủ dứt bỏ Minh tiên sinh, hoặc cầu cùng chia sẻ tài hoa của Minh tiên sinh với Lưu phủ.
Có thể đăng môn Lưu phủ, việc cá nhân của mình sẽ không tùy ý cầu người, đều là người sau khi làm phụ mẫu, vì con trai nhà mình mới có thể hạ thấp tư thái mà tới.
Lưu phủ cũng rất khó xử a, dùng giá cao thuê mướn Minh tiên sinh làm gia sư, không phải chính là vì tương lai của con trai tự mình hay sao. Bên phía Chung Túc là vì thoáng ứng phó thi Hội một chút mới nhả ra cho mượn dùng, bây giờ ngươi cũng muốn, người khác cũng muốn dùng thời gian của Minh tiên sinh như củi đun, muốn chẻ ra dùng, vậy con trai của lão thì phải làm sao bây giờ?
Mặc dù không muốn đắc tội người, nhưng vẫn là phải tận tình khuyên bảo giải thích, nói đến tắt tiếng.
Lưu phu nhân lại có phần hưng phấn, "Hội Nguyên bốn khoa đầy điểm a, nghe nói là trăm năm khó gặp được một lần. Xem ra Minh tiên sinh này xác thực có điểm bản lĩnh. Ta không cầu hắn chỉ giáo cho con ta có thể bốn khoa đầy điểm, hễ tương lai có thể giúp con ta thi đậu cái Hội Nguyên, giúp ta giảm thọ thì ta cũng nguyện ý rồi."
Lưu viên ngoại chỉ chỉ cổ họng của mình, "Chờ xem, đây chỉ là vừa mới bắt đầu, mặt sau còn không biết phải ứng phó bao nhiêu người."
Lưu phu nhân đấm đấm bóp bóp đầu vai lão, "Ông phải may mắn vì chúng ta nhanh chân đến trước, hiện tại bao nhiêu người muốn chịu cái tội này còn không có cơ hội a, luôn tốt hơn so với việc ngươi đi thỉnh cầu người khác đi."
"Ai, trước tiên ứng phó cho qua đã, chỉ sợ đụng tới người không dễ cự tuyệt." Cổ họng đau rát, Lưu viên ngoại không muốn tiếp tục nhiều lời, chỉ chỉ bàn chân mình, "Chạy tới chạy lui, bàn chân này của ta a, bệnh cũ lại tái phát rồi, giúp ta xoa bóp một chút."
Lưu phu nhân dời một cái ghế tới, xách chân lạo lên, tuột giày tuột vớ ra.
Chính đang lúc trò chuyện nắn bóp, quản gia từ bên ngoài chạy tới, còn chưa có vào cửa đã hô to, "Viên ngoại."
Rõ ràng có việc gấp, Lưu viên ngoại phất tay bảo hắn tiến vào.
Quản gia vội vội vàng vàng đi vào, dâng một phong thơ, "Viên ngoại, Minh tiên sinh tới rồi, gửi đơn xin từ chức."
Đơn xin từ chức? Lưu viên ngoại sửng sốt, vội vàng đoạt lấy thư vào tay, mở ra xem.
Lưu phu nhân có phần nôn nóng rồi, "Đang rất tốt, hắn nộp đơn xin từ chức làm gì? Chẳng lẽ là có người ra giá cao hơn đào hắn đi rồi?"
Quản gia lắc đầu, "Không biết a, hắn nói những gì cần nói đều tại trong thư."
Nội dung trong thư chính là từ chức gia sư, nói cái gì mà lão mẫu lớn tuổi rồi, phải đi về tận hiếu, thỉnh Lưu phủ tìm cao minh khác các loại lời nói.
Lưu viên ngoại giậm mạnh chân, đứng lên, hỏi: "Người đâu, có ngăn lại không?"
Quản gia gấp gáp nói: "Đã ngăn lại, bảo hắn chờ ngài nói ngay mặt, nhưng hắn không muốn nhiều lời, thẳng hướng đại môn khẩu rời đi rồi. Chúng ta cũng không tiện dùng sức mạnh với tiên sinh, đành phải gấp gáp báo cho viên ngoại biết."
Lưu viên ngoại lập tức không nói hai lời chạy đi ra ngoài.
"Giày, đeo giày vào." Lưu phu nhân gọi lớn.
Lưu viên ngoại không có quay đầu lại, một chân không có đeo giày, một chân trần chạy đi rồi.
Đợi khi lão chạy đến cổng chính, phát hiện người đã đi rồi, người gác cổng nói xe ngựa mới rời đi, vì vậy lão lại truy đuổi ra cổng, nhìn thấy xe ngựa còn chưa ra khỏi ngõ hẻm liền hô lên một tiếng, "Ngăn lại!"
Lập tức có hộ viện có thể nhảy lên không vội tung người lao đi, sau khi hạ xuống liền dừng xe ngựa lại.
Chạy đến với một chân trần, Lưu viên ngoại vừa thở hồng hộc, vừa mời Minh tiên sinh hiện thân.
"Tiên sinh, nếu Lưu phủ có chỗ nào sơ suất, cứ việc nói thẳng, nhất định điều chỉnh ổn thỏa, không cần như thế."
"Nếu như Tiên sinh muốn chiếu cố lệnh mẫu, không ngại đưa tới kinh thành, ta sẽ sai người dốc lòng chăm sóc, không nhọc tiên sinh quan tâm."
"Hay có phải bởi thù lao ít? Lưu mỗ nguyện trả gấp đôi, tiên sinh cảm thấy bao nhiêu là thích hợp cũng không ngại nói thẳng."
"Chẳng lẽ tiên sinh đã tìm được nơi đến có đãi ngộ tốt hơn?"
"Hay là tiểu nhi ngoan cố chọc giận tiên sinh?"
"Còn là cô nương hầu hạ tiên sinh nương không hiểu chuyện, không thể giúp cho tiên sinh tận hứng?"
Lưu viên ngoại hỏi liên tục một đống nguyên nhân, Minh tiên sinh đều lắc đầu thể hiện không phải, nói rằng những gì cần nói đều viết ra trong thư rồi, chính là muốn về với quê nhà.
Lúc này, Lưu phu nhân cũng chầm chậm chạy tới, cùng đưa tiểu nhi tử của mình đến đây, một thiếu niên mười hai mười ba tuổi.
Nhi tử vừa đến, Lưu viên ngoại lập tức lớn tiếng quát lớn, "Hướng tiên sinh quỳ xuống!"
Thiếu niên do dự một chút, không biết chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn dáng vẻ phụ thân như muốn ăn người, vội vàng quỳ gối trước mặt Minh tiên sinh.
Thấy Lưu viên ngoại một chân trần, thấy học sinh như thế, thấy Lưu phu nhân cầu xin giữ lại, Minh tiên sinh thở dài một tiếng rồi nói ra lời nói thật, "Viên ngoại không nên suy nghĩ nhiều, không liên quan gì với những nguyên nhân khác. Gia mẫu tuổi tác đã cao, e rằng thời gian không còn nhiều, mà ta trầm luân kinh thành nhiều năm, làm con bất hiếu, lấy cái gì làm sư người khác? Một nguyên nhân khác, thi Hội ba năm sau, ta muốn thử lại bản lĩnh một lần, lấy hoàn thành tâm nguyện. Lần đi này vừa là quy tâm tái tạo, cũng là muốn lâu dài ở cạnh từ mẫu chuộc tội. Viên ngoại, phu nhân, lời này từ phế phủ, đến đây từ biệt, chớ niệm!" Dứt lời chắp tay thở dài với toàn nhà người.
Lưu viên ngoại sững sờ, cảm giác thấy hôm nay Minh tiên sinh xác thực không giống bình thường, khí chất thay đổi, tóc được chải vuốt chỉnh chỉnh tề tề, người cũng trở nên nhẹ nhàng thoải mái.
Minh tiên sinh đưa tay nâng thiếu niên đang quỳ đứng dậy, mỉm cười vuốt vuốt đầu hắn, "Học hành cho tốt, chớ có phụ một phen khổ tâm của phụ mẫu." Sau đó xoay người lên xe, chui vào bên trong xe, cất tiếng gọi to, xa phu mới lần nữa giơ roi thúc ngựa lên đường.
Xe ngựa một đường đi về phía cuối mặt trời chiều.
Lưu phu nhân kéo kéo tay áo trượng phu, nôn nóng hỏi: "Thêm tiền không được sao?"
Lưu viên ngoại cười khổ, "Một chuyến này cũng không thiếu tiền, người ta không quan tâm tới tiền, người ta đã nói rất rõ ràng rồi, là muốn hoàn thành tâm nguyện. Vì con trai của chúng ta mà làm lỡ hắn thi lại, nói ra miệng được sao? Có đạo lý như vậy sao? Kinh thành trăng hoa này thật sự đã không lưu được hắn rồi..."
----- bachngocsach -----
Dưới màn đêm, kinh thành rực rỡ, ánh đèn rọi sáng khắp nơi, không thiếu lời ca tiếng hát, không thiếu bóng người qua lại tụ tập, cuộc sống về đêm nơi đông đúc náo nhiệt phi phàm.
Một nơi yên tĩnh trong địa phương náo nhiệt, một nhóm xe ngựa hộ vệ trở về, dừng tại ngoài cổng lớn treo cao đèn lồng của 'Mai phủ'.
Mai phủ này không phải nhà người bình thường, là Phủ đệ của Cẩm quốc Công bộ thượng thư.
Màn xe được vạch ra, một nam nhân tướng mạo phổ thông nhưng mặc quan phục Nhị phẩm lộ diện.
Một tay nắm lấy chòm râu dê đen như mực, giữa mi tâm có vết nhăn rõ ràng, có thể thấy thường hay cau mày, lại thêm mặt trắng lộ vẻ cứng nhắc, vừa nhìn qua chính là người ít tươi cười, đây không phải ai khác, chính là Công bộ thượng thư Mai Tang Hải.
Mùi rượu trên người chưa tan, sau khi kết thúc tiệc chiêu đãi mới trở về.
Quản gia Khổng Thận chạy ra đón chào, cùng đi theo vào bên trong.
Dọc theo đường đi, hạ nhân gặp được không cần thi lễ, dồn dập chủ động lảng tránh là được.
Mãi cho đến nơi sâu xa và vắng lặng ở chỗ sâu trong đình viện, vào trong thư phòng thấp thoáng mấy gốc hoa mai, Khổng Thận giúp Thượng Thư đại nhân cởi quan phục ra, bưng nước nóng đặt khăn mặt, mới nói: "Không phải là cùng tên, đã xác nhận rồi, đầu bảng Hội Nguyên chính là con trai của A Tiết Chương."
Bàn tay cầm khăn mặt loay hoay trong nước nóng chợt dừng lại, Mai Tang Hải trầm mặc một chút rồi từ từ nói: "Bốn khoa đầy điểm, vị Lão đại nhân kia dạy bảo còn thật không tệ, nói đến năm đó ta còn từng ôm qua tiểu tử đó. Bây giờ dám không chút nào che lấp dùng tên thật hiện thân, xem ra ý chí không nhỏ, thế tới rào rạt a! A Tiết Chương bây giờ ở đâu?"
Y sở dĩ xưng hô A Tiết Chương là 'Lão đại nhân', bởi vì năm đó y chính là thủ hạ trực hệ của A Tiết Chương, một gã Viên Ngoại lang trực thuộc Ngu Bộ.
Sau khi A Tiết Chương bị bãi nhiệm, chính là y thăng chức tiếp nhận vị trí Ngu Bộ lang trung của A Tiết Chương.
Trải qua thời gian chưa đến hai mươi năm này, từ Viên Ngoại lang Ngu Bộ, đến Lang trung Ngu Bộ, rồi đến Thị lang Công bộ, sau cùng trở thành Thượng thư Công bộ, một trong những Thượng thư Lục Bộ của Triều đình. Thời gian bảo ngắn cũng không ngắn, nói dài cũng không dài, một mực tại bên trong Công bộ phát triển lên, mấy cái cấp bậc từng bước một đi lên, đi rất ổn.
Năm đó xác thực y đã từng ôm A Sĩ Hành.
Khổng Thận: "Chết rồi."
"Chết rồi?" Mai Tang Hải vụt quay đầu lại, tựa hồ không tin.
Khổng Thận nói: "Từ phía người phụ trách thí sinh Liệt Châu biết được, phụ mẫu A Sĩ Hành đều đã qua đời, lai lịch phụ mẫu điền trong lí lịch cũng đều là 'Hương dân', trái lại cũng không phải nói là giấu giếm, sau khi A Tiết Chương rời kinh quy ẩn thì khiêm tốn làm 'Hương dân' cũng không phải quá. Bây giờ mới biết rõ thân phận, có thể tra được đến tin tức cũng chỉ là nội dung quản lý từ phía chính quyền Liệt Châu."
Mai Tang Hải yên lặng rửa tay, "Năm đó, không phải ngươi nói A Tiết Chương còn sống sao?"
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!