Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Bạn Trai Bệnh Kiều Của Tôi

Quay lại bệnh viện, việc đầu tiên là lên xem Khương Tự thế nào. Hắn còn ngủ, không biết bao giờ tỉnh. Tôi ngồi trong phòng bệnh một chốc vẫn không ngăn được sự tò mò mãnh liệt, vì thế đi tìm một quán cà phê internet, chọn phòng đơn và đóng kín cửa. Tôi khởi động máy sau đó cắm USB vào, đeo cả tai nghe.

Chỉ thấy ánh sáng màu xanh phản chiếu từ màn hình tinh thể lỏng, tôi nóng ruột đợi vài giây, máy tính tự động hiện lên một cửa sổ và tự động phát một đoạn video.

Ngay từ đầu chỉ có không gian lặng im, u ám; sau đó tôi nghe thấy một ít thanh âm ồn ào, hoảng loạn của trẻ con.

“Anh…”

“Anh… Em sợ…” Đó là chất giọng đầy nhút nhát và sợ hãi của bé trai mang theo tiếng nức nở nghẹn ngào. Tôi nhíu mày tiếp tục quan sát, ngay lúc này màn hình sáng lên, nó hiện ra khung cảnh khiến tôi kinh khiếp.

Một đám đàn ông… Và một phụ nữ.

“Anh, hu hu… Mẹ…”

Tiếng đứa trẻ khóc càng thêm lớn dần, nó bị người đàn ông tát vào mặt, theo sau là lời uy hiếp lạnh lẽo. “Còn ồn tao băm mày cho chó ăn.”

Hình ảnh dần dần chuyển động, thu vào máy quay là gương mặt khóc thút thít của đứa bé.

Tôi gần như muốn đá phăng ghế tựa, tay siết thành đấm, hơi thở cũng nặng nề hơn. Tôi biết đây là video gì, là Khương Tự năm đó bị bắt cóc!

Khương Lâu hoảng sợ rụt rè, trên mặt cậu còn vết thương vừa kết vảy. Da dẻ bầm tím và sưng đỏ vì một cái tát tay. Cậu ta dựa vào Khương Tự, so với Khương Tự còn thê thảm hơn nhiều. Thoạt trông Khương Lâu còn cao hơn so với Khương Tự một ít. Khương Tự ôm cậu ta vào lòng, khóc trong im lặng.

Tim tôi đau như ngừng thở.

Hình ảnh lần nữa di chuyển đến người phụ nữ kia, cũng chính là mẹ của hai đứa bé trai.

“Đừng…”

Tôi rệu rã tựa vào ghế, thảng thốt nhìn video. Trong tai nghe vang lên tiếng xin tha, kêu cứu; những thứ cưỡng bức và chà đạp, tiếng xác thịt va chạm vang lên bên tai thật rõ ràng… Dạ dày tôi khó chịu, muốn nôn…

Đám chó chết kia làm trò trước mặt hai đứa nhỏ, nhục nhã mẹ chúng như thế…

Mãi xem, không biết khi nào nước mắt đã rơi đầy mặt.

Lúc video kết thúc, tôi đã khóc không thành lời. Tôi tưởng tượng những thứ ngược đãi, vũ nhục, thủ đoạn đê hèn xảy ra với tôi, chắc tôi điên lên mất. Tôi không thể tưởng tượng nổi Khương Tự và Khương Lâu tận mắt chứng kiến những điều này sẽ ra làm sao.

Bọn chúng đều là súc sinh, thậm chí ngay cả súc sinh cũng không bằng!

Khó trách Khương Lâu phát điên… Khó trách…

Khương Tự… Khương Tự của tôi…

Video trong máy tính đã tự hủy, hoàn toàn không tìm thấy dấu vết nào. Nước mắt trên mặt còn chưa lau, USB còn chưa rút thì tôi đã chạy ra khỏi đó. Tôi muốn gặp Khương Tự ngay bây giờ, lập tức.

Tôi chạy một đường như điên về bệnh viện, nước mắt đã bị gió thổi khô. Tôi không cảm nhận được bất cứ thứ gì, trong lòng chỉ đau đáu một ý niệm —— tôi muốn gặp anh.

Thẳng đến khi chạy tới cửa phòng bệnh, tôi thở hổn hển đứng trước cửa thì đột nhiên không đủ dũng khí để vào. Gặp Khương Tự, tôi sẽ nói gì đây? Tôi còn mặt mũi nào nhìn hắn? Giờ đây hắn nằm ở nơi này chẳng phải vì tôi đó ư?

“Thưa cậu, sao cậu không vào trong?”

Tôi ngẩn ngơ nhìn y tá kia, môi mấp máy.

“Đông Đông… Đông Đông, em đang ở ngoài sao?”

“Khương thiếu, xin đừng kích động.”

Vì thế tôi đẩy cửa bước vào. Một chân Khương Tự đã giẫm trên sàn nhà, làn da hắn trắng đến chói mắt. Tôi đi tới, đem hắn nhét trở lại ổ chăn, vuốt ve gan bàn chân lạnh lẽo của hắn mà từng cơn nhói đau.

“Đông Đông, em đi đâu…” Khương Tự vui mừng nhào đến ôm tôi, đầu tựa lên vai tôi, không muốn xa rời mà cọ cọ.

Lòng tôi quặn thắt, ngay cả hốc mắt cũng đỏ hoe. Tôi ôm vai bạn trai, nhẹ nhàng vỗ về bờ lưng ấy. “Em chẳng đi đâu cả, sau này sẽ ở cạnh anh, có đuổi em cũng không đi.”

“Thật chứ? Không lừa anh?” Khương Tự lẩm bẩm. “Anh mặc kệ, giả dối anh cũng tin. Anh mới không đuổi em, anh vừa đuổi thì em đã đi… xa anh rồi.” Dường như sực nhớ đến chuyện cãi nhau nên giọng điệu cũng trở nên chua xót, hắn mím môi, im lặng.

“Em không bao giờ như thế nữa.” Tôi thì thào. “Em hứa với anh.”

Vì tôi làm sao buông bỏ được?

***

Khương Tự nằm viện hai hôm, tôi cũng chăm hắn suốt hai hôm. Tuy rằng hắn tự phát bệnh nhưng tôi quá áy náy trong lòng nên toàn bộ tiếc thương đều dành cho hắn. Cơm ngày ba bữa tôi đều tự tay nấu nướng ở nhà, sau đó bỏ vào ngăn giữ nhiệt và mang vào bệnh viện. Ngoài ra tôi còn giúp hắn đánh răng, rửa mặt, đổ nước, bưng trà; mấy chuyện cỏn con tôi đều đích thân làm, không cảm thấy phiền phức.

Ngược lại Khương Tự có phần lo sợ, bất an. Hắn không muốn tôi đến nhanh, đi vội. Mỗi lần tôi hỏi còn muốn gì không hắn liên tục lắc đầu, sau đó kéo tôi lên giường và gối đầu lên ngực tôi xem TV.

Lục Hổ đến gọi hai người kia rời khỏi. Lúc sắp họ đi thì tôi đem chân bạn trai đặt lên bụng mình cho ấm nên không thể xuống giường tiễn đưa. Tôi chỉ nói ‘các anh vất vả rồi’, bọn họ nhìn thẳng mà đáp ‘không vất vả’ sau đó rời đi, ngay cả bọn họ tên gì tôi cũng không biết.

Bấy giờ Khương Tự hỏi: “Khi nào chúng ta về nhà?”

“Bác sĩ nói hết bình này là được.” Tôi hôn hôn trán hắn. “Về rồi em sẽ nấu món ngon, anh muốn ăn gì?”

Khương Tự cười tươi: “Em nấu gì anh cũng thích.”

Tôi vuốt tóc bạn trai: “Mai em ghé ký túc xá dọn đồ, về ở với anh.”

Khương Tự lồm cồm bò dậy từ người tôi, đôi mắt sáng ngời nhìn tôi như thế. Hắn vui sướng ôm cổ tôi và hôn như một đứa trẻ. Hắn hôn đến nước bọt giăng đầy nhưng tôi cũng không chê hắn nghịch, càng dung túng hắn thêm. Hai ngày nay được tôi chăm sóc nên sắc mặt tốt hơn rất nhiều, không biết có phải tôi ảo giác hay không mà tính cách Khương Tự cũng trở nên hoạt bát.

Tuy nhiên, tính cách biến đổi tạo cho tôi cảm giác bất thường?

“Đông Đông, anh chờ không kịp, hôm nay mình thu gom đồ đạc được không em?”

Tôi đáp: “Không vội…”

“Anh muốn ngay đêm nay!” Biểu cảm Khương Tự đột nhiên trầm xuống, vừa dứt câu hắn lại sững ra, sắc mặt cũng nhu hòa trở lại. Hắn nhìn tôi van nài. “Đông Đông, anh chẳng muốn xa em, anh phải cùng em ngủ…”

Tôi cạn lời, thở dài một tiếng: “Ừ ừ, anh thích thì được thôi.”

Khương Tự ngừng một chút, hoang mang: “Em không thích thì nói… Mình bàn bạc lại…” Khương Tự sắp khóc rồi, có lẽ là do tiếng thở dài hoặc biểu cảm mỏi mệt của tôi đã làm hắn sợ. Tôi day dứt vô biên, khẽ ôm lấy hắn. “Em cũng muốn ở bên anh mà, đêm nay em ôm anh ngủ, chịu không? Anh… Anh đừng sợ.”

Khương Tự nhẹ nhàng ‘ừ’ một tiếng, lặng thinh.

Một lát sau tôi phát hiện hắn ngủ rồi.

Tôi đặt hắn nằm lên giường, đắp chăn cẩn thận. Gần đây vợ tôi thích ngủ lắm, hơn nữa ngủ rất sâu, dù rằng trước kia một cử động thôi đủ làm hắn choàng tỉnh. Tôi hé môi, nhớ tới cuộc điện thoại ngày hôm trước.

Bên kia đầu dây Lục Hổ bình thản trần thuật với tôi: “Chúng tôi nghi ngờ… bệnh tâm thần phân liệt của Khương Tự lần nữa tái phát.”

“Chúng tôi nghi ngờ… bệnh tâm thần phân liệt của Khương Tự lần nữa tái phát.”

Lục Hổ nói cho tôi biết, năm đó Khương Tự và Khương Lâu bị bắt cóc một tuần, lúc cứu ra thì bọn họ đã không ổn. Bởi vì mục đích của đối phương không vì tiền bạc, mà vì báo thù. Bảy ngày ngắn ngủi đã khiến hai anh em và người mẹ nhận đủ loại tra tấn, ngoại trừ bị tổn thương thể xác còn tổn thương tinh thần. Bọn họ bị chấn thương tâm lý nghiêm trọng, thởi điểm đó bác sĩ đã dùng rất nhiều biện pháp nhưng vẫn không chữa khỏi cho Khương Lâu. Vì đến bước đường cùng nên phải đưa Khương Lâu vào bệnh viện tâm thần dần dần chữa trị, còn Khương Tự được đưa đến nông thôn, tiến hành trị liệu cách ly.

Nghe xong, ngoại trừ đau lòng tôi còn cảm thấy cực kỳ phẫn nộ. Tôi hỏi y: “Bọn bắt cóc đâu?”

“Chúng tôi chỉ tóm được tay chân của nó.” Lục Hổ trả lời. “Nó rất giảo hoạt, đến giờ tôi vẫn chưa có cách xác định nó ở đâu, chỉ biết là đã bỏ trốn ra nước ngoài.”

Tôi im lặng hồi lâu, gian nan nói: “Lúc trước mọi người làm sao trị khỏi cho Khương Tự?”

“Tôi cũng không rõ lắm. Năm đó Khương Tự có khuynh hướng tự sát rất cuồng, bác sĩ tâm lý chẩn đoán cậu chủ bị tâm thần phân liệt, vì vậy chúng tôi phải bắt đầu trông chừng nghiêm khắc và khống chế cậu chủ. Ngay lúc chúng tôi thấy tình hình chuyển biến tốt hơn thì… cậu ấy trốn đi.”

Không sai, hắn còn chạy đến ao cá muốn tự vẫn, sau đó được tôi cứu lên.

“Chúng tôi tìm cậu chủ suốt đêm, kết quả hôm sau cậu đã quay về.” Lục Hổ ngập ngừng giây lát. “Chuyển biến bắt đầu từ đây, cậu chủ lựa chọn quên hết tất cả, trở thành một Khương Tự không biết gì về quá khứ. Tuy nhiên tình trạng bệnh lý lại trở nên tốt hơn, đây là sự thật.”

“Không thể nào.” Tôi kêu lên thất thanh. “Hắn nhớ rõ mọi chuyện, hắn từng kể cho em đó!”

“Đúng vậy, cậu chủ còn nhớ, thậm chí chúng tôi không biết cậu nhớ ra lúc nào. Chúng tôi cho rằng ký ức cậu chủ khôi phục không hoàn chỉnh, ít nhất thì đoạn ký ức về bắt cóc kia vẫn rời rạc.”

Tôi nhớ đến một đêm hắn thẳng thắn kể cho tôi nghe quá khứ của mình, hắn sắp nói toàn bộ cho tôi nhưng lại bị tôi ngăn lại.

“Chúng tôi đoán rằng ký ức của cậu chủ sẽ dần khôi phục, và bệnh tâm thần phân liệt sẽ tái phát lần nữa. Thông qua hai ngày quan sát gần đây, dự đoán của chúng tôi đang biến thành hiện thực. Cậu chủ dần trở nên mất kiểm soát cảm xúc của mình, đặc biệt là khi nhắc về cậu, cảm xúc lại phân hóa thành hai hướng khác nhau.” Lục Hổ đột nhiên hỏi tôi. “Cậu biết lúc cậu không ở bên cậu chủ, bộ dạng cậu ấy ra sao chứ?”

Tôi sửng sốt.

“Cậu chủ dại ra, hoặc lạnh nhạt, hoặc u buồn, hoặc chán chường cực độ.”

Tôi im lặng thật lâu. Chẳng trách hắn muốn bám riết tôi không rời, và tôi cho rằng hắn chỉ cảm thấy bất an, cũng không biết hắn phải chịu đựng sự tra tấn khổ sở…

Lục Hổ do dự một hồi, rốt cuộc mở miệng nói với tôi: “Cậu đối với cậu chủ rất đặc biệt, cậu ấy vì cậu nên mới đến ngôi trường này. Sau khi hai cậu yêu nhau, cậu ấy trông… thật hạnh phúc.” Y khéo léo dùng từ ngữ như vậy. “Đúng, chính là cảm giác hạnh phúc. Tôi theo cậu chủ rất nhiều năm nhưng chỉ mỗi cậu có khả năng khiến cậu chủ trở thành một kẻ bình thường.”

“Tôi biết cậu cũng yêu Khương Tự, mà thủ trưởng cũng bằng lòng chấp nhận rồi, ngài đã nói cho cậu hết thảy nguyên do.” Lục Hổ trịnh trọng nói. “Lương Thiếu Đông, quá trình trị liệu kế tiếp chúng tôi yêu cầu cậu tham gia, bởi vì chỉ có cậu mới là giúp được cậu ấy.”

***

Khương Tự đưa tôi đến ký túc xá thu gom đồ đạc.

Tôi bảo Khương Tự chờ trong xe để tôi tự mình lên lầu. Lúc đi đến cửa ký túc xá tôi lại nảy sinh cảm giác xa lạ. Tôi ngẩng đầu nhìn lên xào quần áo ngày xưa treo lủng lẳng quần áo của bốn thằng con trai, giờ đây chỉ còn lẻ loi hai cái quần sịp của Lý Minh và áo thun của mình. Mà lần cuối này, áo của tôi cũng sẽ lấy xuống, chỉ còn trơ trọi Lý Minh…

Trong lúc cảm xúc ngổn ngang trăm mối, tôi đột nhiên cảm thấy mình… thật là khốn nạn.

Không, tôi cũng không phải người trọng sắc khinh bạn đâu.

Tôi xấu hổ cầm chốt cửa, ba giây sau hết xấu hổ thì đẩy cửa vào trong.

Tiếp theo tôi đệch liên hoàn, vì thằng đầu bò Lý Minh vừa xem AV vừa quay tay tự thẩm.

Hơn nữa! Cửa cũng chưa khóa! Quá con mẹ nó ngạo mạn rồi!

Ngày mai mắt tôi mà nổi mụn lẹo tôi sẽ đem thiến nó!

Ba phút sau, Lý Minh ngồi trên ghế đen mặt nhìn tôi: “Mày về làm chi?”

“Tao đệch… Phòng tao mà tao không được về à?” Tôi vừa gầm gừ vừa leo lên giường gom đống quần áo lộn xộn cuốn bừa lại, còn không quên liếc Lý Minh trắng mắt.

Lý Minh buồn bã: “À, cha còn tưởng rằng con có vợ quên cha.”

“Đệch, mẹ mày mới là con tao đó.” Tôi mắng hai câu, sau đó gom quần áo nhét vào hành lý, bắt đầu dọn sách giáo khoa và laptop trên bàn.

“Quyết định dọn rồi sao?”

Tôi im lặng hồi lâu, gật gật. “Tao làm rõ việc kia rồi, đúng là do một tay Khương Tự gây ra. Tao cũng đã răn đe hắn, cũng tới cửa xin lỗi Bàng Huy. Mọi thứ coi như xong… Lý Minh, tao biết Khương Tự là loại người nào nhưng tình cảm của tao không nói rõ được. Mày bảo tao xem bọn xấu như kẻ thù, nhưng nghĩ đến người xấu là Khương Tự, là vợ tao, tao hết cách…”

Lý Minh bèn cười nhạo. “Lương Thiếu Đông ơi Lương Thiếu Đông, tao hỏi đây, nếu một ngày người Khương Tự đâm là tao, mày làm sao bây giờ?”

“Không có khả năng.” Tôi quả quyết nói.

Lý Minh phun ra lời cuối. Nó bảo: “Lương Thiếu Đông, mày căn bản đếch hiểu hắn đâu.”

Tôi mang hành lý trở lại xe, Khương Tự vui mừng ôm lấy cổ tôi cọ cọ, khác hẳn với sự hưng phấn bình thường.

“Vui thế sao?” Tôi gãi mũi bất đắc dĩ nhìn hắn trên đà rạo rực.

Khương Tự dùng vẻ mặt mộng ảo nhìn tôi: “Đông Đông, anh chờ hôm nay lâu lắm rồi… Chúng ta rốt cuộc ở bên nhau.”

“Mình đã sớm bên nhau.” Tôi đáp.

“Không phải.” Hắn vẫn luôn tươi cười như không ngừng được. “Mình cùng chung sống với nhau, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau ngủ, có cùng một mái nhà, đây mới là chân chính bên nhau…”

Tôi bật cười, đưa tay vò tóc hắn. Tôi khẽ hôn lên vầng trán trơn bóng kia: “Anh nói này là kết hôn…”

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận