Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Bạn Trai Bệnh Kiều Của Tôi

Tôi nhớ lại những ngày đầu nhận ra Khương Tự có tiền sử bệnh tâm thần, tôi cũng không vì điều đó mà thay đổi cách đối xử; ngược lại bởi vì đau lòng nên càng dung túng hắn. Tuy nhiên, trong quá trình bị Khương Tự cầm tù đã khiến tư tưởng tôi dao động, tôi vô thức nhìn hắn bằng ánh mắt của ‘kẻ bệnh’.

Nhờ bác sĩ Lưu đã khai sáng nên tôi tự hỏi bản thân thật lâu về rào cản vô hình giữa hai người. Đó chính là sự thấu hiểu. Bởi vì cả hai chưa thấu hiểu rõ ràng nên luôn cảm thấy lo lắng, ngờ vực lẫn nhau. Tính cách của tôi nói khó nghe là loại đàn ông gia trưởng, rất nhiều việc cứ giấu trong lòng, có gì cũng không chịu hé răng, và khó chịu với những ai có tính tình ủy mị. Tôi cảm thấy yêu một người không cần phải nói, chỉ cần biểu hiện bằng hành động là đủ rồi. Chính vì thế tôi chưa từng nói ‘em yêu anh’ với hắn, ba chữ đó nghe thật dư thừa buồn nôn.

Nhưng giờ đây bác sĩ bảo tôi, điều này là cần thiết.

“Đông Đông, hôm nay anh làm món sườn hấp mà em thích nhất đây.” Khương Tự cẩn thận nhìn tôi bằng nét mặt chờ mong.

“Cảm ơn vợ.” Tôi sờ đầu hắn, đôi mắt hắn nheo nheo tựa như loài mèo. Hắn nhẹ nhàng cọ vào tôi.

Ngồi trước bàn cơm ăn món do hắn nấu, tôi bất giác sực nhớ điều gì, sau đó nhìn chằm chằm Khương Tự.

Hắn nhìn tôi, gương mặt hiện lên nét cười, khẽ hỏi: “Có ngon không?”

Tôi từ từ thưởng thức, tuy rằng mùi vị không thể so với đầu bếp tiêu chuẩn nhưng ngẫm lại tháng trước Khương Tự cùng lắm chỉ biết rửa rau… Đây đã là một sự tiến bộ vượt bậc rồi. Vì thế tôi mạnh mẽ khích lệ hắn: “Ngon tuyệt!”

Hắn tươi cười lộ ra hàm răng trắng bóc, gò má còn ửng đỏ vấn vương. Gần đây Khương Tự gầy rất nhiều, nhưng bộ dáng thẹn thùng kia vẫn giống như những ngày xưa cũ.

Tôi hoàn toàn không nhận ra… Một Khương Tự mấy ngày trước vẫn còn điên cuồng muốn giam cầm tôi đến già, đến chết đều là một người.

Tôi và hắn lẳng lặng ăn xong cơm chiều, Khương Tự bưng chén bát vào nhà bếp rửa, tôi ngồi đó ngẩn ngơ.

Không giống, thật sự không giống.

Tôi thong thả dạo quanh nhà bếp, nhát trông vòi nước ở bồn rửa bát mở ra, tiếng nước ào ào chảy trong gian phòng yên tĩnh khiến không khí càng thêm đột ngột. Mà Khương Tự cầm một chiếc đĩa, đứng ngẩn người. Lúc thấy tôi bước vào hắn bỗng trở nên luống cuống, sau đó bắt đầu rửa bát, còn ngoảnh lại cười với tôi nhẹ tênh.

Nụ cười kia vô cùng ngắn ngủi, dường như có chút ngượng ngùng. Tôi đi đến ôm lấy thắt lưng bạn trai, khẽ nói. “Khương Tự à, chúng mình trò chuyện đi.”

“Em… muốn nói gì?” Khương Tự đặt bát đã rửa sạch sang một bên và cầm lấy cái tiếp theo.

“Em muốn biết anh nghĩ gì về em… Anh cảm thấy em có yêu anh không?”

Tay hắn run lên, đồ dùng trơn trượt mà rơi xuống phát ra một tiếng va chạm chói tai.

Tôi cầm tay hắn đặt dưới vòi nước, rửa sạch những bọt biển giăng đầy.

“Mà dường như em chưa từng mở miệng nói ‘em yêu anh’, ừ nhỉ?” Tôi vừa hỏi vừa lấy khăn lau tay cho hắn. “Là bởi vì việc này sao? Bởi vì em chưa từng nói yêu anh nên anh mới bất an như vậy?”

Hắn run rẩy, rũ mắt nhìn tôi. Đôi mắt ướt át đầy trong veo và vô tội. Rất nhiều lần nhìn vào đôi mắt kia, tôi cảm thấy hồn mình như cuốn sâu vào đó. Kỳ thực hắn không cần lo sợ tôi không yêu hắn, bởi vì uống nhầm một ánh mắt, suốt cả đời trầm mê.

Tôi kéo Khương Tự ra phòng khách, cùng hắn ngồi dựa dẫm trên sofa. Tôi hỏi hắn rằng: “Anh biết vì sao trước kia em ở bên anh chứ?”

“…Vì sao?” Hắn hồi hộp nắm chặt tay tôi, nhìn tôi không hề chớp mắt.

Tôi giữ gáy hắn và khẽ hôn, môi dán vào môi hắn mà trả lời: “Bởi vì em yêu anh. Nghe đây, em sẽ không bao giờ thích bất kỳ một ai khác, dù là nam hay nữ. Ngoại trừ anh cũng chỉ có mỗi anh.”

“Khương Tự, ngày thường em chưa từng nói với anh lời này, bởi vì có một số chuyện khiến em ngại không muốn nói. Em sẽ không làm chuyện lãng mạn cho anh vui vẻ, cũng không rót mật vào tai. Em chỉ biết nấu một ít món anh thích ăn, chỉ biết vụng về mà ôm anh như thế. Hiện giờ em chưa làm ra tiền, càng không thể nuôi anh. Nhưng em sẽ học, học cách mà anh thích để yêu anh, cố gắng cho anh một cuộc đời trọn vẹn. Cho nên anh à, anh có thể kiên nhẫn một chút, chờ em?”

“Nhưng anh… Vẫn luôn đợi em. Anh chờ đã lâu, rất lâu… Anh phải chờ bao lâu nữa, Đông Đông? Bọn họ sẽ cướp mất em, không thể! Đông Đông, thật sự không thể. Anh nào muốn nghĩ như thế, nhưng chính bọn họ không buông tha anh. Họ muốn cướp đi em, anh sẽ không để bọn họ làm như vậy… Tin anh…”

“Khương Tự.” Tôi nâng mặt hắn, ép hắn nhìn tôi. “Anh, em vẫn ở chỗ này, không một ai muốn cướp em đi, em chỉ ở cạnh anh và yêu anh nhất.”

“Em ở đây…”

“Đúng vậy, em ở đây, vẫn luôn ở đây. Em không rời khỏi anh, mong anh tin tưởng em một chút, được không?” Tôi cầu xin Khương Tự. “Khương Tự à, chẳng sao đâu, mọi thứ rồi sẽ ổn. Tin em, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi…” Tôi ôm lấy bạn trai, hắn dịu dàng tựa vào bờ vai rồi ôm ghì vai tôi như thế. Thật lâu sau tôi nghe thấy thanh âm nhẹ bẫng.

Hắn nói: “Ừ.”

***

Tôi bắt đầu thay đổi bản thân.

Buổi sáng lúc rời giường, tôi sẽ khẽ hôn lên đôi môi hắn, dưới ánh mắt trợn to của hắn mà nói một câu ‘buổi sáng tốt lành’. Có khi hắn dậy sớm hơn tôi, hắn sẽ thay tôi làm bữa sáng. Tôi bèn ôm thắt lưng hắn, đầu gối lên vai, hắn cũng không chê tôi phiền. Thỉnh thoảng hắn sẽ quay lại hôn lên tóc tôi, nét mặt yêu thương không muốn rời xa.

Chúng tôi ở nhà và mua phim đĩa về xem, nào là phim điện ảnh, phim hoạt hình, phim thời sự, phim truyền hình; gì cũng xem hết. Xem đến khi mệt mỏi thì về phòng ngủ trưa, sau đó cả hai vẽ tranh trong phòng, tôi dạy hắn tô màu các kiểu. Buổi tối, hai người sẽ tản bộ ngoài công viên, vừa ngắm cảnh đêm, vừa thư giãn. Đôi khi tiết trời đẹp tôi sẽ nắm tay hắn đi leo núi, đi hẹn hò, tìm các quán ăn ngon thật ngon.

Tôi có thể cảm nhận sự chuyển biến rõ ràng từ Khương Tự, dường như hắn trở thành một con thỏ dịu ngoan. Chỉ cần ở bên tôi, nét mặt hắn luôn ôn hòa như thế. Khoảnh khắc mà Khương Tự ngắm tôi, mi mắt cong cong, đôi mắt long lanh, ngắm đến người tôi mềm nhũn mất rồi.

Một khoảng thời gian sau, Lưu Thâm bảo tôi rằng: Nếu cảm nhận không sai lệch thì hãy thử nuôi thú cưng, xem phản ứng của đối phương là gì.

Vì vậy một ngày kia, tôi hỏi hắn: “Vợ, mình nuôi thú cưng đi?”

Hắn chợt nhíu mày rồi thôi. Hắn hỏi: “Được, em muốn nuôi gì?”

Tôi thật vui vẻ! Hắn không từ chối, có nghĩa là quãng thời gian chúng tôi thân mật bên nhau đã có tác dụng rồi.

“Em nuôi gì cũng được, quan trọng là anh thôi. Anh thích mèo hay chó?”

“Nuôi cá thì sao?”

A?

Tôi đơ một chút… Cá cũng có thể tính là thú cưng? Đúng là tôi lần đầu tiên nghe thấy.

“Nói như vậy không chỉ chó và mèo, kể cả hamster cũng thế?”

Hắn tự nhiên bảo. “Đương nhiên, em thích cá gì? Loại cá cảnh nhiệt đới nhỏ xinh chắc em sẽ thích, không thì cá ngừ Cali? Đem nó đi nấu canh cũng ngon đấy…”

Tôi dở khóc dở cười mà ngắt lời bạn trai: “Mình nuôi thú cưng chứ không dùng trang trí, cũng chẳng để ăn. Tính tới tính lui thôi để em quyết định, mèo được chứ? Không dính người, cũng không cần mỗi ngày dắt nó ra ngoài đi dạo, đỡ chăm.”

Khương Tự không ý kiến.

“Vậy anh sẽ sai người mua một con cho em. Em thích mèo Ba Tư hay chủng loài nào đó?”

Tôi lắc đầu, kéo hắn ra khỏi cửa. Lúc trở về trên tay đã ôm một thùng cạc-tông nhỏ, bên trong có một chú mèo lông xám khe khẽ thò nửa mặt ra. Đây là mèo tôi nhặt được ở công viên, còn nhỏ, ước chừng một tháng. Thả mèo xuống, tôi và Khương Tự bèn ra ngoài mua thuốc trừ muỗi và thức ăn cho mèo, lúc quay lại đã thấy mèo con yên lặng ngủ trong thùng cạc-tông, ngoan quá thể.

Tôi nhờ Khương Tự vào nhà tắm xả nước, sau đó đem mèo tắm táp cho thơm. Mèo con sợ nước nên cố gắng trốn, kêu đến thảm thương. Tôi đứng một bên chỉ nhìn không hỗ trợ, để Khương Tự xoay sở một mình. Thấy hắn vất vả tắm sạch mèo con, tôi khen thưởng tặng hắn một nụ hôn, tự hào nói: “Vợ em giỏi quá đi.”

Khương Tự tuy đỏ mặt nhưng cũng không quên vươn tay đè vai tôi, nhắm mắt muốn hôn nữa. Tôi cười né tránh: “Anh cũng tắm đi nào.” Sau đó ôm mèo con rời phòng tắm, giúp nó lau khô.

Từ khi nuôi thú cưng, cuộc sống của chúng tôi trở nên khá là thú vị. Để Khương Tự có hảo cảm với mèo con, đa số thời gian tôi đều để Khương Tự tự mình chăm lo nó, cố gắng không động tay. Hơn nữa tránh cho Khương Tự phản cảm với mèo, tôi chỉ dám quan tâm mèo con một chút. Hai tuần sau, tôi mừng rỡ nhận ra thái độ của hắn đối với mèo dần dần tốt hơn…

Thẳng đến ngày kia, tôi cảm thấy có gì đó sai rồi…

Chuyện là vầy, ngày đó lúc chúng tôi đang dây dưa trên giường, Khương Tự hắn… Đột nhiên dừng lại.

Tôi hỏi hắn: “Làm sao?”

Khương Tự: “Em có nghe tiếng Mao Mao kêu không?”

…Ừ, Mao Mao chính là tên mà tôi và Khương Tự đặt cho nó.

Tôi ngẩn ra.

“Không.”

“Hình như anh nghe nó kêu, để anh đi xem đã.”

Khoảnh khắc tôi nhìn hắn xuống giường, chỉ cảm thấy thât không thể tưởng tượng.

Hắn không ghét mèo tôi rất vui, nhưng bây giờ có dấu hiệu… Quá… Quá mức?

Ngày hôm sau lúc Khương Tự làm cơm cho Mao Mao, tôi bèn hỏi hắn: “Vợ à, nếu em và Mao Mao cùng rơi xuống nước, anh sẽ cứu ai?”

Hắn đáp: “Đương nhiên cứu em rồi.”

Trong lúc nhất thời tôi không biết nên vui hay buồn… Sao tôi lại hỏi vấn đề này chứ? Nếu để Lý Minh biết được chẳng phải nó sẽ cười thúi đầu tôi? Mấy câu hỏi này đều là con gái hỏi, chẳng lẽ tôi trở nên yểu điệu rồi sao?

… Đệch!

Khương Tự đáp xong bèn lấy đồ hộp cho mèo trộn vào một ít cơm, Mao Mao đã quẩn quanh bên chân hắn, nó dùng đuôi quấn lấy chân Khương Tự, cố gắng làm nũng, bán manh lấy lòng.

Khương Tự mới nuôi nó một tháng mà đã tăng 2kg, bây giờ vừa thấy Khương Tự nó đã hớn ha hớn hở chạy tới… Tôi không muốn nói nó…

Thôi được rồi, tôi thừa nhận là tôi ghen tỵ được chưa. Nhưng ghen với mèo hay ghen với người, loại tiểu tiết này không cần để ý.

Lúc tôi kể cho Lưu Thâm nghe, y bất đắc dĩ bảo rằng: “…Đôi khi ghen sẽ giúp thể xác và tinh thần khỏe mạnh.”

Ngày tháng bình đạm trôi qua, bất tri bất giác đã cuối tháng 8, kỳ nghỉ hè đã qua đi một nửa.

Tôi và Khương Tự lên kế hoạch đi chơi.

Ban đầu tôi muốn đi nội Mông Cổ nhưng Khương Tự không đồng ý, lo thân thể tôi chịu không nổi đường trường, tôi cũng bó tay. Thời gian đã qua rất lâu, vết thương đã sớm lành nhưng cũng không lay chuyển được hắn nên đành phải cân nhắc lại, đành đi đến Bắc Kinh cho gần.

Nhưng nó bao gần nhỉ…

Cho dù đi du lịch thì Mao Mao cũng không thành vấn đề, Khương Tự sai Lục Hổ chăm nó một chút. Tôi thấy Lục Hổ bận rộn như thế, hơn nữa chúng tôi làm phiền y nhiều lần cũng thấy ngại, vì vậy tôi giao Mao Mao cho đàn chị. Bởi vì đàn chị đang thực tập nên đã thuê phòng trọ ở gần trường, chị ở một mình nên chăm mèo cũng tiện hơn.

Sau khi sắp xếp chỗ ở cho Mao Mao xong, tôi cảm thấy nhẹ nhàng hết sức. Thế nhưng Khương Tự vẫn còn luyến tiếc, cho nên tôi bất mãn gầm gừ: “Đừng nhớ nhung Mao Mao, nói không chừng khi chúng ta quay lại nó đã quên mất anh rồi.”

Khương Tự ghé vào lòng tôi, bả vai run nhẹ. Tôi ngỡ hắn muốn khóc nên nâng cằm lên, chỉ thấy hắn đang cười rất vui mừng. Tôi lạc lối trong đôi mắt ấy, bất giác đến gần hôn lên chóp mũi gã trai, sau khi hôn xong mới nhớ ra cả hai vẫn còn trên máy bay nhỉ… Nhưng ai thấy thì kệ thôi, bởi vì tôi đã quá quen rồi.

“Hành khách thân mến, máy bay chúng ta sắp cất cánh, mời các vị thắt kỹ dây an toàn và tắt hết mọi thiết bị di động điện tử…”

Khương Tự giúp tôi cài xong dây an toàn rồi nhìn tôi đang chọc vào tấm phẳng cứng cáp trên máy bay. Tôi chọc một lúc cảm thấy chán bèn quay đầu ngó ngoài cửa sổ. Lúc này máy bay chậm rãi cất cánh, sân bay rộng lớn dần dần trở thành một mảnh hình vuông nhỏ xinh, chợt tôi lẩm bẩm: “Thật thần kỳ…”

“Thần kỳ?”

“Trước kia em ra đồng chăn trâu, em thường thấy máy bay lượn ngang bầu trời. Anh biết em đã nghĩ gì không?”

Khương Tự lắc đầu một cái.

“Em thắc mắc vì sao mỗi lần máy bay ngang qua đều có một vệt khói trắng? Chẳng lẽ máy bay thả rắm à?”

“Phụt.” Khương Tự bật cười, khẽ hôn tôi. “Đông Đông, sao em đáng yêu như thế.”

Tôi cười theo: “Lúc đến trường em đã hỏi thầy em, thầy nói rằng mình cũng không biết nữa. Em lại hỏi, thầy từng ngồi máy bay chưa, thầy nói chưa. Thầy em cũng 60 tuổi, đời này nơi đi xa nhất chính là trường cấp ba ở trấn nhỏ em từng học. Anh biết không, trước kia em sùng bái thầy nhất, em cảm thấy không gì mà thầy không biết cả. Nhưng từ dạo đó về sau, em nhận ra cho dù làm giáo viên cũng có những chuyện chưa thông.”

Khương Tự chỉ nhìn tôi chăm chú, lẳng lặng mà nghe.

“Thẳng đến khi có lần em ngồi máy bay mới biết được thì ra ngồi máy bay là như vậy.” Tôi cười. “Số mệnh thật thần kỳ…”

“Số mệnh…” Khương Tự rũ mắt, cười bâng quơ. “Anh chưa bao giờ tin vào số mệnh… Dù là thứ gì, đều phải dựa vào bản lĩnh cướp đoạt của bản thân, chỉ khi chiếm được thì mới là của mình. Đông Đông, em cảm thấy đúng chứ?”

Tôi bật cười: “Anh bá đạo quá đi.”

“Bởi vì cho qua, sẽ thành may mắn… của người khác…” Khương Tự nói dứt câu thì im lặng. Hắn gối đầu lên vai tôi, khóe môi cong lên đường cung nhẹ bẫng, cứ thế thiếp đi.

Ba tiếng đồng hồ trôi qua, lúc tỉnh dậy đã đến nơi cần đến.

Rời khỏi sân bay đầy mát mẻ, Bắc Kinh đón chúng tôi bằng tiết trời oi bức, nóng đến nỗi tôi muốn chạy vào sảnh để hưởng máy lạnh một hồi. Bởi vì chuyến du lịch lần này tự phát nên hắn cũng không sai ai ra đón, vì thế chúng tôi thẳng tiến khách sạn, quyết định nghỉ ngơi cả chiều, tối đến chơi sau.

“Anh có bạn bè ở đây không? Muốn gặp họ không?” Tôi hỏi hắn.

“Không gặp. Chúng ta chơi với nhau là đủ rồi, ngày mai mình đi đâu? Tử Cấm Thành được chứ?”

“Đi đâu ít người thôi.” Tôi cười rồi bóp mặt hắn. “Đông người… khó làm…”

Ngay lập tức hai mắt Khương Tự sáng như sao, vợ tôi như ôm lấy eo tôi, cọ cọ. Hắn mơ màng hỏi tôi như kẻ say rượu. “Làm… chuyện gì?”

Một câu đủ khiến tim tôi run lên, quả thật dụ người phạm tội mà!

“Vợ, em muốn kabe-don anh.”

Khương Tự khó hiểu nhìn tôi, tôi cười hắc hắc và ấn Khương Tự vào tường, sau đó chống tay trái lên tường nốt. Ỷ vào độ cao hơi nhỉnh hơn Khương Tự một xíu, tôi nheo mắt nhìn chằm chằm vào mắt gã trai.

Giây tiếp theo, Khương Tự cuồng dã mà ôm cổ tôi, giữ chặt gáy mà hôn đến eo tôi mềm nhũn…

“Anh thích được em kabe-don anh…” Khương Tự nói xong bèn đẩy tôi ngã xuống giường lớn của khách sạn.

Tôi nhìn hắn, rạo rực tươi cười. “Anh học nhanh ghê, mới đây đã yuka-don em đấy…”

Môi Khương Tự dán lên môi tôi đầy nóng bỏng, bàn tay đã luồn vào quần áo, sờ soạng khắp nơi.

Mà bụng tôi vẫn trống rỗng, đột nhiên có loại dự cảm đêm nay sẽ chết đói trên giường…

(*) Kabe-don: áp vào tường; Yuka-don: áp xuống sàn, trong tình huống có giường thì áp vào giường =)))

***

Sáng hôm sau, chúng tôi dùng bữa sáng miễn phí của khách sạn, sau đó bắt đầu đi dạo xung quanh. Đến một cửa hàng mua sắm thật to, đột nhiên Khương Tự kéo tôi vào. Và tôi phát hiện ra bi kịch…

Ác mộng của nam giới là gì đây?

Tôi sẽ nói cho bạn biết, có bao giờ bạn từng bắt gặp những đấng mày râu đưa bạn gái dạo phố chưa? Đặt biệt là những đối tượng tay xách nách mang đủ thứ đồ ngồi cúi đầu chơi di động?

Tôi giờ đây vô cùng hâm mộ họ, ít nhất bọn họ còn có thể ngồi…

“Đông Đông, cái màu xanh này ổn không, em mặc cho anh xem nhé?”

“Được…” Tôi bất đắc dĩ mà vào phòng thử đồ, toát mồ hôi mà thử quần áo, vừa mới bước ra đã bị những nhân viên bán hàng nhiệt liệt vây quanh.

“Quý khách có dáng người thật tốt, mặc gì cũng đẹp!”

“Cái màu xanh này không tôn da đâu, chi bằng xem thử áo hoa văn màu trắng này, rất năng động, thích hợp với tuýp người như quý khách.”

“Chắc quý khách là sinh viên, giày thể thao phối mũ lưỡi trai thì thế nào ạ? Mùa hè có thể che nắng, trông rất ngầu.”

Tôi lúng túng đứng ở nơi đó… Họ quá nhiệt tình khiến tôi có chút xấu hổ, đồng thời được khen cũng khá ngượng ngùng. Đang bối rối không biết làm sao thì Khương Tự kéo tôi vào phòng thử đồ, vung tay khóa trái cửa lại. Tôi chợt nhận ra hắn tức giận rồi, tuy rằng hắn cố gắng để kìm nén lửa giận nhưng sắc mặt kia vẫn làm tôi phát run. Hắn đưa tay gỡ cúc áo của tôi, lạnh lùng nói: “Cởi bỏ.”

Tôi ngoan ngoãn cởi đồ, sau đó mặc lại quần áo cũ. Khương Tự mở cửa kéo tôi đi, mà tôi cũng không dám ngoái nhìn biểu cảm của những nhân viên đó.

Khương Tự vẫn luôn kéo tôi đến WC, vừa vào cửa, hắn bất chấp tất cả liền đè tôi hôn xuống. Tôi một bên vuốt ve lưng bạn trai, một bên đáp trả nụ hôn của hắn, thẳng đến khi hắn dần dần bình tĩnh lại.

“Ngoan… Không giận này.” Tôi nói.

Hắn rầu rĩ: “Anh không tức giận với em.”

“Ừm, em biết. Vợ em ngoan nhất, nhưng bọn họ không phải cố tình đâu, chỉ tại em đẹp trai quá mức thôi.”

Tôi vốn là muốn chọc hắn cười, nhưng không ngờ cậu bé lại nghiêm túc gật đầu, chốt như đinh đóng cột: “Cho nên sau này không được ra ngoài thường xuyên.”

Tôi đệch, chuyện này không thể!!! Tôi đưa hắn đi du lịch cũng không muốn khiến bệnh hắn thêm nghiêm trọng đâu!

Ngoại trừ hôm nay, tôi không dám đi dạo phố nữa. Nghĩ tới nghĩ lui không biết còn cái gì để chơi, ngắm phong cảnh hoài cũng chán, cuối cùng tôi quyết định dẫn hắn vào khu trò chơi. Nơi này có rất nhiều trò, nhất định sẽ có trò hợp với hắn.

Khu trò chơi điện tử không đông người nhưng nhờ các loại âm thanh ồn ào xen lẫn vào nhau càng tạo lên cảm giác náo nhiệt. Tôi đến quầy mua 200 xu trò chơi, hỏi Khương Tự muốn chơi trò gì.

Khương Tự nhìn quanh bốn phía, đôi mắt dừng lại ở chỗ… gắp thú bông.

“Anh muốn cái kia.” Khương Tự trỏ vào bạch tuộc nhồi bông.

“Để em gắp hết cho anh!” Tôi bừng bừng khí thế, xoa tay gầm gừ.

Ba phút sau.

“Hụt rồi, lần này xé nháp.”

“Đen thôi đỏ quên đi, xem em này!”

Mười lăm phút sau.

“Vợ, mình còn đủ xu chơi không anh?”

Hai mươi phút sau, rốt cuộc có một quần chúng vây xem mở miệng nói. “Cậu thật đần.”

Tôi nhìn ông anh kia: “…”

“Lần đầu tiên tôi thấy có người tiêu hết 200 xu mà vẫn không gắp được thú nhồi bông.”

Tôi: “…”

Khương Tự trợn mắt với anh ta, lạnh lùng gắt: “Quản con mẹ gì!”

Vì vậy nhóm quần chúng vây xem vội vàng giải tán, tôi cạn lời một lúc lâu, cuối cùng tặc lưỡi: “Vợ, đừng chửi thề nha.”

Khương Tự nhẹ nhàng đáp: “Ừ, anh đã biết.”

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận