Tôi và Khương Tự cùng đi thăm quan, mua sắm, cứ thế đã hơn 11 giờ đêm. Tàu điện ngầm đã dừng chạy lâu rồi, cả hai đành bắt Taxi về khách sạn. Sau khi tắm rửa thoải mái xong, tôi ngồi trên giường truy cập diễn đàn bằng điện thoại.
“Ơ?” Tôi khó hiểu mà thử vài lần, điện thoại hiện ra thông báo không thể đăng nhập.
Quái thật, chẳng lẽ nó bảo trì sao?
Thử một hồi vẫn chẳng đâu vào đâu, tôi đành bất lực từ bỏ, ném điện thoại sang một bên. Khương Tự vẫn đang tắm rửa, tôi thì buồn chán phát ngốc, sau đó đứng dậy lấy ra những thứ mà tôi đã mua hôm nay.
“Gì đây nhỉ?” Tôi moi trong túi quần Khương Tự ra một cái hộp nhỏ, rõ ràng là của hắn mà. Nhưng hôm nay chúng tôi bên nhau cả ngày, hắn mua lúc nào tôi còn chẳng biết?
Tôi ngứa tay nên bèn mở hộp ra.
… Một chiếc nhẫn.
Tôi sửng sốt hồi lâu, thẳng đến khi nghe tiếng nước thôi chảy thì mới giật mình. Tôi luống cuống bỏ chiếc hộp về chỗ cũ, tiếp theo giấu đầu lòi đuôi mà đem quần nhét phía dưới đống quần áo.
“Đông Đông ~”
Khương Tự kề sát vào tôi, cơ thể hắn vẫn còn hơi nước. Hắn thản nhiên gối mái tóc ướt đẫm lên cổ tôi, đôi tay vòng từ sau ra trước, tựa như rắn quấn lấy eo tôi.
Tôi tỏ ra đàng hoàng mà ho khan một tiếng: “Lau khô tóc đi đã.”
“Nhưng anh muốn ôm em.”
“Dính em cả ngày không chán hả?” Tôi cười hắn.
Khương Tự nhe răng gặm trên vai tôi, đó cũng chính là vết sẹo bị hắn cắn năm nào. Do phản xạ tự nhiên, tôi không ngăn được cơn rùng mình, thân thể nháy mắt cứng đờ như đá.
“Vợ, đừng quậy…” Tôi chào thua.
Khương Tự chẳng những không buông tôi mà còn cắn mạnh xuống.
Cơ bắp trên người tôi như căng lên, tôi rất muốn ném kẻ đang bám vào lưng mình ra chỗ khác, nhưng người này là Khương Tự nên đành phải mím môi chịu đựng mà thôi.
Cắn đau muốn chết, sao vợ tôi lại lên cơn như vậy…
Qua một hồi lâu, tôi đành hỏi: “Có thể tha em chưa?”
Khương Tự thả tôi ra, hắn đến gần quan sát một chút. Sau đó hắn xoa xoa nước bọt trên cổ tôi, tựa như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, biểu cảm ngây thơ vô tội vô cùng.
Tôi cũng lười hỏi vì sao hắn cắn tôi, đương nhiên cũng có khả năng vì nguyên nhân chiếc nhẫn. Nói tóm lại là tâm trạng tôi rất tốt, không thèm so đo mấy việc nhỏ này. Tôi bắt đầu sấy tóc cho bạn trai, Khương Tự ngoan ngoãn híp mắt, để tôi làm loạn mái tóc đen của mình, đôi môi mấp máy.
Tôi tắt âm thanh ồn ào của máy sấy, hỏi bạn trai: “Anh nói gì hửm?”
Vì thế hắn lặp lại một khẩu hình.
Lúc này tôi vừa nhìn đã hiểu, hắn nói — anh thích em.
Tôi cố nén niềm vui sướng trong lòng, tỏ ra bình tĩnh: “Thích em nhiều bao nhiêu?”
Khương Tự trầm ngâm một lúc, rồi hắn cầm ngón tay tôi cho vào miệng. Đây là một cử chỉ rất mờ ám, tôi còn nghĩ rằng hắn khiêu khích tôi nữa kìa. Đột nhiên hắn làm động tác nuốt xuống, tôi hoảng sợ, kìm không được mà rút ngón tay ra, nhướng mày nhìn hắn.
Trong một phút giây bất chợt tôi có cảm giác hắn muốn nuốt trọn bàn tay tôi.
Khương Tự đáp lời: “Thích như thế đấy, thích đến nỗi… muốn ăn em vào bụng.”
***
Hành trình ngày thứ ba của chúng tôi là Vũ Hoa Đài, nghe nói nơi đó có rất nhiều đá Vũ Hoa, nhìn ảnh trên mạng cũng thấy rất đẹp, tôi bỗng muốn mang một ít đem về tặng cho Tiểu Mai và thím.
Khương Tự hôm nay không quá tốt, sắc mặt hanh hao, chắc là đêm qua máy lạnh mở lớn nên sáng thức dậy hắn đã cảm rồi.
“Mệt không, đầu có đau không?” Tôi sờ trán hắn.
Khương Tự lắc đầu: “Anh ổn, có lẽ do tác dụng của thuốc cảm nên hơi buồn ngủ…”
“Vậy mình tìm chỗ nghỉ tí đi.”
Chúng tôi đi vòng vòng khu du lịch mới tìm được một ghế đá. Bên trên là lá cây rậm rạp xếp chồng lên nhau, tán cây hé ra vài tia sáng, sự mát mẻ và dễ chịu khiến tôi chẳng thấy nóng chút nào. Khương Tự nằm xuống, hắn gối đầu lên đùi tôi, nhắm mắt liền ngủ.
Tôi rảnh rỗi dùng điện thoại truy cập diễn đàn, vẫn không vào được như hôm qua.
Lạ thật, sao bảo trì lâu thế?
Nơi này quá lớn, du khách cũng không đông, cách đó không xa có nhóm bảy, tám người đi tới khiến tôi có chút tò mò nhìn họ vài lần. Ban đầu tôi còn nghĩ đó là sinh viên đi du lịch, sau lại thấy không giống lắm. Thân hình bọn họ cao ước chừng 1m8 trở lên, bước chân trầm ổn, mạnh mẽ, đặc biệt là những đôi mắt ấy… Tôi có cảm giác bọn họ là quân nhân.
Quân nhân?
Tôi đưa tay lay Khương Tự, siết chặt di động, nhanh chóng mở danh bạ ra. Sau khi tìm được số điện thoại của Lục Hổ rồi, chỉ cần tình huống có biến tôi sẽ lập tức gọi điện cho y.
Khương Tự ngái ngủ nhìn tôi bằng ánh mắt đầy ngơ ngác. Tôi khẽ bảo: “Em thấy lạ lắm, trước hết anh đừng cử động. Để em xem đã, hoặc do em tưởng tượng quá nhiều…”
Đám người kia cười cười nói nói, trên lưng họ còn đeo ba-lô, tựa như những khách du lịch bình thường. Khi bọn qua ngang qua trước mặt chúng tôi, tim tôi như nhảy lên cổ họng.
Thẳng đến lúc bọn họ đi khuất tôi mới thả lỏng tâm trạng, có chút xấu hổ mà nhếch môi cười với bạn trai: “…Hình như em nghĩ nhiều rồi.”
Khương Tự chỉ duỗi tay mơn trớn mặt tôi như chẳng muốn xa rời, hắn mỉm cười nói: “Không sao hết, anh ở đây.”
Tôi khịt mũi một cái, điện thoại của Khương Tự đột nhiên vang lên. Hắn nhìn màn hình di động nhấp nháy, gương mặt ẩn chứa nét cười.
Sau đó hắn yên lặng nghe máy, đôi mắt vẫn nhìn về tôi.
“Ai vậy?” Tôi khẽ hỏi.
Khương Tự chớp chớp mắt, nhấn vào nút loa.
“…Có thể đã về, người đã bắt được, chờ cháu về xử lý.” Một giọng nói già nua vang lên.
Tôi sửng sốt, ngay lập tức nhận ra — đó là ông của Khương Tự!
Cổ họng tôi khô khốc, muốn nói chuyện nhưng không đủ can đảm, đành phải nhìn Khương Tự bằng ánh mắt giục giã —— cười cái gì, trả lời đi, đó là ông của anh đó!
Lúc này Khương Tự mới thong thả nói một câu: “Biết rồi… cảm ơn ông nội.”
Bên kia thật lâu không nói gì.
Tôi còn thò đến gần xem đã ngắt máy chưa, sau đó giọng ông lão vang lên lần nữa.
“Nhiều năm qua, đây là lần đầu cháu gọi ông là ông nội.”
Khương Tự nhếch môi, không nói chuyện. Sau một hồi im lặng thật lâu vẫn là đầu dây bên kia ngắt máy.
Tôi tò mò nhìn Khương Tự, chờ mong hắn nói điều gì. Kết quả Khương Tự chỉ mỉm cười hôn lấy tôi: “Lát nữa đi đâu ăn trưa? Anh đói.”
Rõ ràng đây không phải lúc bàn về việc ăn uống mà! Anh hẳn là phải nói cho em chuyện gì đang xảy ra mới đúng! Tôi cố gắng dùng ánh mắt biểu đạt ý nghĩ của mình.
“Ăn cơm xong, chúng ta quay về. Đợi anh giải quyết chuyện kia xong, anh sẽ tặng em một niềm vui lớn. Được không?”
Bởi vì hắn nói ngày mai sẽ về, tôi còn tưởng rằng hành trình sẽ rất vội. Ai ngờ Khương Tự thong thả dẫn tôi đi dạo ở Hàng Châu, một đường chỉ toàn vui chơi, ăn uống; ngay lúc tôi giục mãi hắn mới tiếc nuối đồng ý quay về thành phố B.
Về ‘niềm vui lớn’ mà Khương Tự nhắc đến, tôi cũng không có mong đợi nhiều. Nhưng thứ mà tôi quan tâm chính là ‘chuyện kia’, và người đã bị bắt là người nào? Nó có liên quan đến Trịnh Đạt chứ?
Rốt cuộc quay về, tôi gặp được Lục Hổ.
“Lâu rồi không gặp.” Tôi chào hỏi y.
Lục Hổ khẽ gật đầu, không nói gì, thái độ trước sau như một.
Khương Tự đã được ông nội hắn sai người đón đi từ sáng sớm, để Lục Hổ ở lại với tôi. Khương Tự cũng hết cách, trước khi đi còn không cam lòng mà cắn đến môi tôi sưng lên. Còn tôi, thành phần rảnh rỗi sinh nông nổi đã được Lục Hổ mời lên xe sau khi Khương Tự đi rồi. Tôi biết đó là sự sắp xếp của ông ấy nên cũng không hỏi han. Xe chạy một lúc, tôi nhận ra Lục Hổ đã đưa tôi đến vùng ngoại ô.
“Chúng ta đi đâu thế?” Tôi hỏi.
Lục Hổ đáp lời: “Viện điều dưỡng nơi Khương Lâu ở.”
Tôi sửng sốt giây lát: “…Không phải Khương Lâu ở bệnh viện sao? Dọn đến đây bao giờ?”
“Cậu chủ vẫn luôn ở đây.” Lục Hổ nói một cách bình tĩnh. “Trước kia đưa cậu đến bệnh viện là vì tôi nhận được mệnh lệnh phải dời cậu ấy đến bệnh viện.”
Đúng là làm gì cũng phải nghe lệnh từ ông lão, rốt cuộc số lần Lục Hổ có thể tự ý hành động cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Như thế, tại sao phải hạ lệnh? Chẳng lẽ… bởi vì tôi?
Lục Hổ tựa như biết tôi đang suy nghĩ điều gì. Y dừng lại, giải thích một chút: “Thật ra từ lâu rồi, quyền lực của thủ trưởng đều đã chuyển vào tay đại thiếu gia.”
Lúc y nói những lời này, thanh âm rất bình tĩnh; ấy mà tôi lại nghe ra điều gì đó kỳ lạ.
Những lời này có nghĩa là… Quyền lực trong tay Khương Tự rất lớn, thậm chí, tôi nói nếu như… Lục Hổ cũng phải phục tùng hắn thì sao? Nghĩ tổng quát lại gì… Những mệnh lệnh kia rất có khả năng do Khương Tự phán quyết?
Tôi vội truy vấn: “Có thể nói rõ với em hơn về nguyên nhân của mệnh lệnh không?”
Lục Hổ nghe một đằng trả lời một nẻo: “Cậu tin vào số mệnh chứ?”
Tôi ‘a’ một tiếng, nhất thời không hiểu được ý tứ của Lục Hổ là gì, đành nói bừa vậy. “Chắc là tin thì có, còn không thì thôi.”
Lục Hổ rẽ xe vào một khu đất bên cạnh viện điều dưỡng, nét mặt của y so với ban nãy càng thêm nghiêm túc.
“Cậu có hai tiếng đồng hồ, tôi sẽ ở ngoài chờ cậu.”
***
Tôi vừa vào cửa đã thấy một cậu thanh niên. Cậu ta ngồi trên sofa, sắc mặt tái nhợt có chút u buồn, nếu không phải thân thể kia quá mức gầy yếu, tôi thật sự sẽ không phân biệt được đâu là Khương Tự, đâu là Khương Lâu.
“Xin chào…” Tôi lúng túng đứng ở đó không dám cử động, chỉ sợ dọa đến cậu ta. Tôi cũng không hiểu vì sao Lục Hổ để tôi đơn độc đến nơi này, với kinh nghiệm từ hai lần trước, tôi biết cậu ta rất ghét tôi.
Trông thấy tôi, Khương Lâu ngơ ngác nhìn tôi chằm chằm, cũng không hề tỏ ra khó chịu hay lo âu, thấp thỏm. Cho đến khi tôi nở một nụ cười gượng gạo thì cậu ta mới mỉm cười theo.
Trực giác nói cho tôi biết cậu ta không giống như lần trước.
“Thiếu Đông…” Khương Lâu đứng lên, ý bảo tôi ngồi đối diện với cậu ta trên sofa.
Tôi giật mình, vội vàng ngồi xuống, trong lòng kinh ngạc lại vui mừng: “Cậu còn nhớ tôi sao? Cậu… vẫn khỏe chứ?”
Cậu ta nhìn tôi bằng đôi mắt trong veo, chỉ đối diện trong chốc lát mà tôi cảm thấy lòng chấn động. Tôi bỗng nhận ra đôi mắt kia giống Khương Tự như đúc, không chỉ gương mặt mà cả ánh mắt, biểu cảm… đều giống đến lạ lùng! Trước kia khi gặp nhau tôi có thể nhận rõ sự khác biệt giữa Khương Lâu và Khương Tự, nhưng giờ đây cảm giác ấy đột nhiên tàn phai. Nếu hai người bọn họ xuất hiện trước mặt tôi cùng lúc, nếu không nhìn kiểu tóc hay dáng người, chỉ nhìn vào mắt, chắc chắn tôi sẽ… không phân biệt được.
Tôi cố gắng dằn xuống loại cảm giác quái dị này, né tránh tầm mắt của cậu ta.
“Tôi thấy cậu khá hơn nhiều rồi đó.” Tôi đành mở lời như vậy.
“Tôi không ổn lắm.” Khương Lâu nói, đột nhiên tôi nhận ra cậu ta lặng lẽ rơi nước mắt.
Tôi hoảng loạn đứng lên, vươn tay đưa khăn giấy cho Khương Lâu. Tôi dỗ cậu ta theo bản năng: “Sao vậy? Đừng khóc… Có chuyện gì không vui thì kể với tôi, cậu đừng khóc, này…”
Cậu ta lặng im, chỉ ngơ ngẩn nhìn tôi rơi nước mắt. Tôi bất đắc dĩ đành phải lau nước mắt thay cậu ta, bất giác dỗ dành như dỗ dành Khương Tự: “Đừng khóc… Có chuyện buồn nói ra sẽ ổn thôi, đàn ông đàn ang…”
“Không có gì không chịu được.” Khương Lâu nói tiếp, sau đó dần bình tĩnh lại.
Tôi đâm ra sửng sốt.
Là ảo giác của mình sao? Khương Lâu móc xích quá chuẩn! Dường như cậu ta đã nghe lời này từ tôi mấy trăm lần thì phải, tôi còn chưa nói xong cậu ta đã biết ý tôi là gì.
Nhất thời tôi cảm thấy hơi xấu hổ.
Giờ phút này tôi dám khẳng định, Khương Lâu của hiện tại không phải Khương Lâu tôi gặp mấy tháng trước. Tôi nghĩ đến chuyện cậu ta đã phục hồi ký ức, và bệnh tình đã thuyên giảm rất nhiều.
“Bác sĩ Tần có đây không? Cậu ở một mình hả?” Tôi hỏi Khương Lâu.
Khương Lâu lắc đầu, khẽ đáp: “Mấy hôm trước có kẻ xông vào viện điều dưỡng muốn bắt cóc tôi, bác sĩ Tần vì bảo vệ tôi nên bị thương, giờ đang nằm viện. Tôi bị chuyện này kích thích nên nhớ ra rất nhiều điều…” Cậu ta hoảng hốt một lúc. “Kỳ thật hôm nay cậu ở chỗ này, là bởi vì tôi xin ông nội đưa cậu đến đây… Tôi có chuyện rất quan trọng phải nói với cậu.”
Liệu câu nói ‘người đã bắt được’ của ông lão nói qua điện thoại, chính là ám chỉ chuyện này?
Tôi bất giác ngồi thẳng lưng, nghiêm túc mà nhìn Khương Lâu: “Mời cậu nói.”
Cậu ta nhìn tôi thật lâu, sau đó cất lên chất giọng nhẹ bẫng: “Thiếu Đông… thật ra tôi không phải Khương Lâu. Tôi chính là Khương Tự.”
“Thiếu Đông… thật ra tôi không phải Khương Lâu. Tôi chính là Khương Tự.”
Tôi nghiêng nghiêng đầu, không hiểu lắm.
Cái gì gọi là ‘tôi mới là Khương Tự’?
“Cậu là Khương Lâu.” Tôi nghiêm túc nói. Tôi bắt đầu nghi ngờ về việc cậu ta đã đỡ bệnh hay chưa. Có thể là trông bình thường thế thôi chứ bệnh nặng lắm đấy?
Khương Lâu lau nước mắt, nhưng nước mắt lại càng tuôn rơi. Cậu ta vùi mặt vào lòng bàn tay, bình tĩnh một chốc mới nói tiếp.
“Tôi biết cậu rất khó tin, bởi vì cậu không có những ‘giấc mơ’ ấy.” Khương Lâu nhìn chằm chặp sàn nhà, chậm rãi trần thuật. Hàng mi dài rũ xuống khiến ánh mắt có hơi ảm đạm.
“Có lẽ dáng vẻ bị thương của bác sĩ Tần khiến tôi chịu đả kích quá lớn. Kể từ ngày đó tôi liên tục nằm mơ, từng giấc mơ hiện về hồi ức của quá khứ, dù là đẹp đẽ hay vấy máu… Tôi sợ phải nằm mơ, vì vậy tôi cố gắng không cho bản thân được ngủ. Nhưng điều đó vô dụng. Dẫu cho tôi có làm gì những ký ức đó vẫn như một thước phim chiếu chậm, nó không ngừng tái hiện trong đầu tôi. Tôi buộc phải xem cuộc sống của mình từ hai mươi mấy năm trước, kể cả khoảng thời gian tôi thơ thẩn sống mười mấy năm ở viện điều dưỡng này.”
Cậu ta cười với tôi. “Đó là loại tra tấn rất khổ sở, nhưng tôi không có cách chống cự nó, đành phải dần dần tiếp thu sự tồn tại của những ký ức kia. Tôi thôi miên bản thân rằng đó chỉ là ảo giác của mình… Thẳng đến khi tôi gặp cậu trong trí nhớ. Cậu tựa như một chiếc chìa khóa mở ra ký ức sâu thẳm trong tôi… Thiếu Đông, cậu tin vào ‘kiếp trước’ chứ?”
Tôi nghe hết lời lẽ của cậu ta, tiếp theo chậm rãi lắc đầu.
Ngay cả kiếp trước cũng có thể bịa ra, đúng là điên quá mức…
“Ừ, cậu luôn không tin vào nó đó thôi…”
Khương Lâu dùng giọng điệu như thể đã hiểu rõ tôi lắm, và nói về tôi. Điều này khiến tôi cảm thấy không thoải mái mà ngắt lời. “Cho dù mấy lời này của cậu là thật, nhưng điều đó với việc cậu là ‘Khương Tự’ có liên quan gì?”
“Tôi muốn cậu tin tưởng vì sao tôi có thể nhìn thấy kiếp trước của mình.” Khương Lâu nghiêm túc nhìn tôi như muốn nỗ lực thuyết phục tôi vậy. “Bởi vì kiếp trước, người biết cậu là tôi, người yêu đương với cậu là tôi, người được cứu rỗi cũng là tôi —— cậu là của tôi, chúng ta mới là người yêu, tôi mới là Khương Tự! Tôi và nó là song sinh, mà em trai tốt của tôi lại cố ý khiến tôi lâm vào nguy hiểm, sau đó thay thế vị trí của tôi. Nó cướp tên họ tôi, cướp người yêu tôi, cướp luôn cuộc đời tôi như thế! Nó chẳng có gì ngoài sự ghen ghét và đố kỵ!”
Khương Lâu kích động đứng lên, đôi mắt cậu ta tràn đầy nước mắt và nhìn chằm chằm tôi.
“Cậu hiểu chưa, tôi và nó đều đã thức tỉnh ký ức của kiếp trước rồi, điều khác biệt duy nhất chính là, kiếp trước tôi đã rất hạnh phúc. Mà kiếp này, tôi hoàn toàn trắng tay! Nó đã hủy hoại tôi, thậm chí nó nhốt tôi ở chỗ này, nếu không phải cậu từng xuất hiện trong ký ức của tôi, chắc chắn tôi sẽ không nhớ nổi. Cứ như thế, mong muốn của nó đều thành sự thật, nó yên tâm ở bên cạnh cậu cả đời… Cậu hiểu rõ chứ, Lương Thiếu Đông?”
“Xin lỗi…” Tôi đứng dậy, toan bỏ đi. “Tôi thấy cậu nên đổi bác sĩ tâm lý mới thì hơn.”
“Chờ đã.” Khương Lâu cuống quýt giữ chặt tôi, nài nỉ. “Cậu nghe tôi nói hết đã, cậu muốn tin hay không thì tùy, xin cậu đấy, Thiếu Đông!”
Tuy rằng tôi cảm thấy Khương Lâu bệnh cũng nặng lắm nhưng dưới đôi mắt kia, tôi hoàn toàn bại trận. Một lần nữa tôi đành ngồi xuống nghe cậu ta nói cho xong, chỉ là trong lòng bất giác thì thào: Ông lão kia và Lục Hổ cũng từng nghe những lời này chứ? Trăm ngàn lý do bịa đặt, thoái thác từ miệng một người bệnh tâm thần nói ra sao có thể đáng tin? Nói cách khác, vì sao bọn họ muốn quăng tôi đến chỗ này?
“Tôi và nó sống lại mang theo ký ức kiếp trước, nhưng điều khác biệt là, ký ức của nó thức tỉnh sớm hơn tôi. Nếu nhất thiết phải đưa ra một mốc thời gian xác định, tôi có thể chắc chắn rằng đó thời điểm chúng tôi bị bắt cóc vào 15 năm trước. Tôi biết ông nội đã cho cậu xem đoạn video kia, nhưng đó là đoạn video không hoàn chỉnh… Nó đã bị chỉnh sửa và cắt xén.” Khương Lâu mỉm cười yếu ớt. “Trong video, cậu nhìn thấy nó bị ngược đãi, ẩu đả, nhưng trước đó cậu không hề nhìn thấy khoảnh khắc mà nó đẩy tôi ra, để mọi hình phạt trút xuống người tôi. Đó cũng là nguyên nhân khiến tôi mắc chứng tự kỷ và phát cuồng nghiêm trọng. Lúc đó tôi không hiểu sao nó làm vậy, nhưng giờ thì tôi đã biết rồi.”
“Bởi vì kiếp trước, chúng tôi đều trải qua sự kiện bắt cóc, nhưng sau khi được giải cứu thì cả hai đều bị chấn thương tâm lý. Ông nội cho hai bác sĩ khác nhau trị liệu chúng tôi, nó bị ảnh hưởng tâm lý nghiêm trọng nên được ông nội giữ bên người, còn tôi không quá nặng nên mới được đưa về nông thôn để tiến hành trị liệu cách ly… Vì thế, tôi gặp cậu.”
“Vốn nên là như thế. Tôi gặp cậu, sau đó cậu cứu tôi. Cậu chăm sóc tôi, dạy dỗ tôi, thẳng đến khi bệnh trạng tôi chuyển biến tốt đẹp, thẳng đến khi tôi yêu cậu… Mọi thứ êm đềm trôi qua. Sau khi cha mẹ cậu qua đời, cậu về gặp ông nội với tôi. Sau đó ông nội thừa nhận chúng ta, cả hai cứ thế hạnh phúc chung sống…”
Khương Lâu miêu tả mọi thứ rất tốt đẹp, nhưng tôi lại không thể tiếp thu.
“Nhưng, tôi vốn không ngờ được rằng, nếu cậu có thể để tôi yêu cậu, khoảnh khắc mà nó yêu cậu tôi lại chẳng ngạc nhiên. Thiếu Đông, cậu không tưởng tượng nổi cậu tốt đẹp đến nhường nào, cậu thương tôi bao nhiêu thì sẽ thương nó bấy nhiêu. Nhưng lòng tham của nó là vô đáy, nó dần dần chỉ muốn cậu chỉ yêu mỗi nó trên đời. Rõ ràng tôi mới là người cậu yêu, rõ ràng tôi là người đến trước, tôi rộng lượng cho cậu đi an ủi và làm bạn với nó, kết quả, nó đối xử với tôi thế nào? Nó đền đáp tôi ra sao? Nếu không phải nó cố tình dụ dỗ cậu để tôi phát hiện, tôi cũng không đưa cậu đi đâu hết… Nào ai hay, nó lại có thêm một cơ hội…”
“Tựa như kiếp này nó muốn độc chiếm cậu mà thôi. Vì thế nó tìm mọi cách thay thế vị trí của tôi, cướp đoạt quyền lực trong tay tôi, thậm chí muốn giành ông nội với tôi nữa… Đáng tiếc nó quá nóng vội, nếu không ông nội cũng không thể phát hiện ra nhanh như thế. Nó càng không thể lường được một chuyện — rằng tôi đã biết tất cả rồi.”
Khương Lâu dịu dàng ngắm tôi.
“Không sao hết, Thiếu Đông. Cậu sẽ tin tôi mà. Cậu sẽ nhanh chóng nhớ ra những ký ức của chúng ta năm ấy.”
Bỗng nhiên, đôi mắt Khương Lâu trợn to, cậu ta khó tin mà nhìn phía sau tôi.
Phía sau hả?
Có người thô bạo ghìm lấy cổ tôi, rồi một liều thuốc lạnh lẽo bị tiêm vào cơ thể. Tôi sững sờ quay đầu, trước lúc mất đi ý thức chỉ kịp thấy gương mặt tái nhợt trắng như giấy của bạn trai.
“Đông Đông, ngủ một giấc sẽ ổn.”
****
Tôi thấy bản thân như phiêu du giữa một đám mây bồng bềnh, không biết là nơi đâu nhưng có gió mát thổi qua mặt, nó khiến tôi chênh vênh giữa khoảng không.
Tôi là ai… Tôi đang làm gì?
À phải, tôi là Lương Thiếu Đông…
Phía xa vang lên một giọng nói, giọng nói ấy rơi vào tai tôi nhưng không hiện hữu quá một giây trong đầu thì biến mất. Tâm trí tôi như bị đóng băng, bộ não máy móc và cứng đờ… Tôi cố gắng muốn giữ lấy giọng nói kia, cuối cùng đành yếu ớt từ bỏ.
Tựa như đã qua hồi lâu, giọng nói kia trở nên rõ ràng.
“Em là của tôi…”
“Em yêu tôi…”
“Lương Thiếu Đông, em là của tôi.”
Tôi ép bản thân phải thoát khỏi trạng thái nửa vời này, ý thức cũng dần quay trở lại. Tôi uể oải mở mắt, lúc bật dậy chỉ thấy đầu óc đầy sao, chóng mặt vô cùng. Đã rất lâu tôi không gặp triệu chứng này, thật giống như một ngày xấu trời tôi bị cảm và chẳng ăn uống gì vậy.
Tôi ngơ ngác ngồi im, thẳng đến khi đầu óc không còn mơ màng mới nhận ra, tôi đã về nhà của tôi và Khương Tự.
Tôi về khi nào?
Tôi rời khỏi phòng ngủ, bởi vì bản năng thúc giục cơn đói khát mà tôi vào bếp mở tủ lạnh ra, kết quả chỉ thấy bên trong trống hoác.
“Đói quá trời…”
Tôi cuộn tròn trên sofa, ôm bụng trống không mà nằm vật vưởng. Tuy rằng rất đói nhưng chẳng muốn làm gì, chẳng muốn nghĩ gì. Mệt quá, mệt mỏi quá.
Tôi cảm thấy bản thân mình không ổn, nhưng không thể ngăn được cảm giác kiệt quệ trong người. Nơi phòng khách có một ngọn đèn tỏa ra ánh sáng màu cam ấm áp, tôi nhắm mắt lại, lần nữa bất giác thiếp đi.
“Đông Đông, tỉnh dậy ăn cơm này.”
Mở mắt ra đã thấy Khương Tự.
“Anh đã về.” Không biết vì sao vừa trông thấy hắn tôi lại cảm thấy vô cùng an tâm, không kìm được mà ghé đến hôn mặt hắn.
Quái thật, trước kia tôi bám người vậy sao?
Khương Tự nâng cằm tôi, hôn môi tôi. Hắn hôn rất cuồng dại, thậm chí tôi có thể biết được tay hắn đang run. Tôi bị hắn hôn đến khó thở, đẩy vài lần mới đem hắn đẩy ra, uể oải nói: “Vợ ơi… em đói…”
“Anh làm sủi cảo cho em rồi, nhân thịt heo cải trắng. Nếm thử xem có ngon không?”
Tôi hừ hừ hai tiếng, bèn ngợi khen: “Vợ em là số một!”
“Anh làm vợ em cả đời, được chứ?”
“Ừ ừ, anh đem sủi cảo ra cho em ăn đi, em chỉ muốn nằm…”
Vì thế Khương Tự bưng khay sủi cảo từng li từng tí đút cho tôi ăn, trong lúc lơ đãng nhìn hắn mới phát hiện hắn đang lặng lẽ ngắm tôi.
“Mặt em nở hoa hả?” Tôi cười.
Khương Tự đáp: “Em đẹp hơn hoa… Dù ngắm thế nào cũng không thấy đủ.”
Tôi duỗi chân, kiêu ngạo gác trên đùi bạn trai, thích chí bảo: “Yêu em thì nói sao cũng được, em không ý kiến… Mà không ăn nữa, em no rồi.”
Khương Tự im lặng hồi lâu, đột nhiên hắn hỏi tôi rằng: “Đông Đông, em sẽ yêu anh cả đời chứ?”
“Đương nhiên.”
“Sẽ không yêu người khác đúng không?”
Tôi nghĩ hắn lại mắc chứng thiếu nữ nên hằm hè đáp: “Chỉ yêu duy nhất Khương Tự, vậy được chưa?”
Hơi thở hắn như ngừng lại, hắn chậm rãi kề sát mặt tôi, đôi mắt nhìn tôi chằm chằm như vậy.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!