Sau khi một người và một thú ngâm mình, gấu trúc đã mơ màng sắp ngủ.
Dù sao, năng lượng hao phí quá nhiều, cơ thể chịu không nổi là điều tự nhiên.
Giang Duy lấy bình acquy ra, cắm dây điện, lấy tấm thảm điện chưa dùng ra, bọc chăn ấm áp, sau đó đặt gấu trúc đã được bọc thảm lông vào.
Giang Duy vừa sửa lại áo phòng lạnh vừa chú ý bình acquy.
Sau một lúc, cậu nhận ra bình acquy hoạt động kém hơn khi trời lạnh, điện không đủ.
Giang Duy đổi một bình khác có lượng điện nhiều hơn.
Đặt áo chống lạnh ở đầu giường, Giang Duy nhìn gấu trúc ngủ thành một cục, mỉm cười, giơ tay gãi lỗ tai màu đen, xoa nhẹ đầu, sau khi xoa một lúc đỡ ghiền mới đi ra khỏi phòng.
Ở trong đường hầm rộng lớn, Giang Duy lấy xe chạy trên tuyết đã mua trước đó ra.
Trước đó, cậu có đổ một chút xăng ethanol, vẫn chưa đóng băng.
Giang Duy mang kính trượt tuyết lên, lái xe chạy trên tuyết ra ngoài.
Gió bão đã ngừng nhưng tuyết vẫn rơi, Giang Duy lái xe dạo một vòng quanh nơi đó.
Sau đó cậu chân cao chân thấp đi bộ về.
Xe chạy trên tuyết đã bị cậu thu nhỏ, xăng ethanol không chịu được nhiệt độ thấp như vậy, xe nổ máy một lúc thì tắt.
Bên trong, Giang Duy mặc áo chống lạnh, bên ngoài mặc áo trượt tuyết không thấm nước, không thấy lạnh lắm nhưng rất khó di chuyển.
Mỗi lần đều phải rút chân từ nền tuyết dày rồi lại dẫm sâu trong tuyết.
Phương tiện giao thông..
Cậu có đồ trượt tuyết nhưng cần có kỹ thuật, bây giờ cậu không biết dùng chúng, cần phải học, hơn nữa, cậu cảm thấy chuyện này rất tốn sức, không chịu được đường xa.
Cậu cũng có xe trượt tuyết nhưng không có con vật nào kéo xe, dĩ nhiên, gấu trúc không nằm trong lựa chọn của cậu.
Chỉ có xe chạy trên tuyết là tốt nhất.
Lúc Giang Duy đến cửa đường hầm, nhìn những vết máu của chuột biến dị dính trên mặt đất lộ ra sau khi cậu thu nhỏ những viên bi thép.
Nhìn chằm chằm vào vết máu đó, Giang Duy liếm môi, nếu có đủ máu của thú dị biến, chuyện đó sẽ dễ dàng hơn.
Giang Duy vào trong đường hầm, lần nữa dùng gỗ dày lấp kín cửa đường hầm.
Sau đó lấy xe chạy trên tuyết ra, phủi sạch tuyết dính bên trên, rồi mở nắp trước của xe, bắt đầu cải tiến.
Thật ra chỉ là thay đổi năng lượng, dùng thú hạch chuyển hóa máu dị thú thành năng lượng.
Giang Duy dựa theo hình dáng cậu từng gặp trong trí nhớ, miễn cưỡng làm xong, lấy thú hạch của chuột dị biến đã giết trước đó, loại thú hạch cấp thấp rất nhỏ.
Giang Duy nhét mấy cái vào rồi chờ lấy thêm máu dị thú đến thử.
Giang Duy xoa tay, lần nữa ra khỏi đường hầm.
Cách dụ dị thú đến đơn giản nhất là dùng máu tươi.
Đa số dị thú đều là động vật hoang dã, động vật nuôi trong nhà rất ít biến thành thú biến dị, cho nên, dị thú đều có dã tính, tính săn mồi rất mạnh, hơi có mùi máu tươi đều sẽ tìm đến.
Giang Duy làm một khối gỗ đặc trước, đứng lên trên đó, sau khi phóng to mấy lần, lấy tiết vịt cậu đã cất sẵn trong không gian tưới một vòng quanh khúc gỗ.
Yên lặng chờ đợi, Giang Duy nghe thấy tiếng sột soạt trong vùng tuyết im lặng, tốc độ rất mau, nháy mắt, có mấy con dị thú xuất hiện trong tầm mắt.
Có chuột dị biến Giang Duy gặp trước đó, có con nhím dị biến thân hình to lớn, trên trời còn có mấy loài chim bay rất nhanh.
Giang Duy hít một hơi khí lạnh, đây là lần đầu tiên cậu tự mình chống lại dị thú, tuy chỉ là dị thú có cấp thấp nhất, chỉ đang trong giai đoạn mới biến dị, nhưng Giang Duy chưa từng trải qua chiến đấu vẫn khẩn trương.
Ngay lúc đàn dị thú muốn nhảy vọt đến, Giang Duy phất tay ném bi thép một vòng quanh, lúc vừa ra khỏi tay, bi thép ngay lập tức phóng to, đập vào xung quanh phát ra tiếng vang.
Bởi vì những vật thu phóng không nặng đối với Giang Duy, nên những bi thép được Giang Duy ném ra sau khi phóng to, hầu như che trời lấp đất, loài chim bay giữa không trung cũng không may mắn, nhanh chóng bị bi thép được Giang Duy phóng lớn ngang tủ lạnh đập tiêu.
Giang Duy thở dài một hơi, mùi máu xung quanh càng nồng, nhiều dị thú từ khắp nơi chạy đến lần nữa, Giang Duy đạp chân xuống khúc gỗ đặc, khúc gỗ càng cao thêm, tại lúc đợt dị thú thứ hai xông đến, Giang Duy lần nữa phất tay ném bi thép ra.
Chỉ là không ngờ có một con chim dị thú bay rất nhanh, né khỏi bi thép bay nhanh về phía khối gỗ đặc cậu đang đứng.
Ngay lúc Giang Duy muốn lấy nồi sắt ra ngăn cản, liếc mắt trông thấy một con thú màu trắng đen chạy ra, con chim kia bị không gian vặn vẹo cắn nuốt không một tiếng động.
Giang Duy cảm thấy bộ dáng cầm nồi sắt của cậu rất xấu hổ, lập tức thu nhỏ rồi ném nó sang một bên, rồi vươn bàn tay đã mang bao tay bằng da vẫy tay chào hỏi Hùng Trì Viễn.
Ánh mắt Hùng Trì Viễn hung ác trừng cậu, Giang Duy nhún vai, mặc kệ xem như không thấy, dù sao dị năng của cậu không phải là dị năng công kích, nếu không tranh thủ lúc dị thú chưa tăng sức mạnh nhanh chóng tăng khả năng chiến đấu, đến khi thú dị biến trở nên lợi hại hơn thì cậu lại trở thành người thừa không biết giết dị thú như kiếp trước.
Cho nên, Giang Duy vươn tay ôm gấu trúc lên, lấy ra một bộ trượt tuyết bao quanh nó, rồi lại ném bi thép ra, đập vào thú biến dị một lần nữa.
Gấu trúc vươn đầu ra khỏi cánh tay cậu, móng gấu nhẹ nhàng xé rách bộ trượt tuyết, dùng dị năng còn sót lại bao bọc dị thú thú trong không gian vặn vẹo đó, sạch sẽ, lưu loát, lặng yên không tiếng động.
Lúc Giang Duy nhìn thấy, có hơi tiếc, vươn tay chặn lại móng gấu: "Này, Hùng Trì Viễn, dừng làm trở ngại, đừng làm những con thú tôi cố gắng dụ tới biến mất, tôi muốn dùng máu của chúng!"
Tay gấu bên dưới tránh thoát, tiếp tục đánh với động vật chung quanh, nhưng lần này đều là dị năng ngưng tụ, chọc một lỗ trên người dị thú chảy máu nhưng không làm biến mất.
Sau khi giết hết một đợt dị thú này, cậu thu nhỏ bi thép đã ném ra, bắt đầu gom xác dị thú trên mặt đất lại.
Dị thú có một đặc điểm, là xương cốt rất cứng, tốt hơn so với sắt thép trong thời tiết giá rét, nên sau khi bị Giang Duy dùng bi thép đập, chúng vẫn chưa nát thành bánh nhân thịt.
Cậu thu hết xác dị thú vào không gian, ôm gấu trúc trở về, mới đi một lát, Hùng Trì Viễn chợt ngẩng đầu ra khỏi đồ trượt tuyết lần nữa, đầu nghiêng về một phía, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào một cái cây bị đóng băng.
Giang Duy kinh ngạc, quay đầu xem, phát hiện một con sóc trên cây cách đó không xa nghiêng đầu nhìn họ, nhưng không hề có ý muốn tấn công họ.
Ánh mắt của Giang Duy dưới kính trượt tuyết lóe lên, ném một hạt thông qua, hạt thông rơi trên mặt đất liền biến to cỡ một quả dưa hấu, ánh mắt của con sóc kia lập tức sáng lên, nhảy đến, móng vuốt bén nhọn bóc hạt thông, ngồi trên mặt đất gặm.
Giang Duy xoay người vào đường hầm, sau khi lấp kín cửa đường hầm, cậu vội vàng ôm gấu trúc chạy về phòng thí nghiệm, vừa chạy vừa nói: "Không phải tôi có đặt một bộ quần áo trên đầu giường sao? Sao anh lại không mặc?"
Hùng Trí Viễn dựa vào cánh tay của Giang Duy trầm mặt, lúc hắn đang ngủ, chợt cảm nhận được có rất nhiều sinh mệnh xung quanh Giang Duy, toàn tâm trí đều là ý muốn chạy nhanh đến chỗ Giang Duy, đâu có thời gian mà suy nghĩ việc khác.
Giang Duy mở quần áo làm từ keo ngưng khí đặt trên đầu giường: "Làm hơi xấu, mặc tạm đi."
Hùng Trì Viễn rất kinh ngạc, nhìn quần áo đã sửa tạm, Giang Duy không cắt mà dựa vào bộ dáng gấu trúc của Hùng Trì Viễn để sửa, nên bây giờ, quần áo tựa như đặt làm riêng.
Suy nghĩ của Giang Duy khiến ánh mắt của Hùng Trì Viễn càng thêm dịu dàng, nhìn Giang Duy thật sâu, phối hợp giơ chân gấu.
Giang Duy vui hớn hở mặc quần áo cho Hùng Trì Viễn, gấu trúc mặc xong quần áo càng khiến người khác yêu thích, Giang Duy không nhịn được vươn tay xoa bụng gấu trúc.
Hùng Trì Viễn bất lực, thật ra, hắn càng muốn xuất hiện trong hình dáng to lớn..
Giang Duy xoa mũ choàng dưới lỗ tai.
"Khi nào muốn biến lớn thì gọi tôi, tôi có thể nhanh chóng giúp anh phóng to, đừng để căng quá nổ tung."
Lúc xử lý thi thể của dị thú, Giang Duy sâu sắc cảm thấy, cậu cần trợ thủ, đây không phải công việc dành cho người! Máu thú dị biến sẽ không bị đông lạnh, nên lúc làm sẽ rất máu me.
Cuối cùng, sau khi đổ đầy một nửa bình nhiên liệu của xe chạy trên tuyết, Giang Duy không thể lấy thêm được nữa.
Xác chết của những con thú dị biến bị ném thẳng vào không gian.
Dù sao, những đồ vật trong không gian, ngoại trừ vật sống, những vật còn lại sẽ không thay đổi.
Giang Duy chạy về tắm rửa cho sạch sẽ mùi máu tanh, sau đó quay lại đường hầm, thử khởi động xe trượt tuyết vài lần, sau nhiều lần tu sửa lại, cuối cùng xe trượt tuyết cũng khởi động được.
Giang Duy cười tủm tỉm bước ra khỏi xe, nói với gấu trúc đang ngồi uể oải trên nóc xe trượt tuyết, "Hùng Trí Viễn, chúng ta có thể khởi hành."
Hùng Trí Viễn nhìn xuống Giang Duy đang hưng phấn, tay gấu dùng sức, nhảy xuống, nằm lên vai Giang Duy.
Giang Duy nhìn gấu trúc linh hoạt như mèo, xoa xoa lòng bàn tay của hắn, liếc nhìn chữ viết trên vách hầm, "Tìm đủ trúc thì chúng ta sẽ quay lại.".