Chương 2: Dùng dao mổ trâu cắt tiết gà(*)
(*) dùng người không đúng chỗ
“Cái đó có gì hay mà xem chứ, mỗi lần tới khoa tiếng Trung chúng ta đều chơi luân phiên, chúng ta đi làm gì?”
“Đúng thế, đi xong lại bị người khác chê cười, nhìn đội ngũ nhà mình bị họ giết à?”
“Tên nhóc họ Phương đó cũng chỉ là một tay gà mờ, đi mất mặt lắm!”
Mấy người bạn cùng phòng không thèm quan tâm, dường như họ không hứng thú lắm với việc này, nên cũng không muốn đi cổ vũ giúp bạn mình.
Đại Tráng tức giận, mắng.
“Tụi mày hiểu cái gì chứ! Tụi mày biết MC lần này là ai không? Là Vu Như Yên đấy! Tụi mày không đi thì tao đi!”
Nghe đến ba chữ Vu Như Yên, mắt của mọi người đều sáng lên.
Vu Như Yên là một trong ba hoa khôi của trường, là nữ thần trong mắt tất cả các nam sinh. Game có thể không xem, nhưng phải gặp được nữ thần!
“Không được, tao muốn đi, tao muốn đi.”
“MC là Vu Như Yên, nếu như không đi quả thật là có lỗi với bản thân!”
“Lâm Phong, mày còn ngây ra đó làm gì, mau đi cùng bọn tao đi.”
Lâm Phong vẫn chưa hoàn hồn, anh mặc cho mình bị mấy người bạn cùng phòng kéo tới sân vận động của trường.
“Mẹ nó, là Vu Như Yên thật.” Vừa vào sân vận động, Đại Tráng đã kêu lên.
Lâm Phong ngẩng đầu nhìn, phía giữa sân khấu của sân vận động, Vu Như Yên đang cầm micro, xinh đẹp tuyệt trần, tỏa sáng ngời ngợi, đằng sau cô là một màn chiếu, bên trên hiển thị cuộc thi đấu của học viện đang diễn ra.
Còn về trong sân vận động, người người tấp nập, đa số những người xem thi đấu đều là nam…
Còn về điểm chú ý của họ ở đâu, Lâm Phong đã tìm được đáp án từ trong những ánh mắt đang phát ra những tia sáng màu xanh kia…
“Bây giờ là trận thi đấu giữa khoa tiếng Trung và khoa Công Thương. Khoa Công Thương với màu chủ đạo là đỏ đang chơi theo lối đi rừng rất sắc bén, Nguyên Phương đã chơi rất tuyệt vời, mới có chín phút mà đã vượt qua cảnh giới thần thánh. Xem ra trận đấu này đã không còn hồi hộp như trước nữa.”
Trên sân khấu, Vu Như Yên đang giải thích tình hình thi đấu. Nhưng, trong giọng nói cũng lộ ra phần lạnh nhạt. Dù gì, Vu Như Yên cũng học khoa tiếng Trung.
Tất nhiên, sự tương tác bên dưới sân khấu cũng rất sôi nổi.
“Khoa tiếng Trung gà thế, bên đó chẳng qua chỉ là đội dự bị của trường mà thôi, lần này chắc lại phải chơi luân phiên rồi!”
Nhưng những lời nhận xét như thế vẫn chỉ là số ít, phần nhiều đều là…
“Vu nữ thần mau giải thích tiếp đi! Giọng của cô ấy nghe hay quá!”
“Như Yên, Như Yên, anh yêu em, giống như chuột yêu gạo!”
Lâm Phong: “…”
Anh nhìn bạn cùng phòng mình ở bên cạnh còn khoa trương hơn! Hai mắt của Đại Tráng sắp lồi ra ngoài luôn rồi, trong miệng cậu ta còn rầm rì.
“Ôi, Vu nữ thần xinh quá, nếu như tao đạt đến trình độ Vương Giả thì tốt biết bao. Thì bây giờ tao sẽ lên để cứu vãn tình hình, cứu khoa tiếng Trung của chúng ta khỏi ngọn lửa đó!”
Lúc này, trên màn hình đằng sau, lối chơi jungle của đối phương đã lên tới cấp chín. Kế sách chơi đi rừng Bách Lý Huyền Sách của quân ta mới đạt tới cấp bảy, quả là môt khoảng cách lớn.
Lâm Phong nhìn tay của anh, cảm giác Diệu Thủ Không Không ban nãy vẫn chưa tan đi.
Nghĩ tới anh cũng là một thành viên của khoa tiếng Trung, dù gì đây cũng là trận đấu giữa hai học viện.
Hay là? Anh cũng thử xem sao?
Nghĩ đến đây, Lâm Phong liền bước đi.
Vu Như Yên vẫn đang giải thích, đột nhiên cô phát hiện đằng sau đội của khoa tiếng Trung mình có thêm một ai đó. Vu Như Yên biết bóng người đó, đó chính là Lâm Phong học cùng khoa với cô.
Cô nhíu mày, trầm giọng nói.
“Bạn học Lâm, bây giờ đang là thời gian thi đấu, mong cậu đừng làm ảnh hưởng đến trận đấu giao hữu của hai học viện.”
Lâm Phong không thèm để ý, anh nói với đội mình đang chơi theo lối đi rừng.
“Lão Phương, để tao thử xem sao?”
Lão Phương chính là người chơi theo lối đi rừng của khoa tiếng Trung, lúc này điện thoại của anh ta đã biến thành ranh giới trắng đen, nhân vật Bách Lý Huyền Sách của anh ta còn đang tắm rửa trong dòng suối.
Nếu như đây không phải trận giao hữu giữa hai học viện, nếu không như bình thường phải xếp hàng thì anh ta đã đi tắm từ lâu rồi!
Trong lòng anh ta chỉ mong đối phương sớm san phẳng cứ địa của đội mình, kết thúc sự giày vò này!
Vừa nghe thấy lời nói của Lâm Phong, anh ta quay đầu lại, lão Phương giống như được đặc xá vậy!
Khi trận đấu chỉ còn 0.001 giây cuối cùng, Lão Phương trực tiếp đứng dậy, anh ta đưa điện thoại cho Lâm Phong sau đó chạy xuống khỏi sân khấu! Vô cùng bá đạo, tất cả những hành động đó diễn ra vô cùng trôi chảy!
Lâm Phong thấy thế liền nhận lấy điện thoái, đúng lúc đó, Bách Lý Huyền Sách đã sống lại, chiến tích cũng vô cùng rực rỡ, tỉ số 0:8!
“Thôi, dù gì cũng thua chắc rồi…”
Tuy nhiên, hành động này của Lâm Phong không đúng với thể lệ cuộc thi, nhưng khi nhìn thấy chiến tích 2:15, Vu Như Yên chỉ có thế nhắm một mắt mở một mắt cho qua chuyện.
Khoa tiếng Trung vốn đã là khoa chơi game gà nhất trong đại học Giang Thành, mỗi lần đấu giao hữu đều luân phiên thay người, đổi một đống người mà vẫn cứ đổi.
Nhưng, cô còn chưa nói hết thì Huyền Sách của Lâm Phong đã sống lại rồi.
Một chiếc móc câu đã treo thẳng trên người Marco Polo đang dậy thì của đối phương.
Một chiêu như thế đã lôi kéo được, hai chiêu đã ném Marco ra tận đằng sau, một loạt những động tác sắc bén như thế đã khiến Marco Polo ngã ra đất, tiếp sau đó lại là một loạt những động tác lưu loát khác, tỉ số của đối phương đã nâng lên 3:15.
Morca ngã ra đất, trong chớp mắt đội bên đó liền trở thành năm đánh bốn! Nhưng mà, khoảng cách về mặt kinh tế vẫn rất lớn, trận chiến chơi theo đội lần này, hai bên đã chơi theo cục diện bốn thay ba!
Nguyên Phương mạnh nhất của đội Đỏ đã giết được bốn tên! Nhưng, đội Xanh cũng không kém cạnh, trong cuộc hỗn chiến này, Huyền Sách của Lâm Phong vẫn vô cùng nhàn nhã, nhưng cũng giết được ba tên địch.
Chiến tích của Huyền Sách cũng đã nâng lên 3:8.
Vu Như Yên nhìn mà ngây ra, cô nắm chặt micro trong tay, quên luôn cả việc thuyết minh!
“Đợt này…. hòa nhau rồi à?” Vu Như Yên tự lẩm bẩm.
Cô vốn cho rằng với thế mạnh của khoa Công Thương, chắc chắn sẽ kết thúc được trận đấu.
Nhưng nào ngờ lần này khoa tiếng Trung lại xuất hiện một đội quân mạnh tới nỗi không thể tưởng tượng nổi! Chiến tích của hai bên đã thay đổi thành 4:4!
Trận chiến theo đội lần này đã hòa nhau rồi, điều này cũng giúp bốn thành viên còn lại trong khoa tiếng Trung lấy lại được lòng tin! Đội trưởng khoa tiếng Trung nhìn Lâm Phong, sau đó cắn răng nói.
“Đại thần đã lên sàn rồi, chúng ta phải tiếp tục kiên trì!”
“Bọn họ sống lại hết rồi, chắc là nấp ở gần buff(*) đỏ của chúng ta, Lữ Bố đang tiến lên phía trước, tháp rùa Hoàng Trung đang lớn dần lên, những người khác và tao sẽ mai phục ở khu trên.”
(*) sử dụng kỹ năng có lợi lên người đồng đội.
Khoảnh khắc này Lâm Phong cảm thấy đầu óc mình minh mẫn hơn bao giờ hết, ngón tay anh giống nhưng như đang bay vậy, anh nhìn bản đồ đen ở khu dưới, sau đó lạnh lùng đưa ra phán đoán.
Những người khác nhìn đội trưởng, đội trưởng cũng nhìn chiến tích 6:19 lúc đó, sau đó nói.
“Nghe Lâm Phong đi.”
Lúc này, bên đội Đỏ đang câu cá, họ nhìn thấy lâu vậy mà không có ai cắn câu, bên địch muốn lập thành đội hai người ra đường giữa, dù sao thì bây giờ đội mình cũng là đội xuất sắc!
“Bây giờ!”
Trong mắt Lâm Phong hiện lên một tia sáng, kỹ năng câu cá tiếp tục chuẩn xác treo trên AD(*) của quân địch, một chiêu đã hoàn thành thật hoàn hảo, chiêu thứ hai có thể ném Marco ra đằng sau!
(*) Xạ thủ.
Là Huyền Sách mạnh nhất của đội Xanh, giết một AD trong nháy mắt không phải vấn đề gì lớn! Cộng thêm sự trợ giúp của thành viên đội mình, Lâm Phong lợi dụng ưu thế tay dài của mình, khống chế sức mạnh, nhẹ nhàng giết được hai tên.
Doublekill(*).
(*) Ăn hai mạng liên tiếp.
“Lại… lại là doublekill?” Trên sân khấu, đôi môi đỏ thắm của Vu Như Yên mở lớn, tỏ ra sự kinh ngạc tột độ!
“Lữ Bố đã đi xuống theo đường sông rồi, Hoàng Trung đi theo tụi tao, bây giờ chúng ta đang 5 đánh 3!”
Mọi người vẫn chưa kịp phản ứng lại, Lâm Phong đã mở miệng nói tiếp, bọn họ chỉ có thể hành động theo bước chân của Lâm Phong.
Nói xong, Lâm Phong đã dẫn đội Xanh tạo thành thế bao vây đội Đỏ!
“Thái Nhất, Hoàng Trung tạo thành một đội, Lữ Bố vòng ra đằng sau! Bây giờ chúng ta lấy nhiều đánh ít! Đừng từ bỏ!”
Theo sự chỉ huy của Lâm Phong, tất cả thành viên đều đã bắt đầu chiến đấu theo đội, tiếp tục tấn công quân địch! Nhưng mà, đội Đỏ dựa vào ưu thế có Nguyên Phương siêu lớn, đã chặn đường giữa của đội Xanh.
Nhưng cuối cùng, Nguyên Phương vẫn gục dưới lưới kiếm của Huyền Sách!
Hai đổi năm! Phía đội Đỏ đã bị tiêu diệt rồi! Chiến tích 0:8 của Huyền Sách đã nâng lên 6:8!
Chỉ trong vòng 5 phút ngắn ngủi, trận thi đấu tại hiện trường đã thay đổi rất lớn! Ưu thế của đội Đỏ đã yếu đi rất nhiều, thậm chí nó đã cân bằng thế trận!
“Đừng lơ là, giết người chứ không lấy tháp, cũng đừng hoang phí ưu thế của chúng ta! Hoàng Trung và tao sẽ đi đánh khủng long bạo chúa, Thái Nhất đi lấy tháp số 2 ở đường giữa đi!”
Lâm Phong tiếp tục lạnh lùng phân công, lúc này đây, bốn thành viên còn lại của khoa tiếng Trung đã dùng ánh mắt ngưỡng mộ mà nhìn Lâm Phong rồi!
Cục diện như vậy mà anh cũng thay đổi được! Dùng đầu ngón chân cũng biết, rank(*) của Lâm Phong còn cao hơn chín người còn lại!
(*) Cấp bậc của game thủ.
Bên phía khoa Công Thương. Đội trưởng Nguyên Phương cũng đã thu lại tâm thế đắc ý.
“Đừng lật thuyền trong hồ nữa, cách chơi đi rừng của đối phương mạnh lắm rồi! Chúng ta đừng để bị bắt nữa!”
Marco Polo bên đội Đỏ bỗng cười lớn.
“Đội trưởng, cho bọn họ một con khủng long bạo chúa thì sao đâu! Chẳng qua khi nãy chúng ta lơ là thôi. Bây giờ chơi thật nghiêm túc, chơi 5 với 5 vẫn là thế mạnh của chúng ta!”
“Đừng khinh địch, tôi thấy Huyền Sách mới lên sàn này không đơn giản đâu!”
Đối phương cũng đang tập kết ở đường giữa, họ đang chuẩn bị cho lần chơi đội cuối cùng! Họ không ngừng poke(*), tiêu hao lượng máu của đối phương.
(*) Một cách quấy rối phổ biến khi sử dụng chiêu thức có phạm vi rộng để lấy máu đối thủ, khiến đổi thủ mất máu còn mình vẫn trong phạm vi an toàn.
“Ngay bây giờ!”
Mắt Lâm Phong sáng lên, anh dùng một góc độ không ai tưởng tượng nổi, hoàn thành việc lập đội một cách mạnh mẽ! Nếu như có người xem ở bên cạnh, thì có thể nhìn thấy ngón tay của Lâm Phong giống như ngón tay của người chơi đàn dương cầm, linh động mà lại vô cùng đẹp đẽ!
Phải nói là một đôi bàn tay ngọc mang bóng hình của một chú bươm bướm, chứ không phải là chưa từng nhiễm bùn lầy.
Trong chớp mắt, hai điểm mạnh nhất đã trở thành mục tiêu hai đội tập trung tấn công! Nguyên Phương và Huyền Sách đã cùng ngã xuống! Trận chiến theo đội đã bắt đầu!
Ba giây sau.
Huyền Sách khoác trên người khiên bảo vệ đứng dậy với thanh máu còn 60%, tiếp tục dẫn dắt đội Xanh tấn công đội Đỏ! Nguyên Phương của đội Đỏ bị giết trong nháy mắt, đội Xanh đã phá vỡ đội hình của đội Đỏ dễ như trở bàn tay!
Doublekill.
Triblekill(*).
(*) Ba mạng liên tiếp.
Ultrakill(*).
(*) Bốn mạng liên tiếp.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!