Chương 4: Lâm Phong Là Bạn Trai Của Tôi
Dưới ký túc xá.
Thái Lệ Hồng một thân đồ đỏ, đứng bên cạnh một người, phía sau còn năm sáu nam sinh khác. Hai mắt Thái Lệ Hồng tràn đầy tức giận nhìn chằm chằm vào cửa ký túc xá nam.
Xung quanh có không ít nam sinh vây quanh, đều mang bộ dạng lấy lòng nam sinh đứng bên cạnh cô ta.
Bên cạnh có không ít tiếng nghị luận.
“Đây không phải Đinh thiếu sao? Cậu ta tới đây làm gì?”
“Mày không biết à? Thái Lệ Hồng trước đó có tin đồn với Lâm Phong khoa tiếng Trung đấy? Tình hình này chắc đúng là có quan hệ với Lâm Phong thật rồi.”
“Chờ chút sắp có trò hay để nhìn rồi, nhất định phải quay lại nhá.”
Rất nhanh, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, bốn người Lâm Phong chậm rãi từ trong ký túc xá bước ra.
A Trạch nghe được đám người tiếng nghị luận, biểu cảm thay đổi, thấp giọng nói.
“Đinh thiếu? Không phải là Đinh Kiều Sinh bên khoa Lịch Sử đấy chứ?”
“Mày không nói tao còn không nghĩ tới, mày vừa nhắc thì hình như đúng là tên đó thật.” Sắc mặt lão Phương hơi trầm xuống.
Đội Vương Giả của khoa Lịch Sử là đội mạnh nhất ở trường đại học Giang Thành, là đội trưởng, Đinh Kiều Sinh lại càng là một nhân vật phong vân có tiếng ở trường.
Trong nhà nghe nói có mở công ty riêng, tài sản nhiều không xuể. Nghe nói gia sản phải tới mấy nghìn vạn. Ở đại học Giang Thành này sợ là hơn nửa đều quen biết cậu ta.
Khi sắc mặt mọi người còn đang biến đổi, Đinh Kiều Sinh ôm Thái Lệ Hồng, chậm rãi đi tới, ánh mắt khinh miệt liếc qua đám người một chút, cuối cùng rơi vào người Lâm Phong.
“Lâm Phong, không phải tao đã nói không được quấy rầy Lệ Hồng rồi hay sao?”
Khoảng cách gần như vậy, Lâm Phong mới phát hiện dáng dấp Đinh Kiều Sinh xác thực không tệ, vai rộng, eo hẹp, cao hơn mét tám, có thể so với dáng người mẫu.
Thái Lệ Hồng cũng kiêu ngạo như một con gà trống, cái cằm sắc nhọn vểnh lên.
“Lâm Phong, xin hãy tự trọng một chút, chúng ta chỉ quen biết sơ, còn không tính là bạn bè. Đừng có đi khắp nơi chửi bới, rêu rao về quan hệ của chúng ta, anh không xứng.”
Hai người này kẻ xướng người họa, lập tức mọi người xung quanh cũng hiểu chuyện gì xảy ra, vẻ mặt xem thường nhìn Lâm Phong.
“Thì ra là cóc đòi ăn thịt thiên nga, quấn quít bám vào người ta.”
“Thật sự là không cần mặt mũi. Con gái nói với cậu ta hai câu, thì chính là cùng cậu ta yêu đương rồi sao?”
“Cậu ta mà cũng xứng sao? Cái mặt như này, mà cũng dám cùng Đinh thiếu tranh chị dâu à? Da mặt thật là dày hơn cả tường thành.”
Những người này một so với một còn lớn tiếng hơn, đại khái là vì muốn vuốt mông ngựa Đinh Kiều Sinh, hận không thể khiến tất cả mọi người nghe thấy.
Sắc mặt Lâm Phong liền có chút khó coi.
Trước đó ở cửa khách sạn đã biết Thái Lệ Hồng là một kẻ thích áp đặt, không nghĩ tới cô ta còn là một đỉnh cấp trà xanh như vậy. Nếu đã tùy tiện nhận ý tốt của anh thì cũng thôi đi, bây giờ hai người cũng không còn quan hệ, còn tới đây xỉ vả anh làm gì?
“Thái Lệ Hồng, cần gì phải như vậy chứ?” Lâm Phong thở dài một tiếng.
“Đừng có gọi tên tôi, từ trong miệng của anh nói ra, tôi chỉ thấy buồn nôn thôi.” Thái Lệ Hồng khinh thường nhìn Lâm Phong.
“Lâm Phong, lần này tao tới cũng không phải nghe mày giải thích! Tao muốn cho mày biết mặt.”
Đinh Kiều Sinh cười lạnh, giơ tay lên quơ quơ, thấp giọng nói.
“Lên cho tao, để cậu ta biết thế nào là lễ độ.”
Ngay lúc mấy người sau lưng Đinh Kiều Sinh sắn tay áo chuẩn bị đứng lên xử lí Lâm Phong..
“Dừng tay!”
Một giọng nói yêu kiều ngăn cản tất cả, mọi người liền nhìn thấy Vu Như Yên cũng một thân áo đỏ từ trong đám người bước ra.
Vừa nhìn thấy Vu Như Yêm bước ra, những người kia vốn muốn động thủ liền lập tức dừng lại.
Nếu như nói Đinh Kiều Sinh là một nhân vật phong vân của đại học Giang Thành, hơn nửa sinh viên đều quen biết. Như vậy, Vu Như Yên mới chân chính là nhân vật thuộc tầng cao nhất. Là một trong ba hoa khôi của trường, ở đại học Giang Thành này không ai không biết.
Đừng nhìn những nam sinh trước đó vây quanh vuốt mông ngựa Đinh Kiều Sinh.
Nhưng, dù Vu Như Yên không mở miệng, chỉ biểu lộ ý đồ, những người này cũng nguyện ý đem Đinh Kiều Sinh đánh thành đầu heo.
Thái Lệ Hồng nhìn chằm chằm Vu Như Yên, mặt mũi âm trầm. Hôm nay Vu Như Yên cũng mặc một chiếc váy màu đỏ giống cô ta. Đứng ở chính giữa, làm nổi bật khí chất thiếu nữ thanh xuân, hấp dẫn tới vô số ánh mắt.
“Kìa, hai người họ đụng hàng.”
Thật ứng với câu nói kia, đụng hàng không đáng sợ, ai xấu hơn mới xấu hổ!
So sánh với Vu Như Yên, Thái Lệ Hồng thật vô cùng tầm thường. Đặc biệt giờ phút này, ánh mắt tất cả nam sinh đều đổ dồn vào người Vu Như Yên, không ai nhìn cô ta.
“Vu Như Yên…” Vu Như Yên còn chưa tới, Đinh Kiều Sinh đã ra vẻ mặt lấy lòng lên nghênh đón, càng khiến cho Thái Lệ Hồng tức đến bể phổi.
Ở ngay trước mặt cô ta, mà bạn trai lại chào đón cô gái khác. Đây quả thực là một sỉ nhục vô cùng lớn!
Nhưng cô ta cũng không dám lỗ mãng, cô ta không dễ dàng gì mới túm được Đinh Kiều Sinh, phải bám cho chắc, nếu không cô ta sẽ bị đá đi.
Vu Như Yên không thèm nhìn tới Đinh Kiều Sinh, đi xuyên qua đám người, tới bên cạnh Lâm Phong, ân cần hỏi han.
“Lâm Phong, cậu không sao chứ?”
Trong nháy mắt!
Ánh mắt chấn kinh dồn về một chỗ!
Mọi người ở đây nhìn Lâm Phong một chút, lại nhìn Vu Như Yên đang lo lắng bên cạnh, nhất thời não như bị chập mạch, tư duy đình trệ, tất cả mọi người đều như vào trạng thái hóa đá.
Mẹ nó, tình huống như thế nào?
Vu Như Yên sao lại ân cần với Lâm Phong như vậy? Cái kẻ có gương mặt đại chúng này ư?
“Kịch bản không đúng… Vu nữ thần không phải nên tìm một soái ca phong lưu lỗi lạc, anh tuấn tiêu sái hơn người như tôi hay sao?”
“Cút đi! Mẹ nó đừng có tự luyến như vậy. Thái Lệ Hồng vừa nói xấu rằng Lâm Phong theo đuổi cô ta, hiện tại xem ra, không có khả năng như vậy.”
“Đúng vậy. Đến cả Vu nữ thần còn thân cận với Lâm Phong như thế, Thái Lệ Hồng thì tính là cái thá gì chứ? Quá mức tầm thường rồi.”
“Tụi mày có thấy không? Vu nữ thần cùng Thái Lệ Hồng đều mặc đồ màu đỏ, trong này không có ẩn tình, đánh chết tao cũng không tin!
Trong chốc lát, chung quanh liền trở nên sôi trào!
Toàn thân Đinh Kiều Sinh phát run, huyết sắc trên mặt đều rút hết!
Cẩn thận kiểm tra cho Lâm Phong, bộ dáng lo lắng của Vu Như Yên khiến cho tâm của vô số mọi người ở đây đều tan vỡ. Đợi đến khi xác định được Lâm Phong không bị tổn thương gì, lúc này Vu Như Yên mới xoay người, vẻ mặt trầm xuống nhìn Đinh Kiều Sinh.
“Đinh Kiều Sinh, cậu tới đây làm gì?”
Đinh Kiều Sinh nhất thời nghẹn lời, không biết nên trả lời như thế nào.
Làm sao, nên nói thế nào? Nói Lâm Phong không biết xấu hổ? Quấn lấy bạn gái của mình ư? Không nhìn thấy bộ dáng Vu Như Yên trước mặt hay sao? Loại lời này nói ra không phải vả vào mặt mình à?
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!