#BooMew
Lúc bốn cục thịt ngủ say, Đỗ Dương Xuân Hy ngồi đấy nhìn chằm chằm bốn cục thịt một lúc, hôn nhẹ lên trán bốn đứa một cái mới ra ngoài phòng khách.
Long Điền Quân mắt vẫn không rời khỏi máy tính, tay anh liên tục gõ gõ, cho đến khi Đỗ Dương Xuân Hy lên tiếng hỏi.
" Điền Quân, cậu có thấy bốn cục thịt nhà tôi hơi khác không? "
Thật sự quá khác luôn chứ không phải hơi khác! Không lẽ những đứa trẻ có IQ cao hơn 200 lại thay đổi thất thường như vậy sao?
Đỗ Dương Xuân Hy tự hỏi, sau đấy chính cô còn nghĩ phải nhanh chóng làm việc xong đưa bốn cục thịt đi kiểm tra lại mới được.
Long Điền Quân nghe Đỗ Dương Xuân Hy nói vậy, môi anh chỉ khẽ câu lên một chút nói.
" Hy Hy, chị nghĩ quá nhiều. " với người ngoài như anh còn nhìn thấy rõ động thái của cả bốn cục thịt, không lẽ Đỗ Dương Xuân Hy không thấy? À cũng phải, người trong cuộc sẽ không thấy được.
Đỗ Dương Xuân Hy nhướng nhướng mày khó hiểu, nhìn Long Điền Quân, Long Điền Quân vốn định im lặng, nhưng bị ánh nhìn gay gắt của Đỗ Dương Xuân Hy, làm anh không nhịn được run lên một cái nói.
" Thật ra thì chỉ cần chị chịu khó quan sát một chút sẽ thấy rõ bốn cục thịt nhà chị đang ra sức lấy lòng chị. "
" Để làm gì? " Đỗ Dương Xuân Hy lại khó hiểu hỏi, cô là mẹ của cả bốn đứa, muốn gì có nấy, mà cho dù cả bốn bị lạc, cô tin với cái đầu óc đó của tụi nhỏ cũng sẽ biết kiếm đường về.
Long Điền Quân lắc nhẹ đầu.
" Chuyện này phải chính chị tìm hiểu, hoặc là đợi nào bốn cục thịt hành động rồi biết chứ em không thể nói ra nha. "
" Quân Quân... " Đỗ Dương Xuân Hy ngọt ngào gọi một tiếng.
Long Điền Quân bĩu môi, không để ý ôm máy tính nhanh chóng rời đi.
Vừa ra khỏi phòng của Đỗ Dương Xuân Hy, bước chân anh liền dừng lại các phòng không xa, tay anh nắm chặt lại thành nắm đấm...
Có một vài thứ, chính mình không nên ước muốn, vì đấy, vĩnh viễn đều không là của mình nhưng... ở gần một người mình thích... mấy năm như vậy... thật sự muốn buông bỏ càng không thể nào buông bỏ.
Anh đi từng bước một nặng nề trở về phòng, môi anh cười khổ nói.
" Quân ơi là Quân... mày phải từ bỏ, vì cô ấy... không thuộc về mày đâu. "
- --------------
Bão 2/7 chương.