CHƯƠNG 287
Anh vẫy tay với An Diệc Diệp.
An Diệc Diệp ngẩng đầu nhìn qua, thấy Khúc Chấn Sơ nằm trên giường của cô, lập tức sửng sốt.
“Anh định làm gì?”
“Canh chừng em ngủ.”
Anh trả lời một cách đương nhiên, lại vẫy tay.
“Mau lại đây, đừng để tôi sang đó bắt em.”
An Diệc Diệp nhìn quyển sách chỉ còn lại vài tơ trong tay, hơi do dự.
“Em học xong mấy tờ cuối cùng này rồi đi ngủ.”
Mặt Khúc Chấn Sơ lại nghiêm túc hơn một chút: “Lại đây, tôi học thuộc giúp em.”
“Chuyện này anh giúp thế nào chứ?”
“Em lại đây trước.”
Mặt An Diệc Diệp đầy thắc mắc, không hề nhúc nhích, Khúc Chấn Sơ híp mắt lại, khoang mũi phát ra tiếng hừ lạnh.
An Diệc Diệp lập tức đứng lên bucows qua.
Vừa mới đến gần, Khúc Chấn Sơ lập tức duỗi tay, kéo cô lên giường.
An Diệc Diệp trừng to mắt nhìn anh.
“Anh định làm gì?”
Khúc Chấn Sơ đặt bàn tay đè lên hai mắt cô.
“Nhắm mắt lại ngủ.”
An Diệc Diệp vô cùng thắc mắc, nhưng vẫn nghe theo lời anh, từ từ nhắm mắt lại.
Mới vừa nhắm mắt, giọng của Khúc Chấn Sơ lại vang lên.
“Bắt đầu từ thời nhà Tống, đồ gốm được phổ cập rộng rãi, từ giữa thời nhà Tống bắt đầu phát triển mạnh mạnh, có đồ gốm Nhữ, đồ gốm Quan, đồ gốm Ca, đồ gốm Quân và đồ gốm Định, cũng được gọi là năm đồ gốm lớn nhất thời Tống…”
An Diệc Diệp nghe đến đây sửng sốt, Khúc Chấn Sơ đang đọc bài viết trong tài liệu sao.
Giọng nói trầm thấp vang lên không nhanh không chậm ở bên tai.
Khúc Chấn Sơ duỗi tay, bàn tay đè lên đôi mắt An Diệc Diệp.
Chỉ chốc lát sau, cô đã nghe giọng đọc của Khúc Chấn Sơ mà ngủ mất.
Đọc xong vài tờ cuối cùng, Khúc Chấn Sơ khép sách lại, cảm giác nhịp thở của An Diệc Diệp đã dần kéo dài.
Anh mới dời bàn tay đang che mắt cô đi, thấy người đang dựa vào anh đã ngủ say từ lâu.
“Thật không biết là đúng hay sai nữa.”
Anh oán giận, cúi đầu hôn lên mặt An Diệc Diệp.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!