CHƯƠNG 534
Cô vội vàng kéo tay Khúc Chấn Sơ.
Cơ thể Khúc Chấn Sơ hơi động, quay đầu nhìn lại, vẻ tàn ác trên mặt biến mất ngay lập tức, hai mắt lấp đầy dịu dàng.
Anh cúi người nhìn An Diệc Diệp trước mặt, nhẹ nhàng hỏi: “Sao thế? Có phải cảm thấy nơi này không có gì thú vị không?”
An Diệc Diệp thấy anh khôi phục lại vẻ bình thường, liền lắc đầu.
“Hai người bọn họ còn nhận ra ai không?”
“Không biết, có thể nhận thức không thì có gì khác đối với bọn họ đâu. Dù sao cả đời bọn họ đều phải ở đây, không đi được đến đâu hết.”
An Diệc Diệp nhếch khóe miệng, nắm chặt tay Khúc Chấn Sơ, không nói gì.
Một lát sau, cô mới quay người nói: “Em hơi mệt, chúng ta về thôi được không?”
Khúc Chấn Sơ lập tức gật đầu.
“Đương nhiên, về lâu đài cổ anh sẽ nấu cơm cho em.”
“Được.”
An Diệc Diệp cong môi, lộ ra nụ cười.
“Nhưng mà hôm nay để em làm đi.”
Khúc Chấn Sơ vòng tay ôm lấy eo cô, cúi đầu hôn lên khóe miệng của cô.
“Được, hôm nay cho em thể hiện một chút.”
Khúc Chấn Sơ kéo cô ra ngoài.
Đi được hai bước, An Diệc Diệp không nhịn được quay đầu nhìn lại.
Ông nội Khúc Chấn Sơ đang ngồi xổm trên đất, dùng một cây gậy nhỏ chọc ra một lỗ trên đất, đâm từng cái từng cái, nhìn qua thì giống như bị ngu.
Hai người vừa rời khỏi bệnh viện tâm thần, ông già ngồi xổm trên đất ngẩng đầu lên, nhìn về phía Khúc Chấn Sơ và An Diệc Diệp vừa rời đi.
Nhếch mép lộ ra nụ cười quỷ dị.
Đợi đến khi y tá vừa tới, nụ cười trên mặt ông cụ lập tức biến mất, lại trở về dáng vẻ ngu ngốc.
An Diệc Diệp và Khúc Chấn Sơ rời khỏi bệnh viện tâm thần thì về lâu đài cổ.
An Diệc Diệp ngẩng đầu nhìn, thấy vẻ mặt Khúc Chấn Sơ khôi phục khá nhiều, không khác gì dáng vẻ bình thường của anh, mới dần thả lỏng.
Cô kéo anh Khúc vào bếp, nói: “Hôm nay em nấu cơm cho anh, nhưng mà anh cũng phải giúp em một tay.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!