Kỳ nghỉ lễ kết thúc, học sinh quay trở lại trường học.
Khó khăn lắm mới kết thúc 2 tiết học văn nhàm chán đầu giờ, tiếng chuông vừa vang lên, Hạ Tiếu vội vàng chạy xuống căng-tin mua cà phê. Tiểu Nghiên và Tiêu Vi đang bận việc ở clb, cô còn phải mua đồ ăn và nước cho hai cô ấy nữa.
Vừa ra đến cửa lớp thì Hạ Tiếu gặp Tống Thần. Nhìn thấy Hạ Tiếu đang vội vã chạy ra, Tống Thần vươn tay giữ cô lại, nhướn mày:
- Từ từ thôi, cậu bị ai đuổi à?
Hạ Tiếu ngạc nhiên nhìn Tống Thần, sau đó cô nhanh chóng nở nụ cười:
- Tớ đang định xuống căng-tin mua đồ, cậu tìm tớ có chuyện gì thế?
Tống Thần đưa túi đồ trên tay cho cô:
- À, tớ có thứ muốn đưa cho cậu. Tớ nghĩ chắc cậu sẽ cần dùng đến.
Hạ Tiếu mở túi đồ trên tay ra, bên trong có túi giữ nhiệt, một bình trà táo đỏ và thuốc giảm đau. Hạ Tiếu hai mắt rưng rưng nhào đến ôm Tống Thần:
- Huhu tớ yêu cậu chết mất. Tống Thần, cậu có thiếu con gái không?
Tống Thần vươn tay xoa đầu cô, nửa thật nửa giả trả lời:
- Con gái thì không cần, nhưng mà tớ đang thiếu một cô bạn gái đấy.
Hạ Tiếu ngẩng đầu lên từ trong ngực cậu, đôi mắt đong đầy ý cười, vành mắt cong cong như mảnh trăng non:
- Cậu không cân nhắc một chút chuyện nhận con gái nuôi à?
Tống Thần bất lực xách cô ra:
- Không cân nhắc. Đi thôi, không phải cậu nói muốn xuống căng-tin sao?
Lúc này Hạ Tiếu mới giật mình nhớ ra, cô vội vàng xoay người chạy:
- Ừ nhở, tớ quên mất.
Tống Thần vươn tay nắm lấy tay cô:
- Đi từ từ thôi, có ai giành mất đồ của cậu đâu.
- Dạ.
- Ngoan.
- ...
Hai người vừa đi đến gần cửa căng-tin thì Bạc Vũ từ bên trong xông ra, nhìn thấy Hạ Tiếu, cậu ta như nhìn thấy chúa cứu thế, vội vàng lao đến định ôm lấy cô. Hạ Tiếu ngây người nhìn Bạc Vũ nước mắt lưng tròng đang ngày càng gần, cô còn chưa kịp phản ứng lại thì người bên cạnh đã kéo cô sang một bên. Bạc Vũ bị mất đà, nhào thẳng vào lòng người phía sau Hạ Tiếu.
Hoắc Trì đen mặt xách Bạc Vũ ra khỏi người mình:
- Con mẹ nó cậu làm trò gì thế?
Bạc Vũ không giải thích, cậu thuận thế đứng thẳng dậy, nhanh chóng trốn sau lưng Hoắc Trì. Hoắc Trì không thể hiểu nổi nhìn một loạt động tác kỳ lạ của Bạc Vũ, hắn còn chưa kịp nói gì, một giọng nói lanh lảnh quen thuộc đã vang lên:
- Bạc Vũ!!! Cậu đâu rồi?
Da gà da vịt Hoắc Trì nổi hết lên, hắn không thể tin nổi nhìn cô gái trước mặt. Cô nàng kia cũng có vẻ khá bất ngờ, ngập ngừng một chút, cô ta mới lên tiếng:
- A, cậu là Hoắc Trì đúng không?
Da đầu Hoắc Trì căng lên, hắn thử nói ra một cái tên:
- Hứa Giai Kỳ?
Cô gái kia nở nụ cười vui mừng, tiến về phía hắn:
- Ôi cậu đúng là Hoắc Trì này! Bây giờ cậu còn đẹp trai hơn ngày xưa nữa ý.
Nếu nói hồi nhỏ hắn không thích Hạ Tiếu một, thì hắn phải ghét Hứa Giai Kỳ ba. Hứa Giai Kỳ là con bé duy nhất Hoắc Trì hắn chịu thua, không thể đánh, không thể mắng, cũng không thể chọc, chỉ có thể trốn đến đâu hay đến đấy. Hứa Giai Kỳ luôn có bản lĩnh khiến cho hắn lúc nào cũng là người bị mắng, cuối cùng đành phải ngậm ngùi để cô ta bám theo.
Hoắc Trì theo bản năng dịch dịch chân về phía sau Hạ Tiếu, Bạc Vũ đang trốn sau lưng Hoắc Trì đến đầu cũng không dám ló ra.
Hạ Tiếu cạn lời nhìn hai cái đuôi phía sau mình đang bày ra dáng vẻ nàng dâu nhỏ bị bắt nạt, cô đành căng da đầu nói chuyện với Hứa Giai Kỳ:
- Hứa tiểu thư, đã lâu không gặp!
Lúc này Hứa Giai Kỳ mới chú ý đến Hạ Tiếu. Ánh mắt cô ta ngay lập tức bị đại soái ca khí chất hơn người bên cạnh Hạ Tiếu hấp dẫn, Hứa Giai Kỳ đảo mắt qua bàn tay đang nắm chặt của hai người, sau đó lại nhìn đến hai cái đuôi phía sau cô. Hứa Giai Kỳ như thể vừa phát hiện ra đại lục mới, kinh ngạc thốt lên:
- Hạ Tiếu, cậu đã làm hôn thê của Hoắc Trì, sau đó dây dưa với Bạc Vũ, lại còn hẹn hò với cả anh đẹp trai bên cạnh nữa hả??? Cậu chân đạp 3 thuyền, bắt cá nhiều tay à?
- ...
Giọng Hứa Giai Kỳ không lớn không nhỏ, vừa vặn ở nơi căng-tin đông người, không ít người nghe thấy câu này, hóng hớt quay đầu lại nhìn Hạ Tiếu.
Hạ Tiếu âm thầm lấy khẩu trang đeo lên mặt, chùm mũ áo lên, kéo dây.
Cmn Hứa Giai Kỳ cậu chính thức kết thù với tôi rồi đấy!!!
Nhìn thấy Hạ Tiếu đang đằng đằng sát khí phía trước, Hoắc Trì đành phải đứng ra:
- Có lẽ cậu còn chưa biết, tôi và Hạ Tiếu đã hủy hôn rồi.
Quần chúng ăn dưa: Ồ!
Hứa Giai Kỳ kinh ngạc nhìn hai người:
- Ngày xưa cậu tranh giành Hoắc Trì bằng được với tôi, sao bây giờ nói hủy là hủy thế?
Tống Thần ở bên cạnh Hạ Tiếu sắc mặt hơi khó coi, cậu khẽ siết tay cô, âm thầm biểu thị bất mãn. Hạ Tiếu cảm nhận được tâm tình của cậu, cô nắm lại tay cậu an ủi, sau đó lạnh nhạt nhìn Hứa Giai Kỳ:
- Đó vốn là hôn ước hai gia tộc lập ra khi bọn tôi còn nhỏ, căn bản không phải là ý của tôi và Hoắc Trì. Bọn tôi cảm thấy không có tình cảm, không thể kết hôn được nên hủy hôn, đây là chuyện rất bình thường.
Quần chúng ăn dưa: Ồ, ra vậy.
Hứa Giai Kỳ vẫn không buông tha:
- Thế còn Bạc Vũ thì sao? Cậu đã ở bên người này rồi, còn dây dưa không dứt với Bạc Vũ làm gì?
Hạ Tiếu không chút do dự bán đứng Bạc Vũ:
- Bọn tôi chẳng có gì cả, là tại cậu dọa sợ cậu ta, nên cậu ta mới chạy đến nhờ tôi cứu thôi. Cậu với Bạc Vũ thích làm gì thì làm, đừng ảnh hưởng đến tôi và bạn trai, anh ấy hay ghen lắm.
Nói câu cuối cũng, Hạ Tiếu còn cố ý liếc nhìn Tống Thần, nở nụ cười trêu chọc, Tống Thần cũng mỉm cười nhìn lại cô. Trong mắt của đám cẩu độc thân, đây chính là liếc mắt đưa tình trắng trợn mà!
Quần chúng ăn dưa: Hóng hớt thôi cũng bị ép ăn cẩu lương là sao??
Hứa Giai Kỳ nghi hoặc nhìn Hạ Tiếu:
- Thật sao?
Hạ Tiếu nhún vai:
- Tin hay không tùy cậu.
Cô làm lơ ánh mắt ai oán của Bạc Vũ, kéo tay Tống Thần rời đi. Hoắc Trì cũng rất biết điều tự động tránh đi chỗ khác, trước khi đi hắn còn quăng cho Bạc Vũ ánh mắt thương hại cùng đồng tình.
Mặt ngoài Bạc Vũ tỏ ra thản nhiên, nhưng nội tâm hắn đang gào thét. Cmn lũ anh em cây khế này, đúng là có phúc cùng hưởng có họa tự chịu mà, hắn mà sống sót qua được kiếp nạn này hắn sẽ tìm từng đứa một tính sổ!
P/S: Kịch bản gốc của tớ không có Hứa Giai Kỳ đâu, cho nhân vật này xuất hiện vừa kéo dài cốt truyện vừa tạo ra những rắc rối không đáng có, cảm giác như tớ vừa tự đào hố chôn mình ấy =))