Ưattpad_arthan_
Đột nhiên, cửa phòng Tống Thần bật mở. Hắn kinh ngạc ngồi dậy nhìn cô gái đang ngượng ngùng đứng trước cửa, trái tim không kìm được mà tăng tốc, cứ ngây ngây ngốc ngốc nhìn cô, không biết nên nói gì cho phải.
Hạ Tiếu bị biểu tình ngơ ngác của Tống Thần chọc cười, cô nhếch môi, nửa đùa nửa thật nói:
- Tớ chợt nhớ ra hôm nay bác Trương xin nghỉ làm, muộn như vậy tớ không dám về một mình, cho nên cậu có thể thương tình chứa chấp tớ một đêm không?
Lúc này Tống Thần đã bước đến trước mặt Hạ Tiếu, khóe môi không tự chủ được nhếch lên, chăm chú nhìn cô:
- My pleasure.
Đó là vinh hạnh của tớ.
Hạ Tiếu bật cười, vành mắt cong cong như mảnh trăng non, trong mắt như có hàng vạn tia sáng li ti lay động. Cô vui vẻ nói:
- Cảm ơn cậu.
Tống Thần vẫn không rời mắt khỏi cô, giọng nói dịu dàng đến mức có thể tích ra nước:
- Không có gì.
.
.
Nhà Tống Thần chỉ có hai phòng, một phòng ngủ của cậu, còn một phòng khác không có ai sử dụng nên tạm thời dùng để làm phòng chứa đồ. Sau khi ngó qua phòng chứa đồ, Hạ Tiếu ngay lập tức quyết định cô sẽ ngủ trong phòng Tống Thần.
Tống Thần lấy trong tủ ra một bộ chăn đệm còn mới, cẩn thận trải ra cạnh giường, dịu dàng nói:
- Đêm nay cậu ngủ trên giường nhé, để tớ ngủ dưới đây.
Hạ Tiếu không đáp lời, đợi cậu trải chăn đệm xong xuôi, cô liền nhanh chân ngồi luôn lên tấm nệm dưới đất, nằm xuống, đắp chăn, vô tội ngước mắt lên nhìn cậu:
- Nhưng tớ thích nằm dưới đất hơn cơ.
Tống Thần dở khóc dở cười nhìn Hạ Tiếu, cậu ngồi xổm xuống, bình tĩnh hỏi:
- Cậu chắc chưa?
Hạ Tiếu cảnh giác quấn chăn quanh người:
- Chắc chắn.
- Được.
Vừa dứt lời, Tống Thần liền vươn tay bế cả Hạ Tiếu lẫn chăn, nhẹ nhàng đặt cô lên giường.
Hạ Tiếu trợn tròn mắt nhìn Tống Thần, sao bị bệnh nặng vậy mà cậu vẫn còn khỏe thế? Hóa ra cái dáng vẻ yếu ớt gió thổi cũng bay vừa nãy là giả vờ à?
Tống Thần xoa đầu Hạ Tiếu, lấy một cái chăn khác trên giường mình, bình tĩnh nằm xuống đất, lười biếng hỏi:
- Cậu có muốn để đèn ngủ không?
Hạ Tiếu theo bản năng trả lời:
- À, cậu tắt đi cũng được.
Tống Thần vươn tay tắt đèn, sau đó liền quy củ đắp chăn, nhắm mắt.
- Ngủ ngon.
- Ngủ ng...khoan đã!!
Hạ Tiếu ngồi bật dậy, sốt ruột nhìn Tống Thần:
- Cậu mà ngủ dưới đất sẽ ốm nặng hơn đấy!
Tống Thần không chút để ý nói:
- Không sao đâu, tớ đỡ hơn nhiều rồi.
Hạ Tiếu cắn cắn môi, sao người này lại cố chấp như vậy chứ. Cô không nói hai lời đứng dậy rời giường, không đợi Tống Thần phản ứng lại, cô đã vén chăn chui vào nằm cạnh cậu, trừng mắt nhìn cậu:
- Tớ cũng thích nằm dưới đất!
Tống Thần bị hành động của Hạ Tiếu làm cho sửng sốt, cậu hơi bất đắc dĩ nằm lùi lại một chút để nhường chỗ cho cô, không biết nên làm gì với cô cho phải.
- Hạ Tiếu...
Hai mắt Hạ Tiếu long lanh nước, cô ấm ức nhìn Tống Thần, giọng nói mềm nhũn, rõ ràng là đang oán trách nhưng lại tựa như làm nũng:
- Cậu xấu lắm, đến chỗ nằm của tớ cậu cũng cướp nữa! Cậu chỉ biết bắt nạt tớ thôi, cậu có yêu thương gì tớ đâu, tớ biết ngay mà. Trước đây cậu đã bảo không thích tớ rồi, là tớ mặt dày đến đây làm phiền cậu, nếu cậu ghét tớ thì nói thẳng với tớ một tiếng, bây giờ tớ liền gọi xe trở về...
Tống Thần vươn tay bịt miệng Hạ Tiếu lại, bất lực ngồi dậy đắp kín chăn cho cô, thở dài:
- Được rồi, cậu thắng.
Cô gái này luôn có thể nắm rõ điểm yếu của hắn, mà hắn, ngoại trừ chiều theo ý cô, đâu còn sự lựa chọn nào khác.
Hạ Tiếu kinh ngạc nhìn Tống Thần ngoan ngoãn lên giường nằm, cảm thấy có chút ngoài ý muốn. Cô không ngờ cái trò ăn vạ hạ đẳng thế này mà vẫn còn dùng được với Tống Thần, quả nhiên là cậu bị sốt tới hỏng đầu óc rồi mà.
Căn phòng lại một lần nữa chìm vào yên tĩnh. Tống Thần lặng lẽ trở mình, nhìn chăm chú vào bóng dáng lả lướt xinh đẹp dưới lớp chăn dày, im lặng cảm nhận tiếng hít thở nhẹ nhàng đều đều của cô.
Cảm giác thật kỳ diệu, sự tồn tại của Hạ Tiếu khiến cho mọi cảm xúc tiêu cực của hắn biến mất hoàn toàn, cõi lòng như được một dòng nước ấm nhẹ nhàng cọ rửa, trái tim cứ thế được lấp đầy. Có lẽ ban ngày đã ngủ quá nhiều, giờ đây Tống Thần cảm thấy vô cùng tỉnh táo, hắn có cảm tưởng hắn có thể thức cả đêm ngắm nhìn Hạ Tiếu ngủ cũng được.
Mặc dù đèn trong phòng đã tắt, Tống Thần vẫn có thể hình dung được toàn bộ đường nét trên khuôn mặt Hạ Tiếu, có lẽ cô không biết, hắn đã phác thảo dáng vẻ của cô hàng ngàn lần trong tâm trí, lúc nào cũng không thôi nhớ về cô.
Gương mặt trái xoan, đôi mắt như nước, sống mũi cao thẳng, đôi môi mọng ngọt ngào, hơi nhếch lên, tựa như trái anh đào ngon miệng chờ đợi người ta tới hái. Hạ Tiếu vốn dĩ trời sinh mĩ lệ, chính là sinh ra để câu dẫn người khác. Dưới tấm chăn bông dày, hắn biết rõ cơ thể Hạ Tiếu có bao nhiêu mê người, có bao nhiêu dụ hoặc.
Cô có làn da trắng nõn, da thịt non nớt, nhẵn nhụi, khiến mỗi lần chạm vào hắn đều không kìm được muốn âu yếm vuốt ve. Đôi chân thon dài thẳng tắp, mắt cá chân mảnh khảnh, bắp chân mượt mà, bắp đùi trắng như tuyết, cực kỳ mê người. Lên một chút là cái eo thon nhỏ cùng bộ ngực phập phồng xinh đẹp. Suy nghĩ không tự chủ nhớ đến những lần cô ôm hắn, toàn bộ cơ thể đều nép sát vào người hắn, cảm giác mềm mại cùng mùi hương ngọt ngào khiến hắn mê mẩn từ trên người cô làm cho hắn suýt chút nữa thì không khống chế được chính mình. Nghĩ đến đây, cơ thể hắn liền bắt đầu nóng lên, hô hấp dần trở nên nặng nề, đôi mắt cũng sâu hơn vài phần.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc Tống Thần cũng từ từ bình tĩnh lại. Hắn lặng lẽ nhìn Hạ Tiếu, đương lúc hắn nghĩ rằng cô đã ngủ say thì Hạ Tiếu đột nhiên lên tiếng, giọng nói khẽ khàng trở nên đặc biệt rõ ràng trong không gian tĩnh lặng:
- Cậu đã ngủ chưa?
Tống Thần hơi giật mình, lần đầu tiên trong đời hắn có cảm giác đang làm chuyện xấu thì bị bắt gặp. Hắn ho khan một tiếng, cố gắng tỏ ra bình tĩnh đáp lời:
- Tớ vẫn chưa. Sao thế?
------
Lần đầu hai bạn trẻ gặp nhau, mình có miêu tả ấn tượng của Tống Thần đối với Hạ Tiếu, Tống Thần có nói rằng Hạ Tiếu là 1 người thông minh, tinh tế, dũng cảm...(đều là những từ miêu tả tính cách). Có thể khẳng định, Tống Thần có ấn tượng và thích Hạ Tiếu vì con người của ẻm, không phải vì ngoại hình. Càng về sau, khi tình cảm Tống Thần dành cho Hạ Tiếu càng thêm sâu đậm, mình bắt đầu miêu tả về ngoại hình của Hạ Tiếu nhiều hơn. Nếu các cậu để ý, trong mắt Tống Thần, Hạ Tiếu lúc nào cũng xinh đẹp và có sức hấp dẫn rất lớn (tất nhiên bản thân Hạ Tiếu đã đẹp sẵn rồi), đó là bởi vì tình cảm Tống Thần dành cho Hạ Tiếu càng lớn, thì Hạ Tiếu lại càng có sức hấp dẫn đối với ẻm. Đó gọi là tính dục, và điều đó vô cùng bình thường. Bất kỳ ai cũng có ham muốn được gần gũi thân mật với người mình yêu, dù bạn có thuộc bất kỳ giới tính nào đi chăng nữa (trừ asεメual – vô tính).
Đến bây giờ mà Tống Thần không có tí cảm giác hay suy nghĩ bậy bạ nào với Hạ Tiếu thì thằng bé mới là không bình thường đấy =))