Chương 17: Trả Tiền Lại Bị Sỉ Nhục
Nhìn phòng làm việc trước mặt, Tần Minh Nguyệt có chút lưỡng lự, nhưng vẫn cứ đi vào.
“Cô Tần, mời ngồi!”
Thương Kỳ điềm đạm nhìn Tần Minh Nguyệt một lượt, thấy tinh thần của cô bây giờ tốt hơn rất nhiều so với một tháng trước, sắc mặt cũng hồng hào.
“Không, tôi không ngồi đâu, trưởng khoa Thương, chuyện khi trước cảm ơn anh rất nhiều. Lúc đó là vì có nguyên nhân nên mới thành ra như vậy. Lần trước anh nói đã thanh toán trước các khoản phí, hôm nay tôi đến để trả lại anh.” Tần Minh Nguyệt lấy từ trong túi ra 1 vạn tệ, có chút lo lắng hỏi: “Không biết 1 vạn tệ này có đủ không?”
Nếu không phải vì có sự thấp thỏm nơi Tần Minh Nguyệt, Thương Kỳ sẽ nghĩ có phải mấy người giàu mang tiền đến để làm nhục anh hay không.
Vừa bước vào, cô còn không thèm ngồi xuống mà ném xấp tiền lên bàn hỏi xem đã đủ chưa.
Với trí tưởng tượng phong phú của bản thân, Thương Kỳ không nhịn được mà cười thành tiếng.
Tiếng cười của Thương Kỳ khiến Tần Minh Nguyệt càng thêm lo lắng, cô vừa nhận được 2 vạn tệ tiền lương, không dám tiêu vào việc gì khác, nghĩ muốn trả viện phí cho anh trước, chỗ còn lại để dành gom góp dần để trả chỗ ba triệu tệ kia. Cô nghĩ, cô sinh con cũng chỉ nằm viện vài hôm, chỗ 1 vạn tệ này chắc là đủ rồi.
Nhưng nhìn phản ứng của trưởng khoa Thương lúc này, hình như là chưa đủ?
Tần Minh Nguyệt hơi chột dạ, lần đầu sinh con, cô cảm thấy chi phí 1 vạn tệ đã nhiều rồi, không ngờ còn không đủ sao?
“Trưởng khoa Thương, một vạn chưa đủ đúng không? Xin lỗi anh, hôm nay tôi chỉ mang theo 1 vạn tệ, anh xem còn thiếu bao nhiêu, tôi sẽ bù vào sau.”
Tần Minh Nguyệt mặt đỏ lên, vốn định tới giải quyết một chuyện, không ngờ lại thành làm trò cười.
Thấy Tần Minh Nguyệt đã là một người mẹ rồi, lại vô cùng ngây thơ, chân thành, Thương Kỳ đột nhiên nhớ tới những gì anh biết được khi xử lý thủ tục xuất viện cho cô, có vẻ không giống lắm, chẳng lẽ có ẩn tình gì sao?
Thương Kỳ không nhận ra rằng anh đã bị người phụ nữ này làm khơi dậy sự tò mò, nhưng rồi anh cũng không hỏi nhiều, ho nhẹ một tiếng, lấy lại phong thái, nhẹ nhàng nói: “Đủ rồi, có bảo hiểm y tế chi trả, tôi cũng không phải bù thêm nhiều tiền, không tới 1 vạn tệ. ” Nói xong xấp tiền 1 vạn tệ trên bàn đếm cẩn thận một phần, phần còn lại đưa lại cho Tần Minh Nguyệt.
Tần Minh Nguyệt thậm chí không để ý Thương Kỳ rút ra bao nhiêu tiền, nhưng nhìn qua thấy 1 vạn tệ ấy còn hơn một nửa, phần bị trả lại nhiều hơn nhiều so với số anh ta rút ra.
“Thật sự đủ chưa?”
Tần Minh Nguyệt thực sự rất biết ơn Thương Kỳ, nếu không có sự giúp đỡ của anh, cô thực sự không thể ra khỏi bệnh viện, suy cho cùng thì cô cũng nợ tiền thuốc men trước.
Trông bộ dạng có vẻ không tin của Tần Minh Nguyệt, Thương Kỳ không khỏi bật cười.
Trả tiền mà không đòi người ta hóa đơn, tiện tay ném ra 1 vạn tệ, người ta rút ra vài nghìn tệ, coi điệu bộ còn như lo người ta lấy thiếu.
Hơn nữa trông cô cũng không phải là người giàu có, lúc đầu không có tiền đóng tiền viện phí, bây giờ quần áo cô ấy mặc cũng có thẻ tháy là rất rẻ, một tháng sau cô ấy mới đến trả lại tiền, xem ra 1 vạn tệ này chắc phải gom góp cả tháng.
Nhưng một người phụ nữ như vậy lại bị người khác nói là kẻ trộm?
Thương Kỳ nghĩ sao cũng chẳng thể tin được.
“Đủ rồi, cô sinh thường, không ở bệnh viện mấy ngày, lại có bảo hiểm y tế chỉ trả, thật ra cũng không tốn bao nhiêu.”
Tần Minh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm khi nghe được lời nói của Thương Kỳ, cô cầm số tiền còn lại bỏ vào túi, nhưng nghĩ lại, lại thấy vậy không ổn: “Trưởng khoa Thương, khi nào anh tan làm? Nếu có thời gian, tôi muốn mời anh một bữa, cảm ơn sự giúp đỡ của anh. “
Câu nói của Tần Minh Nguyệt khiến Thương Kỳ phải nhìn lại cô từ trên xuống dưới một lượt, đột nhiên nhớ tới lời nói vừa rồi của nữ y tá, vẻ mặt anh ta trở nên có chút ý vị sâu xa. Đáng tiếc Tần Minh Nguyệt mấy năm nay chỉ làm nội trợ khiến cô ngây thơ như tờ giấy trắng, chỉ là có chút o ép, không hề có ý gì khác với Thương Kỳ.
“Không cần phải mời tôi đi ăn, Cô Tần, tôi thực sự không giúp được gì cho cô, cô làm ầm ï lên như thế, nếu tôi không ra mặt thì sẽ xảy ra xung đột giữa bệnh nhân và bác sĩ trong bệnh viện của chúng tôi, năm nay tình trạng xung đột trong bệnh viện diễn ra khá căng thẳng, chúng tôi chỉ muốn chữa bệnh, không muốn lên thời sự. Vì vậy, cô Tần không cần phải viện cớ này để mời tôi đi ăn. Thực ra, có rất nhiều người muốn mời tôi đi ăn, nhưng cô Tần ấy Đa”
Thương Kỳ nói xong, lại nhìn Tần Minh Nguyệt một lượt từ trên xuống dưới, Tần Minh Nguyệt cũng nhìn theo ánh mắt của anh nhìn xuống quần áo của cô, đột nhiên cô nhớ tới từng lời nói hành động vừa rồi của nữ y tá, hình như cô đã nghĩ ra điều gì, đột nhiên ngước đầu lên, vừa hay va phải ánh mắt có phần giễu cợt của Thương Kỳ.
Tần Minh Nguyệt đột nhiên cảm thấy mặt nóng bừng, cô ngây thơ không có nghĩa là cô ngốc, kết hợp những lời nói và hành động của cô y tá khi nãy và Thương Kỳ, cô đã hiểu những lời Thương Kỳ nói có ý gì.
Nhưng bữa ăn do chính mình đề nghị, chẳng trách người ta nghĩ nhiều, chỉ là Tần Minh Nguyệt đơn giản như vậy, không ngờ người khác lại có nhiều suy nghĩ phức tạp đến thế.
“Trưởng khoa Thương, phiền anh bỏ ánh mắt khinh thường người khác của anh đi. Tuy rằng anh rất đẹp trai và có triển vọng, nhưng không phải cô gái nào cũng giống như cô y tá kia, ra ngoài xã hội chưa lâu, thấy môt anh chàng đẹp trai đã không phân biệt được đông tây nam bắc, tôi rất biết ơn vì khi trước anh đã giúp tôi, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi phải chấp nhận sự xúc phạm của anh đối với tôi. Tôi chỉ nghĩ rằng vì anh đã giúp đỡ tôi nên tôi muốn bày tỏ lòng biết ơn của mình. Thật xin lỗi vì hành động ấy khiến anh hiểu làm. Có điều, dù anh suy nghĩ bậy bạ, nhưng việc tôi nên làm tôi vẫn phải làm, tôi vẫn phải mời đi ăn, nhưng tôi sẽ không đi ăn với anh nữa. “
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!