Căn chung cư Vip đúng thật cái gì cũng tốt. Nơi này có rất nhiều phòng riêng và có đủ mọi phòng cần thiết. Ban đầu Diệp Noãn muốn Diệp Sở An ở cùng mình một phòng, nhưng cậu bé vốn thích ở một mình nên không đồng ý, chạy sang phòng bên cạnh cất đồ với vẻ vô cùng hài lòng. Không khó nhận ra con người lý trí như Diệp Sở An cũng thích thú với vẻ phù phiếm của căn hộ chung cư này.
Diệp Noãn mặc kệ mọi thứ, khoá trái cửa tránh "kẻ gian" vào được phòng mình, sau đó đánh một giấc ngủ dài vì mệt mỏi trên chuyến bay.
Đang ngủ ngon lành thì chiếc điện thoại trên bàn của cô reo lên, Diệp Noãn bực bội lăn qua lăn lại. Tiếng chuông tắt đi lại lần nữa reo lên, hết mấy lần Diệp Noãn mới mệt mỏi lật điện thoại lên kiểm tra, hai chữ "Tư tổng" khiến cô đen cả mặt, muốn gạt máy đi nhưng tay vô thức dừng lại rồi bắt máy.
"Tư tổng, cả ngày trên máy bay tôi rất mệt, anh cho tôi nghỉ ngơi tốt có được không?"
"Tôi đưa em đến đây để đi du lịch nhỉ?"
Giọng nói không nặng nhẹ nhưng độ uy hiếp không tồi. Đoán chừng hắn kiên nhẫn gọi điện cho cô như vậy đã sớm phát giận. Diệp Noãn không còn hứng thú ngủ tiếp, ngồi dậy tựa vào thành giường, hít sâu một hơi.
"Thế gọi tôi có chuyện gì?"
"Bảy giờ tối đi dự tiệc với tôi, váy dạ hội tôi đã chuẩn bị sẵn rồi. Em còn lười trong đấy nữa thì nghỉ việc đi."
"Hả, dự tiệc?"
Diệp Noãn ngơ ngẩng tròn mắt. Mới đến nơi chưa kịp nghỉ ngơi đã đi dự tiệc rồi sao.
Nhớ lúc trước cô là thư ký cho tập đoàn lớn ở Luân Đôn cũng thường xuyên đi dự tiệc với sếp lớn thế này. Thực chất thư ký đi theo chỉ để tiếp rượu cho sếp mà thôi.
Ban đầu Diệp Noãn uống không quen, chẳng bao nhiêu đã sai bí tỉ, một lần xém chút bị đàn ông giở trò. Dần dần cô mới thích ứng, tựu lượng cũng được nâng lên không ít.
Cô chỉ buồn phiền vì chưa kịp nghỉ ngơi cho khoẻ đã bị bắt đi xã giao kiểu này.
"Em không muốn đi?"
"Không phải! Tôi sẽ chuẩn bị thật tốt, Tư tổng yên tâm."
Loa điện thoại vang lên âm cười trầm trầm, Diệp Noãn bất giác lạnh sống lưng.
"Khóa trái cửa là để đề phòng tôi vào sao? Diệp Noãn, nếu tôi muốn có được em thì có rất nhiều cách."
Cô không trả lời tiếng nào thẳng tay cúp máy, không muốn nói đến chuyện nhảm nhí với hắn.
Nhìn ra ngoài trời đã tối đen mà giật cả mình, lại nhìn vào đồng hồ treo tường, Diệp Noãn mới nhận ra còn mười lăm phút nữa là đến bảy giờ, cô tức tốc chạy ra khỏi phòng. Thấy Diệp Sở An đang đi ngoài hành lang, liền hỏi:
"Con thấy Tư Cảnh Vực ở đâu không?"
Cậu bé cau mày nhìn cô đang thở hổn hển, trả lời:
"Chú ấy không có bên ngoài, chắc là trong phòng đấy."
Diệp Noãn liền chạy đến phòng của Tư Cảnh Vực. Diệp Sở An nhìn theo chẳng hiểu gì.
Vừa vào, cô đã thấy người đàn ông đang đứng trước gương, quần áo chỉnh tề ngay ngắn, có thể thấy Tư Cảnh Vực đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi, còn cô thì…
Thấy hình ảnh của Diệp Noãn hiện trong gương với đầu tóc bù xù, quần áo xộc xệch, Tư Cảnh Vực nhíu mày quay lại.
Nhận thấy ánh mắt hắn đang nhìn chăm chú mình, Diệp Noãn cảm thấy bản thân chẳng khác gì một con hầu đang đứng trước mặt thiếu gia nhà giàu, vờ ho vài tiếng.
"Tư tổng, tôi muốn… muốn lấy váy dạ hội."
Ánh mắt hắn hướng về phía chiếc giường, hất mặt một cái.
"Bên đó!"
Diệp Noãn liền nhanh chân đi đến, cúi lấy trang phục dạ hội của mình rồi quay người muốn ra khỏi phòng, cổ tay bỗng bị một sức lực kéo lại.
"Đi đâu?"
Cô liếc mắt trừng Tư Cảnh Vực, đến tận bây giờ hắn còn muốn giở trò.
"Anh không thấy bây giờ là mấy giờ rồi sao? Buông ra, để tôi đi thay đồ."
Hắn cười khẽ, một lực kéo đã dễ dàng kéo cô đập cả người vào ngực mình, bàn tay cứng rắn siết chặt eo Diệp Noãn, phả hơi nóng bên tai cô.
"Thay ở đây không được sao?"
"Không!"
Cô cố tình hét lớn vào bên tai của Tư Cảnh Vực, tức giận như muốn nhào đến cắn vào khuôn mặt biến thái của hắn một cái thật mạnh.
Vừa thoát ra khỏi người Tư Cảnh Vực, lại bị hắn kéo lại lần nữa trêu chọc.
"Sao lại không được? Sợ tôi nhìn em, hay là… sợ tôi thịt em?"
"Nếu làm lỡ dở buổi tiệc là lỗi của anh chứ không phải là tôi đâu. Còn không mau bỏ ra hả?"
"Một buổi tiệc có là gì, so với việc có được em thì chẳng là gì."
"Tư Cảnh Vực!"
Hai mắt cô đỏ ngầu trừng hắn như muốn ăn tươi nuốt sống. Tại sao vậy, cô chỉ muốn yên ổn làm tốt việc của mình, còn hắn thì suốt ngày trêu chọc cô hết lần này đến lần khác.
"Tư Cảnh Vực, tôi nói anh đàng hoàng lại cho tôi, bằng không thì anh tự mà đi đi, tôi không đi với anh đâu. Muốn đuổi việc tôi anh cứ đuổi."
Việc cô giận dữ sắp nổ tung không làm cho hắn có chút khó chịu nào, ngược lại còn cảm thấy thích thú, nâng tay lên nựng má cô một cái.
"Chỉ trêu em một chút đã giận đến thế rồi sao? Còn dám gọi cả họ tên tôi ra. Em chính là người đầu tiên dám làm như vậy."
Tay cô siết chặt đến mức run run, bắt đầu gằn từng chữ:
"Tôi không làm thư ký của anh nữa, đồ khốn."
Tư Cảnh Vực không nhịn được cười, khóe mắt cong cong. Sao Diệp Noãn tức giận lại có vẻ đáng yêu như vậy, thật sự không nhịn được mà cứ muốn trêu. Ánh mắt của cô càng tối đen khi thấy bộ dạng cố nhịn cười của hắn.
Tư Cảnh Vực không muốn chọc cô nữa, hạ giọng:
"Được rồi, không trêu em nữa, đừng nghỉ việc, không ai làm tốt chứ thư ký trưởng như em đâu. Thay dạ hội đi, tôi ra ngoài chờ em."
Không nói gì thêm, Tư Cảnh Vực quay người cất bước ra ngoài. Diệp Noãn đề phòng nhìn theo hắn, đảo mắt qua lại trong phòng. Có ngu cô mới thay đồ trong này. Thế là Diệp Noãn đi về phòng mình.
Tư Cảnh Vực nhìn đồng hồ đã gần đến giờ lễ mà Diệp Noãn vẫn chưa ra. Diệp Sở An từ phòng bếp đi ra nhìn hắn lên tiếng:
"Cháu đã nấu xong bữa tối rồi, chú và mẹ ăn rồi hẳn đi."
Tư Cảnh Vực quan sát cậu bé nhỏ nhắn trước mắt, khẽ mỉm cười.
"Cũng do người mẹ lười biếng của cháu mà đã gần trễ giờ rồi, không thể ăn kịp đâu. An An ở nhà ăn trước đi, trong buổi tiệc cũng có vài món tráng miệng đủ lấp đầy bụng mẹ cháu rồi."
Hắn vươn tay xoa lấy đầu của cậu bé, lên giọng:
"Nhớ đừng mở cửa cho người lạ vào có biết chưa? Lúc nào chú và mẹ cháu về sẽ gọi cho cháu ra mở cửa."
Diệp Sở An ban đầu muốn gạt tay hắn ra khỏi đầu mình nhưng nghe được ý căn dặn trong lời nói, không biết sao lại không gạt đi, gật đầu đáp một tiếng:
"Vâng."
Bỗng nhận thấy ánh mắt Tư Cảnh Vực nhìn về một hướng có chút khác thường, cậu nương theo mắt hắn thì chứng kiến Diệp Noãn trong bộ trang phục dạ hội màu xanh dương cực xinh đẹp.
Chiếc váy được đính kết phần cổ vai bằng đá quý đẹp đẽ, xuyên thấu lộ ra vòng ngực đẫy đà. Cái eo nhỏ nhắn bó sát của cô làm điểm nhấn tô vẻ cho sự mảnh mai nhỏ nhắn. Tà váy thì được xẻ dài đến mắt cá chân. Tổng thể bộ váy khoác lên người Diệp Noãn cực sang trọng.
Cô chỉ trang điểm nhẹ cũng đủ hớp hồn toàn bộ đàn ông. Diệp Sở An chợt lắc đầu vì vẻ say mê của Tư Cảnh Vực, thiết nghĩ mẹ cô có vẻ đẹp cũng rất có lợi đấy chứ.
"Mẹ, đi dự tiệc cẩn thận, con ở nhà chờ mẹ."
Cô cười nhẹ, ngắt cái má của con trai, đáp một tiếng:
"Được!"