Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Chương 6

Từ Thanh ngồi trước máy tính, ánh sáng của màn hình máy tính phản chiếu lên nét mặt trầm tư của anh, ngón tay anh gõ trên bàn phím dừng lại, sau đó nhớ tới một nốt ruồi dưới lông mày Thẩm Phàm, đôi mắt dưới nốt ruồi đó đỏ hoe, khuôn mặt muốn khóc mà lại không khóc.

Anh vuốt vuốt mi tâm, lại mở mắt ra, nhìn thấy trên màn hình đánh sai tên nhân vật chính, lặng lẽ xóa cái tên đã bị anh từ chối rồi thở dài, thật sự rất kinh khủng.

Một giờ sáng, sau khi phát hành chương mới của “Mê dạ tầm hung”, Từ Thanh đi uống nước rồi quay lại, sau khi tải lại trang đã nhận được gần một trăm bình luận.

Tin nhắn của hệ thống gần như đang lướt qua màn hình thu hút sự chú ý của anh.

【Hệ thống: id: Người dùng chồng của Trục Ảnh đã hắt cho tác giả Trục Ảnh một xô nước!】

【Hệ thống: id: Chồng của Trục Ảnh đã bắn tim cho tác giả Trục Ảnh!】

【Hệ thống: id: Người dùng chồng của Trục Ảnh đã hắt cho tác giả Trục Ảnh một xô nước!】

【Hệ thống: id: Chồng của Trục Ảnh đã bắn tim cho tác giả Trục Ảnh!】

Trang web Từ Thanh đang dùng là trang web tiểu thuyết lớn nhất cả nước, cơ chế chấm điểm rất đầy đủ, được chia thành hệ thống chấm điểm tác giả và hệ thống chấm điểm tác phẩm, id Chồng của Trục Ảnh này đang chấm điểm cho Từ Thanh trong khu chấm điểm tác giả.

Trong hệ thống chấm điểm tác giả, chấm cả điểm dương và điểm âm đều cần tiền tiểu thuyết, hắt nước là chấm hai điểm âm, cần một đồng tiền tiểu thuyết, cho một tim là chấm hai điểm dương, cần tốn mười đồng tiền tiểu thuyết, xếp hạng điểm tổng thể giữa điểm tiểu thuyết và điểm tác giả càng cao thì tiền thưởng cuối năm của tác giả càng cao.

Điểm tác giả của Từ Thanh trong các tác giả không được xem là cao, anh không lộ mặt, không có giá trị thu hút, weibo cũng không hài hước, nửa năm mới đăng weibo một lần, anh mỗi năm gần như đều chỉ dựa vào điểm tiểu thuyết vẫn đứng trong top 10 toàn trang web, cho nên anh càng không quan tâm đến hệ thống chấm điểm tác giả này.

Từ Thanh nhìn tin nhắn hệ thống trên màn hình, trong lòng nghĩ không biết có phải người này có bệnh gì không, chấm điểm âm xong lại trả lại, tốn tiền vô ích. Không biết có thể xem đây là một loại yêu càng sâu, hận càng càng sâu.

Từ Thanh đọc bình luận về chương mới, chọn một hai cái id quen mắt để trả lời rồi tắt máy tính.

Trong bóng tối, anh nằm trên giường, điện thoại đột nhiên rung lên, anh cầm lấy điện thoại nheo mắt liếc nhìn.

Ảnh khỏa thân, một bức ảnh nửa thân trên trần trụi.

Ánh đèn ấm áp trong phòng ngủ chiếu lên làn da trắng nõn và mịn màng, như rót một lớp mật vàng.

Mặc dù điện thoại vừa hay che mặt chủ nhân lại, nhưng anh vẫn có thể nhận ra đó là ai.

Mặt anh không lộ ra cảm xúc gì, nhìn bức ảnh một lúc rồi kéo số điện thoại lạ đó vào danh sách đen.

Từ Thanh giật giật khóe miệng, cũng đoán được tên cường hào bệnh thần kinh vừa ném tiền qua cửa sổ kia là ai rồi.

Liên tục mấy ngày sau, anh đều nhận được những tấm ảnh thân trên trần trụi không lộ mặt từ các số lạ, anh cho từng số một vào danh sách đen.

Một ngày nọ, việc gửi ảnh khỏa thân dừng lại, nhưng anh nhận được một tin nhắn văn bản, đọc dòng chữ trên màn hình, khóe mắt anh giật giật, vậy là thêm một số mới nữa được thêm vào danh sách đen.

“Đồ keo kiệt, anh không biết có qua có lại mới toại lòng nhau à?”

Thật lòng mà nói, Thẩm Phàm có vóc dáng rất đẹp, gầy nhưng cũng có một ít cơ bắp, không quá dư thừa, đường cong gợi cảm. Chưa nhắc đến khuôn mặt và thân phận của Thẩm Phàm, riêng dáng người thế này đã rất nổi tiếng trong giới đồng tính.

Nhưng bảo Từ Thanh gửi ảnh khỏa thân cho Thẩm Phàm là chuyện không thể.

Chớp mắt Từ Thanh đã quên sạch về chuyện tin nhắn, gần đây không biết bên nhà xuất bản làm kiểu gì, có rất nhiều việc, còn bắt Từ Thanh phải tự quyết định mọi yêu cầu.

Người trước giờ mọi việc đều ném cho biên tập như Từ Thanh thấy phiền gần chết, trong lòng hối hận, tại sao bản thân lại muốn hợp tác với một nhà xuất bản công phu như vậy.

Quyển sách trước của Từ Thanh còn chưa viết xong, đã có rất nhiều nhà xuất bản liên hệ với anh, lúc đó anh đã giao toàn quyền cho biên tập của mình phụ trách.

Cuối cùng đã quyết định là nhà xuất bản Cánh Buồm, nhà xuất bản Cánh Buồm là nhà xuất bản mới, nhưng trong hợp đồng Từ Thanh nhận được rất nhiều ưu đãi, nghe nói khả năng của người đứng đằng sau không phải dạng vừa, biên tập cân nhắc một chút rồi quyết định luôn.

Lần này nhà xuất bản lại bảo có chuyện cần bàn bạc với Từ Thanh, sự việc lại nói rất mơ hồ, anh không muốn đi, biên tập bị kẹp ở giữa liên lạc qua lại cực kỳ mệt mỏi, cuối cùng Từ Thanh cũng ngại suốt ngày bắt biên tập của mình làm việc khó nhằn, vẫn đồng ý đi.

Sự giàu có của nhà xuất bản Cánh Buồm đã thể hiện ngay từ địa điểm văn phòng của họ, cao ốc trung tâm CBD 60 tầng, tất cả các tầng đều là của bọn họ. Từ Thanh mỉm cười mê người với cô lễ tân rồi bước vào thang máy, cô lễ tân quá mức nhiệt tình làm anh thấy không thoải mái lắm.

Trước cửa nhà xuất bản có một người đàn ông trung niên mặc đồ Tây màu đen, đeo cà vạt đứng, người đàn ông vừa nhìn thấy Từ Thanh, hơi hơi sửng sốt, cẩn thận hỏi thăm: “Cậu là… Trục Ảnh?”

Từ Thanh gật gật đầu, người đàn ông lập tức đưa tay ra bắt tay anh, vô cùng nhiệt tình: “Ôi, chào cậu, chào cậu, tôi là tổng biên tập của nhà xuất bản Cánh Buồm, Đặng Tường.”

Từ Thanh lại gật đầu lần nữa: “Ừm, giám đốc Đặng, chào ông.”

Đặng Tường trông thấy nét mặt lạnh nhạt của Từ Thanh, có một chút xấu hổ mà rụt tay lại: “Ừm, cậu cứ ở phòng nghỉ đợi một lát, người phụ trách cuốn sách của cậu sẽ tới ngay.”

Từ Thanh không nói gì, đi theo sau Đặng Tường.

Đặng Tường đưa anh đến phòng nghỉ xong thì rời đi ngay, một  nữ nhân viên xinh đẹp mang cho anh một tách cà phê đen.

Từ Thanh nhìn tách cà phê đen trước mặt, gật đầu với cô, cảm ơn một câu nhưng không động vào tách cà phê đó.

Vì thức khuya viết lách lại dậy sớm nên Từ Thanh dựa vào ghế sô pha ngủ thiếp đi, cổ áo len trắng lộ ra làn da trắng xanh cùng xương quai xanh quanh năm không tiếp xúc với ánh nắng, biểu cảm trên gương mặt cũng không lạnh lùng như mọi khi.

Khi Thẩm Phàm bước vào phòng nghỉ, trước mắt là cảnh tượng đó.

Cậu đến gần, ngồi xổm xuống nhìn Từ Thanh, lông mi của Từ Thanh rất dài, theo hơi thở run lên, giống như cánh bướm. Thẩm Phàm không kìm lòng được mà nhẹ nhàng sờ sờ lông mi kia, sau đó nhanh chóng rút tay về.

Con bướm này thực ra là bay ra từ ngực cậu, phải không?

Thẩm Phàm cau mày trừng mắt với người trước mặt, trong lòng âm thầm tính toán, bây giờ anh lạnh lùng với em như vậy, đợi em theo đuổi được anh rồi xem, hừ hừ.

Tròng mắt dưới mí mắt Từ Thanh đảo đảo, mở mắt ra, Thẩm Phàm bị việc anh đột nhiên tỉnh dậy dọa sợ đến mức ngã ngồi đập mông xuống đất. Từ Thanh vừa ngủ dậy cũng không minh mẫn lắm, trên mặt lộ ra một chốc mù mịt: “Sao em lại ở đây vậy?”

Thẩm Phàm xoa xoa cái mông đau nhức, nhe răng toét miệng cười một tiếng: “Em tới đây để đòi anh đáp lễ đấy.”

Từ Thanh lại ngẩn ra một lúc: “Gì cơ?”

Thẩm Phàm trợn trắng mắt nhìn anh: “Em gửi ảnh cho anh gần nửa tháng trời, anh chặn hết số của em, còn định không nhận à?”

Từ Thanh rốt cuộc cũng nhớ ra, cũng nhớ tới giấc mơ của anh đêm nọ, xấu hổ rồi nói: “Anh có bắt em gửi cho anh đâu.”

Thẩm Phàm không bận tâm đến chuyện này nữa, đến gần Từ Thanh, nói nhỏ: “Được rồi, anh có nhìn ảnh của em…”

Từ Thanh lại nhớ đến xúc cảm của da thịt nhẵn nhụi trong giấc mơ kia, lập tức trả lời: “Không có.”

Thẩm Phàm lại trợn trắng mắt: “Sao anh trả lời nhanh thế, em còn chưa nói xong mà.”

Từ Thanh hỏi lại: “Thế rốt cuộc tại sao em lại ở đây?”

Thẩm Phàm nháy mắt ranh mãnh: “Anh không biết à, nhà xuất bản Cánh Buồm là của em mà.”

Thẩm Phàm đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, nhíu mày: “Anh sẽ không vì muốn né tránh em mà không hợp tác với bọn em nữa đấy chứ? Em nhớ phí đền hợp đồng rất cao đó.”

Từ Thanh chắc chắn sẽ không làm vậy, anh không quan trọng nhà xuất bản nào xuất bản sách của mình, nhà xuất bản nào mà chẳng là xuất bản, hơn nữa anh cũng không muốn bồi thường khoản phí hợp đồng kếch xù kia chỉ vì thiếu gia nhà xuất bản quấn lấy mình.

Từ Thanh vẫn giữ nét mặt lạnh nhạt đó: “Sẽ không.”

Thẩm Phàm nhìn anh chớp chớp mắt: “Được thôi, vậy chúng ta không yêu nhau, chỉ làm friend with benefit thôi được không?”

Từ Thanh bất lực vuốt vuốt mi tâm: “Thẩm tổng, theo anh được biết, em không thiếu bạn giường mà nhỉ.”

Thẩm Phàm nhìn anh chăm chăm, vô cùng nghiêm túc, giống như đang tỏ tình: “Nhưng bọn họ không phải là anh.”

“Tại sao không phải là anh thì không được chứ? Tiểu thuyết gia nhiều lắm, viết hay hơn anh cũng nhiều lắm.” Từ Thanh mệt mỏi nói.

“Đương nhiên là bởi vì em chỉ thích anh rồi.”

Thẩm Phàm dừng lại, nói: “Không thì anh nghĩ ảnh khỏa thân của em ai cũng có thể được nhận à, tài sản của em cũng có thể cho anh một nửa, em có nhiều như thế, em sẵn sàng cho anh, sao anh lại không cần chứ.”

Từ Thanh đột nhiên đưa tay ra sờ mặt Thẩm Phàm: “Em gửi ảnh khỏa thân là có ý này à?”

Thẩm Phàm ngờ vực hỏi: “Chứ không thì sao?”

Từ Thanh đột nhiên lộ ra nụ cười: “Anh cứ tưởng ý em là thân hình bổn thiếu gia đây đẹp thế này, người theo đuổi em xếp hàng từ đây đến nước Pháp, anh lại không thèm trân trọng bổn thiếu gia.”

Thẩm Phàm gật đầu: “Nhưng những gì anh nói cũng là sự thật, thế nên anh có thể trân trọng em một tí không?”

Từ Thanh “a” lên một tiếng mà trầm ngâm: “Cho anh thời gian suy nghĩ, được không?”

Thẩm Phàm vốn đã chuẩn bị tinh thần bị từ chối lần nữa, không ngờ đến anh sẽ có câu trả lời sẽ cân nhắc như vậy, mắt sáng lên, muốn vồ lên người Từ Thanh, nhưng cậu lại dừng lại, ngẩng mặt lên, nhỏ giọng nói: “Vậy bây giờ em có thể hôn anh không?”

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận