Vương phu nhân mang lá bùa bình an lên phòng anh rồi cẩn thận buộc vào tay con trai. Chiếc bùa này gọi là lá bùa bình an nhưng thực chất đây là một chiếc vòng hạt.
- "Phong Thần à, với chiếc vòng này, mẹ hi vọng con sẽ sớm tỉnh lại...Còn về Tĩnh Anh, ba vợ con đã đưa con bé và cháu nội của mẹ đi rồi nhưng mẹ hứa sẽ đón mẹ con nó trở về với con, vậy nên con phải mau chóng tỉnh lại nhé."
Buộc chiếc vòng vào tay anh chắc chắn xong, bà đau lòng nắm lấy bàn tay anh động viên, khích lệ.
Đúng lúc này, ngón tay anh bỗng cử động. Vương phu nhân dường như cũng cảm nhận được, bà vui mừng nói:
- "Phong Thần! Có phải con nghe thấy lời mẹ nói đúng không?"
Vương phu nhân vui mừng bật nói ra tiếng nhưng lại không thấy con đáp lại, bà liền nghĩ là có lẽ bà vì lo lắng cho con quá nên nhìn nhầm.
Thế nhưng một lần nữa anh lại cử động. Lần này anh không chỉ cử động ngón tay nà còn cử động cả bàn tay.
- "Phong Thần! Phong Thần! Mẹ không nhìn nhầm, con cử động rồi."
Vương phu nhân vui mừng trong những giọt nước mắt của hạnh phúc. Lập tức, bà liền kêu tên một người giúp việc:
- "Tiểu Ái! Mau gọi bác sĩ tới đây."
Một lát sau, bác sĩ riêng của anh tới. Lúc này anh đã mở mắt nhưng vẫn chưa thể cử động được nhiều. Bác sĩ khám qua mắt của anh rồi nói:
- "Chúc mừng phu nhân và gia đình. Vương Tổng đang có những dấu hiệu phục hồi rất tốt, không có gì đáng ngại cả."
- "Thật vậy sao? Cảm ơn ông. Cảm ơn ông nhiều lắm."
Mẹ Vương vội vã cảm ơn bác sĩ rối rít.
- "Tôi xin phép."_________Bác sĩ cúi chào rồi ra về.
- "Quản gia! Ông tiễn bác sĩ Dương về nhé!".
Vương phu nhân ra lệnh cho quản gia rồi tiến lại chỗ anh.
- "Phong Thần! Con thấy trong người thế nào rồi? Con có muốn ăn gì không?"
Anh nhìn bà không đáp và cơ thể như muốn gượng dậy nhưng lại không thể. Anh đã nằm bất động mấy tháng trời nên xương khớp, các cơ đã bị đơ một chút cộng thêm cơ thể chưa phục hồi hoàn toàn nên sức khỏe còn yếu.
- "Phong Thần! Con cần gì thì cứ nói với mẹ. Con mới tỉnh lại đừng quá sức."
Vương phu nhân thấy anh muốn ngồi dậy liền can ngăn.
- "Mẹ, Tĩnh...Tĩnh Anh...đâ...đâu?"
Lúc tỉnh lại, anh đã đưa mắt nhìn xung quanh một lượt nhưng lại chẳng thấy cô đâu. Anh còn nhớ trước khi anh tỉnh lại, hình như anh đã nghe thấy tiếng cãi nhau rất to.
- "À, ba mẹ con bé mới về nước nên nó về bên ấy chơi mấy hôm. Khi nào con khoẻ lại thì mẹ sẽ đưa con sang đón mẹ con con dâu về nhé."
Vương phu nhân không biết giải thích với anh thế nào nên đành lấy tạm một lí do.
- "Mẹ...mẹ báo cho cô ấy là con đã tỉnh lại chưa?"
Giọng nói của anh có chút thất vọng khi mà anh tỉnh lại lại không thấy cô ở đây.
- "Chuyện tốt như vậy thì tất nhiên là mẹ phải báo cho con dâu biết rồi chứ? Tĩnh Anh nó vui lắm. Thôi nào, con chỉ mới tỉnh lại thôi, đừng nên để đầu óc bị căng thẳng."
__________________
Mấy ngày sau, không ngày nào là anh không mong cô về, không ngày nào là anh không hỏi mẹ mình về cô, Yến Nhi và cả đứa bé trong bụng cô nữa nhưng bà trả lời rất qua loa, đại khái khiến anh càng thêm lo lắng, nghi ngờ. Mấy ngày này anh lúc nào cũng phải ngồi trên chiếc xe lăn và điều này khiến anh rất khó chịu. Chính vì vậy anh ngày đêm tập luyện để có thể sớm đi lại bình thường được. Anh muốn đích thân tìm hiểu lí do tại sao cô không trở về gặp anh, liệu cô có thực sự biết anh đã tỉnh lại hay không?
Còn về Tĩnh Anh, ngày hôm đó, sau khi tỉnh lại thì cô thấy mình đã bị nhốt ở trong phòng. Cô đập cửa cầu cứu nhưng không ai chịu mở cửa cho cô. Cô bị giam lỏng ngay trong chính ngôi nhà của mình. Cô không được phép rời khỏi nhà mà chỉ được đi loanh quanh trong nhà nhưng lúc nào cũng có người đi theo giám sát cô.
Bị nhốt, cô không có tâm trạng ăn uống nhưng ba mẹ cô lại dùng cái cớ là đứa bé trong bụng cô và Yến Nhi để dỗ dành cô ăn.
Chính cô cũng không biết rằng anh đã tỉnh lại. Điện thoại của cô thì bị tịch thu, laptop, thiết bị điện thoại khác cũng bị tịch thu nên cô không thể liên lạc được với ai.
- "Tiểu thư, tôi mang sữa an thai lên cho cô. Cô uống đi kẻo nguội."
*choang
- "Ta không uống."
- "Tiểu thư, lão gia nói cô muốn làm gì cũng được nhưng cũng nên nghĩ cho đứa bé trong bụng cô."
- "Ba tôi nói như thể là ông ấy lo lắng cho đứa bé lắm vậy. Nếu ông ấy muốn tốt cho đứa bé trong bụng tôi thì ông ấy đã không làm vậy với tôi."