Cố Cố dẫn khách vào trong nhà, pha trà mời Hàn Tử Hân uống rồi nói:
- "Xe của thiếu phu nhân ở nhà thì chắc là cô ấy ở trong phòng. Để tôi đi gọi cô ấy giúp công tử nhé."
- "Cảm ơn cô."______Hàn Tử Hân cười mỉm đáp.
Dứt lời, Cố Cố liền đi vào căn phòng nhỏ mà Tĩnh Anh vẫn ngủ nghỉ ở đó. Vừa mở cửa vào thì chị thấy Tĩnh Anh vẫn đang "ngủ".
- "Thiếu phu nhân, cô có khách tới ạ."
- "............"
Không thấy cô trả lời, Cố Cố lại gọi tiếp. Nhưng dù có gọi nhiều thế nào thì Tĩnh Anh vẫn không nhúc nhích. Thấy vậy, Cố Cố tiến lại gần, vừa gọi cô vừa khẽ kéo chăn lên. Hình ảnh Tĩnh Anh sắc mặt nhợt nhạt, người khẽ run lên khiến chị người làm hoảng sợ nói lớn lên:
- "Thiếu phu nhân, cô làm sao vậy?"
Hàn Tử Hân ở bên ngoài chờ đã thấy lâu mà chưa thấy ai cả lại đột nhiên nghe thấy tiếng hét thất thanh bèn chạy tới xem thử.
- "Cô ấy làm sao vậy?"____Hàn Tử Hân vội hỏi rồi anh liền đưa tay sờ vào trán cô, thấy nóng muốn bỏng tay. Anh lại nói tiếp:
- "Cô ấy bị sốt cao quá. Để tôi đưa cô ấy tới bệnh viện."
Dứt lời, Hàn Tử Hân đang định bế bổng cô lên thì anh lại nghe thấy tiếng cô thì thào:
- "Không, em không đi bệnh viện đâu. Em ở nhà nghỉ ngơi là khoẻ rồi."
- "Đồ ngốc, em đang sốt cao lắm em có biết không?"
Hàn Tử Hân vì quá lo lắng cho cô mà lên tiếng trách mắng.
- "Em không sao, chỉ bị cảm nhẹ thôi. Anh đừng lo."
Tĩnh Anh cố gượng người ngồi dậy rồi tựa lưng vào thành giường, nhìn anh đáp. Truyện Cổ Đại
- "Được rồi. Nếu em không muốn đi bệnh viện thì cũng không sao nhưng bây giờ em phải nghe lời anh."
Hàn Tử Hân vừa nói vừa đỡ cô nằm xuống, đắp chăn cho cô xong xuôi, anh quay sang nói với chị giúp việc:
- "Phiền cô lấy giúp tôi một chiếc khăn và một chậu nước ấm tới đây nhé."
- "Vâng."______Lập tức, Cố Cố đi mang một chậu nước ấm và một cái khăn tới.
- "Cảm ơn cô. Bây giờ cô đi nấu giúp tôi một bát cháo thịt bằm nhé. Cô ấy cần phải ăn thì mới uống thuốc được."
- "Vâng, tôi đi nấu ngay đây ạ."
Thành thật mà nói thì làm ở đây đã được mấy tháng nhưng chưa bao giờ chị thấy thiếu gia quan tâm, chăm sóc thiếu phu nhân như vậy. Vậy mà người đàn ông này xưng là bạn nhưng lại chăm sóc thiếu phu nhân chu đáo như vậy.
Lúc này, Hàn Từ Hân thuần thục thấm ướt chiếc khăn bằng nước ấm rồi lại vắt nước đi rồi nhẹ nhàng đắp lên trán cho cô. Bây giờ bình tĩnh lại anh mới để ý căn phòng này rất trống rỗng, sơ sài. Cả căn phòng rộng nhưng chỉ có một cái tủ, một bàn trang điểm và một chiếc giường đơn cô đang nằm. Tại sao phòng ngủ của một đôi vợ chồng son lại sơ sài đến thế chứ?
Nghĩ vậy nhưng vì cô đang bị bệnh nên anh không tiện hỏi.
Khoảng 30 phút sau, chị bếp mang vào một tô cháo nóng hổi nghi ngút khói rồi đưa cho Hàn Tử Hân:
- "Công tử, cháo tôi nấu xong rồi đây ạ."
- "Cảm ơn chị. Chị vất vả rồi."
- "Nếu cậu không có gì sai bảo nữa thì tôi xin phép đi làm việc của mình nhé. Có cần gì thì cậu cứ gọi tôi."
Cố Cố nói rồi đi ra, để lại cô cho anh chăm sóc.
Đến lúc này, Hàn Tử Hân mới đỡ cô dậy rồi cẩn thận đút từng thìa cháo cho cô.
- "Tử Hân, được rồi. Anh để em tự ăn được..."
- "Không được, em đang là bệnh nhân nên anh không thể để em làm gì cả."
Nghe Hàn Tử Hân nói vậy, cô biết là mình không thể từ chối nên đành để anh đút cho ăn.
*Một lát sau*..........
- "Các người làm gì vậy hả?"
Đột nhiên ngoài cửa truyền đến giọng nói lạnh lẽo của Vương Phong Thần, thế là cả cô và Hàn Tử Hân đều quay đầu nhìn ra phía cửa.
- "Phong Thần, anh về rồi à?"
Vừa nhìn thấy anh thì cả cơ thể cô như khoẻ lên. Hôm qua anh bỏ đi và cô đã rất sợ anh sẽ bỏ mặc cô không về nữa.
- "Nếu tôi không về thì sao tôi biết được mấy người đang làm gì trong nhà tôi thế này?!"
- "Vương Phong Thần, tôi nghĩ anh đang hiểu lầm rồi. Tĩnh Anh không đi làm nên tôi mới tới tìm cô ấy. Cô ấy đang sốt cao nên..."
- "Nên hai người "cô nam quả nữ" một mình ở trong phòng ư?"
- "Vương Phong Thần! Tĩnh Anh cô ấy bị ốm vậy còn anh là chồng mà không biết sao? Bây giờ anh còn muốn bắt bẻ nữa?"
Hàn Tử Hân nhịn không được bèn quát lớn.
- "Tĩnh Anh cô ấy có làm sao cũng không cần anh quản."
Vương Phong Thần bèn đáp.