" Aaa ... đến bây giờ vẫn chưa tìm ra ! 1 lũ vô dụng " Nam nhân kia sắc mặt tồi tệ , hàn khí lãnh trầm muốn bức người ta muốn tắc thở .
" Xin lỗi .. tụi em xin lỗi đại ca " Những người mặc đồ đen quỳ rạp xuống đất , họ không ngừng run lên . Ai nấy cũng lo sợ
" Xin lỗi .. lúc nào cũng xin lỗi ! không có câu nào tốt hơn sao " Người kia tức giận , ánh mắt như muốn gϊếŧ chết bọn họ ngay tại chỗ .
" Là tụi em vô dụng... mong đại ca tha lỗi ". Họ dập đầu liên tục xuống đất , trong căn phòng sang trọng nghe rõ tiếng" cộp cộp " của họ .
Người hầu ở đó cũng sợ hãi theo mà đi quỳ xuống . Căn phòng im ắng , chỉ có tiếng thở nặng nề tràn ngập tức tối của hắn là nghe rõ . Mấy ngày nay hắn đã như vậy rồi do bảo bối nhỏ của hắn bỏ trốn . Nhưng đám người này lại tìm không ra , Hồ Nhất Hùng tâm tư không thông nổi hỏa lên .
Đang căn thẳng như dây đàn , một tên đàn em khác chạy vào . Tên đó gấp gáp , thở hồn hộc chạy nhanh vào . Hắn thấy vậy liếc cậu ta , thấy như vậy cậu ta nghiêm chỉnh lại .
" Có chuyện gì " Hắn nhăn mày nhìn tên kia
Tên kia cung kính quỳ một chân trước mặt hắn " Dạ ... là chuyện về Vĩnh Thanh tiên sinh ạ "
" Mau nói " Nghe đến Y hắn có chút khẩn trương , thật rất muốn biết Y đang ở đâu .
" Vĩnh Thanh tiên sinh cậu ấy bay ra Mĩ từ mấy ngày trước rồi ạ .. "
* Chát * Một cú tát váng thẳng vào mặt của tên kia , mặt tên kia bị tát mạnh lệch sang 1 bên . Tên kia sợ hãi cuối đầu , bị hắn đánh chảy máu miệng đương nhiên rất đau nhưng tên kia im lặng chẳng dám hó hé .
Bọn kia nhìn tên đó bị như vậy , ai nấy cũng nơm nớp lo cho cái mạng mình còn giữ được nữa hay không .
" Nói lại ... tôi cho cậu nói lại " Mặt Hồ Nhất Hùng càng ngày càng dữ tợn , tin này làm hắn muốn phát điên lên .
" Dạ ..dạ là Vĩnh Thanh tiên sinh cậu ấy ... cậu ấy vừa bỏ ra nước ngoài rồi ạ " Tên đó sợ hãi , nói từng chữ , sợ hắn tức giận gϊếŧ chết mình tại chỗ mất .
Nam nhân đen mặt , tay cầm chặt lấy chai rượu kế bên đập thẳng vào đầu tên kia .
" Á aa". Máu từ đầu tên đó tươm ra , khuôn mặt nhuộm màu máu đỏ thẫm . Những mãnh rượu vỡ ra rơi vãi vụn trên sàn nhà , máu cùng rượu vang đắt đỏ hòa vào làm một chẳng phân biệt được đâu là rượu đâu là máu của tên kia .
Bị tiếng hét làm cho khó chịu , hắn lạnh giọng ra lệnh " Ồn ào ... lôi ra ngoài ". Hất tay ra một phát , bọn đàn em đang quỳ nhanh chóng đưa tên đó ra ngoài .
Cảnh tượng máu me đó ai chứng kiến được trong căn phòng đó đều kinh hãi . Hắn tàn nhẫn như vậy cậu con trai kia bỏ trốn cũng là lẽ thường tình , ở với hắn có ngày cậu cũng phải bỏ chạy .
Một ác ma thật sự , trong mắt họ Hồ Nhất Hùng như một đại ma vương thật sự . Châm ngôn khi ở với hắn chính là " Thuận thì sống , nghịch thì chết " . Ai cãi lời , làm trái ý đều nhận được kết cục rất xấu .
Nhưng chàng trai đó liên tục lần này rồi lại đến lần khác chọc tức hắn . Y chẳng giống như những người kia , Y được hắn cưng chiều sủng ái nhưng Y lại muốn thoát khỏi một đại ma vương như hắn .
Cái cảm giác " nữa muốn nửa không" của Y hắn có biết không . " Sợ hãi khi ở bên hắn , nhưng lại yêu hắn " Hồ Nhất Hùng thật là có biết tâm tư này của Y không . Đối với những người trước kia có thể dùng tiền , địa vị là có thể làm theo , nhưng Y thì lại khác .
Lòng rối loạn tơ vò , tâm tình càng lúc càng đi xuống . " Bảo bối à ! Gan lắm!
em gan lắm dám bỏ ra nước ngoài luôn à "
" Được ... nếu đi thì cứ đi quay về đây thì chết với tôi ... Hồ Nhất Hùng tôi không tin là em sẽ bỏ ba mẹ của mình mà ở bên đó hoài đâu.. Tốt nhất là nấp cho kĩ vào "
Ánh mắt rực lửa , trong ánh mắt nhận ra hắn đang bực tức đến cỡ nào .