Buông người ra , rồi nhìn người mong tha thứ .
Mẫn Doanh chẳng nói chẳng rằng ẵm Bình Anh lên phòng , thả xuống giường và đè cậu . Cứ ngỡ như đã tha ai dè lại không . Anh hôn cậu mãnh liệt hơn ban đầu , con người phía dưới dẫy chạ chẳng chấp nhận .
Khi buông môi ra , Bình Anh nhìn anh với cặp mắt căm giận . Thở từng hơi lấy lại sức , cậu nói từng chữ với anh .
" Bất công ! Chẳng chịu ... Đồ bất công "
" Bất công chỗ nào ? Em đi chơi về muộn đã là một tội .. còn đi chơi với trai thì đã một tội ! Đừng làm vẻ mặt đó anh không mềm lòng mà tha em nữa đâu "
" Được ! Anh nói em đi về trễ còn anh thì sao ! Đi uống rượu về tối , đi ăn với gái , lại hay hành em .. em có bắt bẻ gì anh , nhưng sao anh lại bắt bẻ em ! Đó là bạn thôi "
" Do công việc mới vậy ! Nuông em như vậy .. Chẵng muốn đáp lại tí nào sao "
" Có đáp lại ! Nhưng hôm qua đã làm , chỗ đấy còn đau "
" Sẽ nhẹ mà ! Một chút thôi .. chỉ một chút thôi "
" Nhẹ cái đầu heo nhà anh ! Nhẹ mà tôi đi xuống giường chẳng nỗi , một chút của anh chắc bằng 1 tiếng của tôi .. May mắn tôi có sức mà đi đón bạn được ! không thì nằm một chỗ rồi mất "
" Em không có lựa chọn nào đâu .. "
" Anh .. anh ! Nếu tôi làm công được thì tôi thao anh đến chết "
" Để rồi xem ! Còn bây giờ thì phải ăn thôi " Liếm môi gợϊ ȶìиɦ .
" Dám làm anh chuẩn bị sofa một tháng cho tôi ! "
" Em nghĩ em có đủ quyền năng để điều khiển anh ! Lát em phải cầu xin anh đấy .. chứ không phải anh phải cầu xin em đâu "
" Chẳng thương ! Chẳng thương em chút nào "
" Anh sẽ *Thương* em mà ". Nhấn mạnh chữ thương .
Bình Anh kháng cự , chống đối những hành động tiếp theo của anh . Lời nói tuôn ra như suối mà chẳng có tác dụng gì .
" Đừng .. Đừng .. Buông ra .. Buông .Á "
" Im lặng nào ! "
Anh cuối người hôn lấy cái miệng nhỏ đang nói ra những lời dư thừa kia .
______
Chẳng còn mãnh vãi che thân nữa , hai cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ , người nằm trên người nằm dưới . Tiếng rên rĩ thúc dục vang lên trong đêm khiến nghe mà đỏ cả mặt .
Lúc đầu có người phản kháng này nọ , nói dừng lại buông ra liên tục . Nhưng chỉ sau mấy tiếng sau thì .....
" Á ...Ưm ... Mẫn Doanh ~ .. ngứa quá ! Cho vào đi mà "
" Cho gì vào cơ ? "
Anh đang khiêu khích cơ thể cậu , làm cho không muốn cũng phải muốn .
" Cho ... Cho thứ đó vào .. Á ư ~~ "
Anh dần dần đâm thứ nam tính vào bên trong cậu , chỉ để đó chẳng luật động gì cả .
" Â ! Mau giúp em thoải mái a~~ "
" Giúp sao nào ? "
" Thao nát lỗ nhỏ của em đi A~~ ! "
Cơn kíƈɦ ŧìиɦ lên đến đỉnh điểm , bắt đầu hành động nhanh như bão . Chưa kịp thở đã bị người trên đâm tới tấp khiến cậu chỉ biết hứng chịu , nằm im chẳng làm gì .
" Á aa ... chậm lại ... chậm .. ư "
" Chẳng phải nói thao nát em sao ! "
" Aa .. Ha ... Ư ....Ứ "
" Đúng rồi ! Rên lớn lên ! "
Đâm thật mạnh vào bên trong cậu , rất muốn nghe cái âm sắc dâʍ ɖu͙ƈ của sóc nhỏ nha . Từng cú thúc khiến Bình Anh như muốn ngất đi , nhưng mới vừa nhắm mắt đã bị cho ăn cú đau đớn phía dưới làm cho tỉnh dậy .
" Còn dám đi muộn về khuya hết ! "
" Hết .. hết dám ! Á ! "
" Còn dám đi chơi nữa không ! "
" K...k..h..ông ! Ư .. ứ .. nhẹ "
" Không muốn nhẹ ! Em là của ai nào bé con ? Nói anh nghe "
" Là ! Là .. ha .. ha .. của Mẫn Doanh .. của anh " Giọng cậu lí nhí , thì thào .
" Chẳng nghe rõ nói lớn lên ! " Từng câu nói , từng cú thúc mạnh mẽ vào bên trong .
Nhăn mắt chịu đau từ phía dưới lại lạc vào kɦoáı ƈảʍ cực hạng . Ráng nói lớn lên " Là của Mẫn Doanh "
" Đúng rồi ! Tốt "
" Á .. sâu .. sâu quá ! Nhẹ nhẹ lại .."
" Sâu vậy mới thích "
Phía dưới của Bình Anh căng cứng cần được giải tỏa , mà bàn tay to của anh bịt lại khiến cậu khó chịu muốn nhăn mặt .
" Ứ ! Bỏ ra .. Bỏ tay anh ra Ư "
" Anh chưa muốn dừng lại ! Anh chưa chơi đã "
" Lúc đầu ai nói nhẹ .. ai nói một chút ! Dối trá .. "
" Lần nào làm anh cũng nói câu này ! Có gì thắc mắc chứ "
" Hứ.. c ! Gian xảo ! Cáo già lắm chiêu "
" Quá khen ! Quá khen "
Hiệp này xong đến hiệp khác chẳng chịu dừng lại , riêng cậu cơ thể nó sắp nát ra rồi . Có năn nỉ , xin lỗi cũng có khác nhau gì đâu với chẳng xin lỗi tên đó chứ .
Biết vậy đã chơi lâu thêm một chút để tận hưởng giây phút cuối trước khi bị tử hình rồi .