Cái gì!? Họ có nghe lầm không vậy? Tai họ rõ ràng đều không có vấn đề gì mà!?
Ngao Tử Dật nuốt nước bọt nhìn Mã Gia Kỳ mà hỏi:
_ Mã Gia Kỳ, hôm nay... thần kinh của cậu ổn không?
Mã Gia Kỳ ném cho Ngao Tử Dật một cái liếc mắt lạnh lẽo đến tận tâm can:
_ Cậu đang nghĩ gì!?
Thanh Lục cũng đang hoài nghi mình nghe lầm mà hỏi lại hắn:
_ Đại thiếu, chuyện này... ngài chắc chắn chưa?
Mã Gia Kỳ nhìn Thanh Lục gật đầu:
_ Về nói với bà ấy chọn ngày đi, đính hôn thì không cần, em ấy sẽ ở đây nên không cần làm vậy cho tốn thời gian.
Trương Chân Nguyên nhìn hắn như nhìn người lạ chứ không phải thiếu gia nhà mình mà hỏi:
_ Đại thiếu, có thể nói cho mọi người biết tại sao Đinh thiếu gia lại trở thành Mã thiếu phu nhân không? Ngài yêu Đinh thiếu gia sao?
Mã Gia Kỳ nghe câu hỏi của Trương Chân Nguyên thì nét mặt hơi ngưng trọng, sau đó nói:
_ Em ấy là người duy nhất có thể chạm vào tôi.
Yêu, Mã Gia Kỳ hắn chưa từng yêu, hắn không biết.
Ngao Tử Dật, Trương Chân Nguyên cùng Thanh Lục nghe lý do như vậy thì vừa vui vừa buồn.
Ngao Tử Dật gấp gáp hỏi:
_ Tiểu Mã, em ấy có thể chạm vào cậu là chuyện tốt nhưng nếu cậu không yêu em ấy thì sao mà kết hôn được!? Sau này cậu rung động với người khác chẳng phải người thiệt sẽ là Đinh Trình Hâm sao?
Mã Gia Kỳ đáy mắt khẽ động sau đó nhanh chóng nói:
_ Mã Gia sẽ chỉ có một thiếu phu nhân.
Trương Chân Nguyên cũng nói:
_ Phải, Mã Gia sẽ chỉ có một người ngồi vào vị trí thiếu phu nhân. Nhưng nếu cậu không yêu Đinh thiếu thì chuyện này tạm thời đừng vội.
Thanh Lục cũng đồng tình với Trương Chân Nguyên:
_ Đại thiếu, chuyện này tạm thời đừng vội.
Mã Gia Kỳ quay người:
_ Có thể nói bà ấy chọn ngày xa một chút để thời gian cho Đinh Trình Hâm hoàn toàn khỏe lại. Chuyện rung động với người khác... lúc nào có thì nói đi.
Nói xong Mã Gia Kỳ đi thẳng lên thư phòng ở cạnh phòng ngủ của cậu. Công việc của hắn nhiều không kể hết, mấy ngày nay lại vì cậu hôn mê mà ngồi trông chừng cậu một chút nên công việc lại cứ chất đống ở đấy.
Mà cái việc hắn trông cậu lúc cậu hôn mê này không có ai biết cả. Hắn nhìn cậu ngủ tới mấy tiếng vào ban đêm, hắn ngủ không nổi. Mã Gia Kỳ có vấn đề về giấc ngủ, hắn ngủ rất nông và dễ tỉnh, có lúc sẽ mơ đến một vài chuyện không vui. Một ngày hắn luôn chỉ ngủ được nhiều nhất là 4 tiếng, không thể hơn.
Vấn đề về giấc ngủ này ngay cả Trương Chân Nguyên cũng không biết. Người biết duy nhất là lão phu nhân. Nhưng hắn trước kia đã nói mình có thể ngủ được rồi nên bà không nói gì nữa. Cơ mà sự thực chính là vẫn có đêm hắn thức trắng vì ngủ không nổi.
...
Ngao Tử Dật nhìn theo bóng lưng của hắn đi khuất cầu thang rồi hỏi:
_ Liệu... Đinh Trình Hâm có thiệt không? Em ấy ngây thơ mà, cái gì cũng không biết.
Trương Chân Nguyên vẻ mặt suy nghĩ sau đó nói:
_ Mã thiếu phu nhân sẽ không thiệt, cho dù Đại thiếu không yêu thì cũng ăn ngon mặc đẹp cả đời.
Thanh Lục nhìn thấy hai người bàn bạc chuyện này chăm chú như thế thì cười mà nói:
_ Hai người luôn nghĩ tới chuyện Đại thiếu sẽ không rung động với Đinh Nhi sao!? Phải biết, đến nay thì chỉ có một mình Đinh Nhi chạm được vào ngài ấy thôi. Chờ người khác khiến ngài ấy rung động thì còn lâu lắm. Đến lúc đó chưa biết chừng ngài ấy đã yêu Đinh Nhi rồi. Thời gian sẽ làm biến đổi con người.
Hai người kia nghe thấy thế cũng gật gật.
Thanh Lục nhìn thời gian trên đồng hồ treo ở phòng khách của Hắc Tư thì vội vàng:
_ Thời gian không còn sớm nữa, tôi sẽ về thông báo với lão phu nhân chuyện này, chắc chắn bà ấy sẽ rất vui.
...
Mã Gia, Sinh Tuyết Ngân đang ngồi trên ghế ăn nho nghe Thanh Lục nói lại chuyện hắn nói với bà chọn ngày làm hôn lễ với cậu thì sặc nước nhỏ ho liền một lúc lâu. Ho như muốn nôn ra tất cả nho vừa mới ăn vậy. Thanh Lục cũng thật bất lực đỡ lấy bà vỗ vỗ mấy cái.
Sinh Tuyết Ngân bám lấy tay của Thanh Lục, nét mặt bà không hề che dấu sự vui mừng chút nào:
_ Thật sao? Không lừa ta đúng không?!
Thanh Lục gật đầu như giã cối:
_ Không gạt người, Đại thiếu nói người chọn ngày xa một chút. Như vậy cũng rất tốt, để cho hai vị bồi dưỡng tình cảm với nhau.
Sinh Tuyết Ngân nghe thế thì cười cong cả mắt lên, nét mặt tươi tắn vui vẻ như thiếu nữ:
_ Ta đây sắp có cháu rồi haha!!
...
Hắc Tư, sau khi Đinh Trình Hâm ngủ thì Huyên Yến đi ra ngoài đóng cửa phòng lại, muốn đi làm một chút đồ ăn thanh đạm để tủ lạnh cho cậu, đúng lúc đi qua dãy nhà dành cho hạ nhânTuệ Nghiên lại đứng ở đó nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lẽo cùng khinh thường.
Huyên Yến nhìn thấy cô ả thì ánh mắt cũng lạnh xuống, trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh cô ả ta ngồi dưới đất khóc lóc thê lương gọi người còn cậu thì ở dưới nước vùng vẫy đã sớm yếu ớt.
Lúc ấy phải nói là Huyên Yến sợ hãi biết nhường nào lập tức nhảy xuống cứu lấy cậu lên. Lúc cứu cậu lên trên người cậu đâu đâu cũng là vết máu. Cô đã cố gắng bao bọc lấy cậu vậy mà cậu vẫn có những vết thương như vậy. Huyên Yến lúc ấy quên cả đau đớn của bản thân mà cùng một vài người khác ôm cậu vào rồi sơ cứu vết thương cho cậu.
Huyên Yến lạnh lẽo không nhìn cô ả mà đi qua, không muốn nhìn, bẩn mắt.
Tuệ Nghiên thấy cô coi thường cô ta thì tức giận quay người kéo lấy tay cô mà đẩy cô vào tường, nét mặt hung hăng hỏi:
_ Mày dám coi thường tao!? Mày là cái thá gì mà coi thường tao?
Huyên Yến hiện tại không sợ cô ả, khí thế cũng không thua gì cô ả mà đẩy cô ả ra:
_ Tuệ Nghiên, hiện tại tôi cũng là quản gia, cô chẳng cao quý hơn tôi. Tôi biết là cô đẩy Đinh thiếu gia xuống nước, tôi cũng biết cô có tham vọng bẩn thỉu gì đấy!
Tuệ Nghiên tức tới nét mặt vặn vẹo:
_ Tao đẩy nó thì sao? Nó vốn dĩ không có tư cách được ở cạnh Gia Kỳ! Mày mà cũng dám ăn nói hỗn láo với tao? Nếu không phải nhờ thằng đĩ Đinh Trình Hâm đó thì mày làm sao có cùng chức vị với tao!! Con đĩ này!! Mày với thằng đĩ đấy đê tiện bẩn thỉu y như nhau!!
Tuệ Nghiên hung hãn dơ tay lên muốn tát xuống nhưng đã bị Huyên Yến chặn lại rồi tặng lại cho ả một cái tát vang vô cùng. Tuệ Nghiên bị Huyên Yến tát thì mặt dại ra.
Huyên Yến nét mặt lạnh lẽo nhìn Tuệ Nghiên mà nói:
_ Ở ngoài kia cô là Tuệ Gia đại tiểu thư nhưng ở đây cô cũng chỉ là hạ nhân. Tôi cũng là hạ nhân, trước kia cô là quản gia nên tôi tôn trọng cô nhưng hiện tại chúng ta cùng chức vị, tôi chẳng có lý do gì phải cung kính với cô. Hơn nữa, hạ nhân phải hầu hạ chủ nhân, Đinh thiếu là người của Mã lão phu nhân. Cô lại dám mưu hại ngài ấy, không phải... cô nên chết rồi mới đúng sao?
Tuệ Nghiên bị những lời nói lạnh lẽo như lưỡi dao của Huyên Yến dọa sợ. Cô ả lảo đảo nhìn Huyên Yến với ánh mắt đe dọa:
_ Mày đợi đó cho tao!
Nói xong cô ả lập tức chạy mất, hiển nhiên là đi làm việc. Huyên Yến cô chỉ có một việc duy nhất là chăm nom cậu mà thôi.
Huyên Yến thấy cô ả đi rồi trong túi đem ra một cái bút ghi âm rồi tắt ghi âm đi. Ánh mắt cô trở nên lạnh lẽo rồi đi thẳng sang thư phòng của hắn.
Trương Chân Nguyên cùng Ngao Tử Dật nấp ở một góc ló đầu ra, nét mặt ai cũng tràn ngập sự không tin được.
Ngao Tử Dật nheo mày:
_ Huyên Yến, tính cách thật mạnh mẽ như vậy sao?
Trương Chân Nguyên cũng nheo mắt suy nghĩ rồi nói:
_ Đúng là chưa từng thấy qua một Huyên Yến ác liệt như thế.
Thư phòng, Mã Gia Kỳ đang làm việc thì có người gõ cửa.
_ Vào đi.
Huyên Yến bước vào trong cúi người:
_ Đại thiếu, tôi có chuyện muốn báo với ngài.
Mã Gia Kỳ nhíu mày:
_ Nói đi, chuyện gì?
Huyên Yến đặt cái bút ghi âm lên bàn của hắn:
_ Đây là lời thú nhân của Tuệ Nghiên, cô ta đẩy Đinh thiếu xuống hồ.
Mã Gia Kỳ lạnh lùng nhìn bút ghi âm rồi bật đoạn ghi âm vừa rồi lên. Sau khi nghe xong hắn phải nhìn Huyên Yến bằng ánh mắt khác, giọng điệu này, ẩn chứa sát khi, hắn hỏi:
_ Có muốn làm sát thủ không?
Huyên Yến lắc đầu:
_ Tôi muốn là người hầu của Đinh thiếu gia.
Mã Gia Kỳ lại hỏi:
_ Vì sao bảo vệ Đinh Trình Hâm như thế?
Huyên Yến do dự một chút rồi đáp:
_ Trước kia tôi có một người em trai, có lẽ nếu nó còn sống cũng sẽ bằng tuổi với thiếu gia. Tôi không thể chịu được khi nhìn cô ta khi dễ thiếu gia.
Mã Gia Kỳ nghe thế coi như hiểu, hắn phất tay:
_ Bảo vệ em ấy cho tốt, em ấy sẽ là thiếu phu nhân tương lai. Còn Tuệ Nghiên, tôi sẽ xử lý cô ta sau, lui ra đi.
Huyên Yến nghe thế thì lui ra, trong lòng cô vui mừng. Là thiến phu nhân tương lai, như thế thì cậu sẽ không thiệt, sẽ không bị người khác khi dễ. Khóe mắt của Huyên Yến chảy ra một dòng lệ nóng trong suốt, cô nhìn thấy hình bóng em trai yếu ớt của mình ở cậu liền không muốn cậu chịu bất kì uất ức nào.
Huyên Yến đi sang bên cạnh phòng cậu khẽ hé cửa mà ngó vào trong thầm nghĩ:
_" Thiếu gia, chỉ cần ngày nào tôi còn sống, tôi nhất định sẽ bảo vệ ngài an toàn. "
.....
Sau đó mấy ngày Đinh Trình Hâm cũng đã đỡ hơn nhưng không được cho chơi nhiều ở bên ngoài. Cậu muốn đi tới cánh đồng hoa nhưng mà không ai cho nên đành tiếc nuối mà thôi.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!