Hai ngày sau, hôm nay bên ngoài trời tiết âm u hơn hẳn. Có thể sẽ mưa chăng? Nhưng mà cũng có thể là do mùa đông nên nhìn thời tiết nó như thế.
Đinh Trình Hâm hôm nay tỉnh dậy trong lòng Mã Gia Kỳ. Lần đầu tiên cậu tỉnh dậy mà hắn vẫn còn trong chăn thế này, cậu cảm thấy mới mẻ.
Đinh Trình Hâm nằm trong lòng Mã Gia Kỳ mà nhìn lên gương mặt hắn đang yên tĩnh ngủ phía trên.
Nhìn từ góc độ của cậu đường xương hàm của hắn đúng là tuyệt mĩ không tìm ra chỗ chê. Góc nghiêng của hắn cũng thuộc dạng cực phẩm không có mấy ai có thể đọ.
Đinh Trình Hâm nhìn tới có chút xuất thần không biết từ lúc nào cậu đã đưa tay lên chạm vào má hắn:
_ Đẹp trai ghê!
À, đây là lần đầu tiên cậu khen hắn như thế đấy, trước đây toàn là khen trong lòng mà không dám nói ra.
Đinh Trình Hâm chột dạ lập tức muốn rụt tay xuống thì đột nhiên bàn tay thon dài trắng nõn của cậu bị bàn tay to lớn tinh xảo của Mã Gia Kỳ nắm lấy.
Mã Gia Kỳ mở mắt ra, miệng nhếch lên một đường nhìn xuống cậu đang hoang mang bên dưới :
_ Đinh Trình Hâm, em khen người khác nhiều như thế mà chỉ dám khen tôi khi tôi ngủ thôi sao!?
Đinh Trình Hâm chột dạ giật bắn mình mà úp thẳng mặt vào ngực hắn không quan tâm cái gì nữa. Đây rõ ràng muốn nói có chết cũng quyết không nhìn hắn mà!
Mã Gia Kỳ thấy cậu xấu hổ thì cười hai tiếng, mèo nhà hắn đúng là không thể khiến hắn hết thương được mà.
Mã Gia Kỳ nâng mặt cậu từ trong lòng mình lên, nhìn cậu nhắm tịt mắt cười khẽ dọa dẫm:
_ Mở mắt ra, nếu không... tôi ăn em thật đấy!
Nghe thế Đinh Trình Hâm thật sự cấp tốc mở mắt ra đối diện với mắt phượng đẹp đẽ ẩn chứa mênh mông ôn nhu ấm áp của hắn.
Đinh Trình Hâm ngơ người giây lát, Mã Gia Kỳ thấy mèo nhỏ lại hoang mang rồi cười:
_ Thật sự em nghĩ tôi sẽ ăn em à? Em ngốc thật đấy Đinh Nhi!
Đinh Trình Hâm hơi cúi xuống, không phải là cậu uất ức gì đâu mà là cậu chấp nhận đó. Ai cũng nói cậu ngốc mà, cậu cũng công nhận bản thân mình có chút ngốc thật mà.
Mã Gia Kỳ hắn lại hiểu thành cậu đang uất ức bèn nhanh chóng dỗ dành:
_ Em có ngốc nữa thì tôi vẫn thương em thôi, em ở trong vòng tay tôi thì em muốn gì tôi cũng sẽ cho em.
Đinh Trình Hâm không hiểu sao lại hơi đỏ mặt mà gật gật đầu.
Mã Gia Kỳ vươn tay lấy điện thoại trên mặt bàn đặt đèn ngủ rồi nói:
_ Dậy thôi, hôm nay tôi rảnh sẽ ở Hắc Tư chơi với em. Tối nay em cùng tôi đi Phong Gia dự tiệc.
Đinh Trình Hâm ngoan ngoãn:
_ Vâng!
....
Tổ chức, Mã Gia Kỳ nói mình hết việc thật ra cũng không hẳn là như thế đâu...
_ A!! Chết tiệt! Sao Mã Ca lại trốn việc chứ!? Chuyện này 19 năm em sống trên cõi đời này chưa từng trải nghiệm qua đó ok!?
Tống Á Hiên cáu tiết đập bàn đứng dậy, biểu cảm trên gương mắt phong phú vô cùng.
Ngao Tử Dật ngồi ở ghế bình thường mà Mã Gia Kỳ ngồi gương mặt chán nản:
_ À, cậu ta lo lắng cho người nhà mình đó mà. Sắp tới là tiệc của Phong Gia mà không phải sao?
Tống Á Hiên tiếp tục bất mãn ra mặt:
_ Nhưng mà sao anh ấy lại trốn việc chứ!? Trước kia không phải anh ấy ném Mã Thị cho Húc Ca là do muốn ở tổ chức hả? Bây giờ lại chạy về Hắc Tư!? Không hiểu nổi anh ấy đang nghĩ cái gì! Em có phải người của tổ chức nữa đâu mà cũng phải chạy đến đây chứ!?
Ngao Tử Dật đột nhiên mắt sáng lên:
_ Có khi nào cậu ta cũng sẽ giao Hoàng Kim Hội này cho anh không!?
Mọi người không hẹn mà cùng dập tắt hy vọng của anh:
_ Anh mơ đi!!
Ngao Tử Dật bò ra bàn:
_ Chậc! Mọi người thật nhạt nhẽo, không có chút thú vị nào.
Lúc này Lý Thiên Trạch đi vào nhìn thấy Ngao Tử Dật nằm bò ra bàn thì tức giận:
_ Ngao Tử Dật nghiêm túc lên!
Ngao Tử Dật nghe thấy mệnh lệnh của phu nhân lập tức như gắn lò xo lập tức bật dậy khỏi bàn:
_ Rõ!
Lưu Diệu Văn ngồi đó cũng đã kéo được Tống Á Hiên ngồi xuống:
_ Anh bình tĩnh đi, tức giận là không đẹp đâu.
Tống Á Hiên nhếch miệng rồi vẻ mặt thay đổi 180° làm nũng:
_ Văn Ca, anh nói em không đẹp sao?
Lưu Diệu Văn chịu thua:
_ Rồi rồi anh đẹp nhất mà.
Hạ Tuấn Lâm bên cạnh khinh bỉ:
_ Hai vị muốn thể hiện tình cảm tốt thì mau về nhà đi, đóng cửa lên giường hai chồng chồng bảo nhau.
Tống Á Hiên chống cằm nhìn Hạ Tuấn Lâm cười khẩy:
_ Là do cậu không có nên cậu ghen tị thôi ha!
Hạ Tuấn Lâm mắt đẹp trợn trừng lên:
_ Hở! Tống Á Hiên cậu nghĩ mình đang nói gì chớ!? Nghiêm Hạo Tường!
Nghiêm Hạo Tường bên cạnh cười khổ nhoài người sang hôn cái chóc lên má của Hạ Tuấn Lâm.
Hạ Tuấn Lâm đắc ý nhìn Tống Á Hiên cười khẩy:
_ Tống Á Hiên à, cậu với Lưu Diệu Văn chỉ hơn được mỗi cái đã kết hôn thôi.
Tống Á Hiên cáu tiết phồng miệng lên:
_ Hạ Tuấn Lâm!
Hạ Tuấn Lâm cũng chẳng vừa liền đùa cợt:
_ Cậu không thắng được mình, chờ bao giờ cậu với Lưu Diệu Văn có con đi nhé!
Hai vị phu nhân bên đây thì chành chọe lời ra tiếng vào thiếu mỗi một bước kéo nhau ra xé nữa. Bên cạnh có hai anh chồng thì bất lực đến không nỡ nhìn.
Ở nơi này khổ nhất có lẽ chính là... Chu Chí Hâm.
Chu Chí Hâm đen mặt nhìn một đám người tình tứ với nhau mà hoài nghi quyết định của mình:
_ Sao tự nhiên mình lại chạy đến đây để rồi phải ăn một đống cơm chó thế nhỉ!? Ở nhà chơi với Hạo Nhi không phải vui hơn sao!? Ôi trời ạ!!
_____________
Hắc Tư, Đinh Trình Hâm ngồi trên sofa xem TV ăn táo. Bên cạnh là Huyên Yến đang ngồi gọt táo cho cậu. Đáng lẽ bình thường là cậu sẽ ăn đồ ăn vặt cơ, nhưng hôm nay có hắn ở Hắc Tư cậu liền phải ăn hoa quả. Không được ăn đồ ăn vặt nhiều nữa.
Mã Gia Kỳ hắn ngồi trên thư phòng vừa làm việc vừa nhìn cậu qua camera, hôm nay hắn chỉ xử lý giấy tờ còn sót lại ở Hắc Tư thôi. Còn những giấy tờ khác hay những thứ liên quan đều đã ném lại cho Ngao Tử Dật làm.
Bên dưới đại sảnh Đinh Trình Hâm xem TV thấy mấy con hổ màu trắng trong đó rất dễ thương liền hứng thú đầy mình quay sang Huyên Yến:
_ Chị Yến, em muốn có mấy bé hổ màu trắng trong TV!!
Huyên Yến nhìn mấy con bạch hổ con trong TV lại nhìn cậu trầm mặc một lúc rồi nói:
_ Nó rất nguy hiểm, ngài không nên có một con như thế.
Đinh Trình Hâm phồng miệng phản đối:
_ Nhưng mấy bé ấy dễ thương như thế kia mà!!
Huyên Yến thở dài nói:
_ Nó nhỏ nên nó dễ thương, khi nó lớn lên nó có thể ăn thịt ngài đó!
Đinh Trình Hâm vẻ mặt giận dỗi:
_ Nhưng em muốn có một bé cơ!!
Huyên Yến nghĩ nghĩ:
_ Ngài có thể xin Đại thiếu, ngài ấy đồng ý thì cái gì ngài cũng sẽ được.
Đinh Trình Hâm nghe thế lập tức phóng xuống ghế mà chạy một mạch lên thư phòng của hắn. Chạy nhanh là thế cơ mà đến thư phòng thì phải phanh gấp lại.
Cậu từ tốn gõ cửa phòng hắn:
_ Mã Gia Kỳ, anh... có trong đó không?
Mã Gia Kỳ nói vọng ra:
_ Em vào đi.
Đinh Trình Hâm đẩy cửa vào rồi đóng cửa lại đi tới cạnh hắn rồi hỏi:
_ Mã Gia Kỳ, tôi... muốn có một con hổ trắng được không?
Mã Gia Kỳ nhíu mày trong chốc lát rồi vỗ lên đùi mình mấy cái:
_ Em ngồi lên đây tôi nói cho em nghe.
Đinh Trình Hâm ngoan ngoan nghe lời ngồi lên đùi của Mã Gia Kỳ. Hắn ôm lấy cái eo nhỏ của cậu mà hỏi:
_ Nó rất nguy hiểm, khi trưởng thành rồi không cẩn thận nó sẽ ăn thịt em.
Đinh Trình Hâm không cho là đúng:
_ Bé hổ trắng dễ thương mà...
_ Nó chỉ dễ thương khi nó còn nhỏ thôi, lớn lên sẽ không như thế.
_ Không mà, bé hổ dễ thương!
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!