Chương 4:
Đinh Trình Hâm nhìn thấy mọi người ai cũng nhìn chằm chằm vào mình thì sợ hãi trốn sau lưng của Thanh Lục. Hốc mắt lại như một thói quen mà đỏ lên ngay tức khắc. Hiện cậu chỉ hận không thể lập tức biến mất mà thôi. Cậu không thích người khác nhìn chằm chằm vào cậu như vậy.
Ngao Tử Dật nhìn thấy Đinh Trình Hâm thì cười thích thú tiến tới hỏi:
_ Nhóc con thật xinh đẹp đó!
Đinh Trình Hâm sợ sệt cúi mặt xuống núp đằng sau Thanh Lục không dám ngẩng mặt lên nhìn dù chỉ một chút. Núp đằng sau Thanh Lục vẻ yếu ớt giống như chú thỏ con sợ hãi trước mãnh thú vậy.
Thanh Lục liền nhìn Ngao Tử Dật cười nói:
_ Nhị Thiếu, ngài làm Đinh Nhi sợ rồi.
Ngao Tử Dật vẫn hứng thú đầy mặt sấn sổ tới gần Thanh Lục nhìn cậu chòng chọc:
_ Tôi đâu có làm gì em đâu, em sợ tôi thế làm gì?
Đinh Trình Hâm sợ hãi, cậu nắm chặt lấy Thanh Lục mà kéo cô che chắn.
Trương Chân Nguyên không nhìn được một cậu nhóc lại xinh đẹp như thế bị bắt nạt liền nhắc nhẹ Ngao Tử Dật một câu:
_ Nhị thiếu, đây là người của Đại thiếu!
Ngao Tử Dật như bị tạt nước lạnh vào mặt, khoảng lặng thật lớn nhưng sau đó anh lại cười vui vẻ nói:
_ Vậy nhóc con, nhóc xinh đẹp thế này thì đi theo tôi đi. Em ở đây với Mã Gia Kỳ không có gì vui đâu, có khi còn... Chết nữa đấy!!
Đằng sau Thanh Lục cậu cả người trở nên run rẩy sợ hãi. Chết ư? Cậu sẽ chết sao? Thật như vậy ư?
Thanh Lục mặt mày nghiêm túc đưa tay ra đằng sau trấn an cậu rồi lạnh giọng gằn:
_ Ngao Thiếu! Ngài nói năng thế nào đó!!
Trương Chân Nguyên cùng Ngao Tử Dật cả người đều không tự nhiên khi nghe chất giọng lạnh lẽo của Thanh Lục. Ừ, có vẻ họ đã quên, Mã Gia.. Làm gì có ai hiền lành một cách tuyệt đối chứ!?
Ngao Tử Dật như vậy liền cảm thấy dây vào cậu không tốt tí nào mà lập tức tránh xa 5m lơ đễnh:
_ Không đi thì không đi có gì mà căng thế?
Trương Chân Nguyên sau cùng đành là người làm dịu bầu không khí này:
_ Tôi.. Để tôi đi gọi thiếu gia tới.
Sau khi Trương Chân Nguyên đi khỏi phòng khách thì Thanh Lục dẫn Đinh Trình Hâm đi tới ghế sofa mà ngồi xuống. Ngao Tử Dật cũng chạy theo tới ngồi đối diện cậu và Thanh Lục mà ánh mắt cứ dán lên gương mặt của Đinh Trình Hâm. Anh là người thích cái đẹp, mà cậu lại là kiểu mà anh thích nhất. Báu vật mà không nhìn nhiều một chút thì quá lãng phí rồi!
Đinh Trình Hâm cứ ngồi sát rạt bên cạnh Thanh Lục, tay cậu bám chặt lấy góc áo của Thanh Lục mà ra sức vò, cậu sợ hãi vô cùng.
_ Lục Tỷ, em sợ...
Thanh Lục nhẹ cầm lấy tay cậu an ủi:
_ Đừng sợ, em sẽ ổn thôi.
Ngao Tử Dật nhìn cậu mà thầm tiếc nuối:
_ Mã Gia Kỳ tên phá gia chi tử này, mĩ nhân thế này cũng giết à? Thật đáng tiếc quá đi!!
Trương Chân Nguyên lúc này đi lên thư phòng của hắn thông báo:
_ Thiếu Gia, người của lão phu nhân đã đưa tới rồi, ngài xuống dưới nhìn một chút đi.
Mã Gia Kỳ cười lạnh gấp lại máy tính nhìn Trương Chân Nguyên:
_ Nguyên Ca, anh nghĩ mình có bảo vệ được con ả này không?
Trương Chân Nguyên cười một cái thông báo:
_ Thiếu gia, là một nam tử rất xinh đẹp không phải nữ nhân.
Mã Gia Kỳ nhíu mày một chút rồi cười lạnh:
_ Nam nhân sao? Bà ấy hiếm khi gửi nam nhân tới đây, lần này kẻ này đặc biệt lắm sao?
Trương Chân Nguyên vẻ mặt thản nhiên cười, nói với hắn:
_ Cậu bé này mới thành niên không lâu, vẫn là một tờ giấy trắng thôi.
Mã Gia Kỳ nhếch mày kiếm cười khinh bỉ:
_ Ngây thơ!? Hừ!
_ Vậy ngài cũng xuống dưới nhìn một chút đi, Mã quản gia có chuyện cần nói với ngài.
_ Đi.
Mã Gia Kỳ sau đó đi ra khỏi thư phòng đứng trên cầu thang nhìn xuống bên dưới, hắn nhìn xuống đập vào mắt của hắn chính là hình ảnh Đinh Trình Hâm cúi đầu ôm lấy khung ảnh của mẹ mình. Đối diện là Ngao Tử Dật đau lòng nhìn sang.
Mã Gia Kỳ bước xuống, mắt phượng khẽ động mà nhìn vào Đinh Trình Hâm.
Thấy hắn đi xuống Thanh Lục lập tức đứng dậy cúi người:
_ Đại thiếu gia buổi sáng tốt lành.
Mã Gia Kỳ gật đầu rồi lia mắt sang Đinh Trình Hâm bên cạnh. Cậu vừa mới ngẩng đầu lên chạm phải ánh mắt lạnh lẽo của hắn đang thì lập tức cụp mắt xuống với tốc độ cực nhanh. Hiển nhiên cậu sợ hãi muốn đổ mồ hôi hột mà vội núp sau lưng của Thanh Lục.
Thanh Lục kéo cậu ra khỏi sau lưng mình sau đó nói với hắn:
_ Đại thiếu gia, người cuối cùng.
Mã Gia Kỳ nhíu mày hỏi:
_ Thật?
_ Vâng!
Mã Gia Kỳ nhìn Đinh Trình Hâm một lượt từ trên xuống dưới. Hắn vẫn không nhìn rõ khuôn mặt của cậu. Hắn không chạm vào cậu.
Thanh Lục đưa tay xoa đầu cậu coi như trấn an rồi nói với hắn:
_ Đại thiếu, nếu ngài không muốn Đinh Nhi thì sau một tuần hãy để cho Đinh Nhi quay trở về Mã Gia ở cạnh lão phu nhân. Ngài rất thích Đinh Nhi.
Mã Gia Kỳ nghe thế có chút ngạc nhiên:
_ Giữ lại?
_ Vâng, là giữ lại.
Ngao Tử Dật đứng đó muốn dành mĩ nhân lập tức nói:
_ Mã Gia Kỳ, mĩ nhân thế này hay cậu cho tôi đi!
Mã Gia Kỳ nhếch mày, mĩ nhân à!? Hắn ra lệnh:
_ Ngẩng mặt lên!
Đinh Trình Hâm sợ hãi nhưng Thanh Lục đánh nhẹ vào lưng cậu. Cậu từ từ mà ngẩng mặt lên, rụt rè run sợ nhìn vào hắn lạnh lẽo cao ngạo đứng đó.
Mã Gia Kỳ thấy rõ khuôn mặt của Đinh Trình Hâm cũng ngơ người. Trên đời này hắn gặp biết bao nhiêu người, sẽ có nam nhân có được vẻ đẹp như thế này sao?
Đinh Trình Hâm thấy Mã Gia Kỳ cũng cảm thán trong lòng:
_ " Người này thật đẹp trai. "
Nhưng cũng chỉ vài giây đó thôi, sau đó cậu lập tức cúi đầu cắm gằm mặt xuống đất không dám nhìn hắn. Đẹp thì đẹp đấy nhưng mà dữ quá, Đinh Nhi sợ lắm.
Ngao Tử Dật thấy hắn thất thần liền nổi lêm hứng thú trêu đùa:
_ Kỳ Kỳ rung động à?
Mã Gia Kỳ lập tức thanh tỉnh liếc Ngao Tử Dật:
_ Câm miệng, dám gọi tôi Kỳ Kỳ tôi sẽ cắt lưỡi cậu!
Ngao Tử Dật tặc lưỡi:
_ Cậu đúng là nhạt nhẽo.
Đinh Trình Hâm nghe hắn dọa dẫm Ngao Tử Dật mà cũng giật mình theo. Người này tàn nhẫn như vậy sao? Cơ thể cậu lại bắt đầu run rẩy. Nước mắt lại sắp tràn mi rồi.
Đinh Trình Hâm ôm chặt lấy khung ảnh của mẹ:
_ " Mẹ ơi, nơi này đáng sợ quá, Đinh Nhi sợ! "
Trương Chân Nguyên thấy cậu run rẩy sợ hãi thì cũng cảm thấy thương cảm nhưng cũng thầm nghĩ:
_" Cũng may là có lão phu nhân bảo hộ. "
Anh không nhẫn tâm nhìn một cậu bé ngây thơ thế này bị giết chút nào. Mà thiếu gia nhà anh lại là kẻ rất có khả năng sẽ giết không từ. Có biết thương hoa tiếc ngọc bao giờ đâu.
Mã Gia Kỳ lạnh lẽo lên tiếng:
_ Chân Nguyên, anh sắp xếp cho cậu ta một căn phòng của hạ nhân. Đem cậu ta ném vào đó, biết điều thì ngày ba bữa.
Trương Chân Nguyên bất ngờ:
_ Phòng của hạ nhân sao?
Mã Gia Kỳ lạnh giọng " ừ " một tiếng.
Lúc chưa ai kịp nói gì thì ánh mắt của Mã Gia Kỳ bỗng nhiên va vào tấm ảnh đang ôm trong ngực Đinh Trình Hâm. Ánh mắt hắn lập tức thay đổi lạnh giọng chất vấn rồi ra lệnh:
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!