Đinh Trình Hâm ngã xuống đất, cậu vô tình đập lưng vào một tảng đá cạnh đó. Không quá đau nhưng vấn đề là cậu đang bị một con bạch hổ dùng một chân đè lên bụng.
_ Gào!
Con bạch hổ gầm lên hung tợn nhìn xuống cậu dưới chân giống như nhìn lũ sâu kiến.
Trong mắt người khác cảnh tượng không thể hãi hùng hơn. Giống như cậu sắp bị nó ăn tươi nuốt sống vậy, giống như sắp chuẩn bị diễn ra một bữa ăn trưa cho bạch hổ ấy, máu me và kinh khủng.
Nhưng mà...
Mã Gia Kỳ kinh hãi lập tức mở chuồng chạy vào trong và thấy một màn thế này...
Con bạch hổ đang nằm ngoan ngoãn như cún con nằm xuống cạnh chân cậu với vẻ mặt hưởng thụ. Đinh Trình Hâm cậu thì vuốt tới vuốt lui bộ lông mềm mịn của bạch hổ.
_ Mềm quá đi a~!!
Đinh Trình Hâm vẻ mặt cười vui vẻ như sắp lên thiên đường đến nơi. Aaaaa! Sung sướng không tài nào mà tả được bằng lời!!!
Mã Gia Kỳ: "..... "
Trương Chân Nguyên: "..... "
Tống Á Hiên:"..... "
Hạ Tuấn Lâm:"..... "
Mọi người đứng xem và canh dữ chuồng hổ:".... "
Tất cả đều trố mắt lên mà nhìn, hắn cũng bất ngờ không thôi. Hắn nhớ bảo bối của hắn là mèo mà!?
Đinh Trình Hâm đã kệ xừ Mã Gia Kỳ. Cậu vuốt tới vuốt lui bộ lông mềm mại của bạch hổ đang nằm cạnh mình một thôi một hồi. Có một bé bạch hổ nhỏ đi tới cạnh cậu mở miệng cắn cắn vào chân cậu.
Đinh Trình Hâm mắt sáng long lanh ôm hổ con lên tay với vẻ mặt hạnh phúc:
_ Mềm mềm dễ thương ~~
Mã Gia Kỳ giật giật khóe miệng, hắn lo lắng hơi thừa thì phải....
Tống Á Hiên:" Thật sợ hãi!! "
Hạ Tuấn Lâm:" Thật kinh khủng!!! "
Trương Chân Nguyên:" Không tin nổi!! "
Mọi người:" Quả không hổ danh là phu nhân, tuyệt!"
Đinh Trình Hâm vuốt ve hổ con một hồi thig vốn không sợ gì mà, cậu đứng dậy phi thẳng tới mấy con bạch hổ khác xoa xoa vuốt vuốt chúng một hồi. Có vài con tỏ ra khó ở nhưng kì lạ là lại không có con nào tỏ ý muốn ăn thịt hay đe dọa tính mạng của cậu.
Phải nói hôm nay các chúa tể đồng hoang ngoan như mèo nhà luôn!!!
Đinh Trình Hâm không để ý lắm tới mấy ánh mắt của mọi người mà chỉ lo vuốt vuốt nắn nắn mấy bé hổ mà thôi. Trong mắt cậu hôm nay hổ con hay mèo con nó cũng giống nhau thôi.
Mã Gia Kỳ nhìn một hồi liền đi tới cạnh cậu dùng chân đá một con hổ con đang liếm liếm chân cậu đi.
Đinh Trình Hâm thấy hổ con bị đá đi đau lòng muốn chết lập tức nhoài người ôm lấy hổ con về còn không quên trách móc hắn:
_ Sao Kỳ Kỳ lại đá bé hổ như thế!? Bé đau đó biết không!? Ngoan ngoan a~~
Đinh Trình Hâm vui vẻ vuốt ve hổ con lại chơi đùa với một đống bạch hổ ở đó. Chơi vui quên trời quên đất luôn, không để ý gì. Cười tới xinh đẹp, tới vui vẻ, tới rạng rỡ luôn!!
Mã Gia Kỳ thấy mình không có việc đành lùi lại đứng cùng mọi người mà nhìn cậu chơi.
Tống Á Hiên đi đến cạnh hắn nhìn hắn với ánh mắt đồng tình:
_ Mã Ca, em nghĩ thế này. Nếu như anh đem hổ về Hắc Tư thì chắc chắn anh sẽ thất sủng!
Hạ Tuấn Lâm đồng tình với Tống Á Hiên nhìn hắn với vẻ mặt như kiểu " Em hiểu mà. " :
_ Anh đáng thương thật đấy Mã Ca!
Mã Gia Kỳ quăng cho hai thằng em trời đánh một ánh mắt lạnh lẽo:
_ Rảnh quá đúng không!? Muốn quay lại tổ chức làm việc hửm!?
_ Ahaha, tất nhiên là không rồi, tại bọn em nghe hôm nay Đinh Nhi tới nên mới chạy tới đây thôi haha...
Nói xong hai người chạy biến, họ còn nhiều thời gian để gặp cậu cơ mà. Thế nhưng nếu mà có việc ở tổ chức thì chắc chắn là không còn chút thời gian rảnh nào.
Trương Chân Nguyên nhìn Mã Gia Kỳ đứng đó đen mặt nhìn cậu đang chơi với lũ hổ một cách vui vẻ thì cười khổ. Đại thiếu phải chịu thiệt rồi!
Mã Gia Kỳ nhìn một hồi liền không nhìn nổi nữa mà đi tới đá mấy con hổ con đi, mấy con hổ trưởng thành thì thấy hắn cũng nhanh chóng tản ra.
Hắn đen mặt nhìn cậu đang bất mãn ôm một con bạch hổ con mà nói:
_ Em chỉ được chọn một con mà thôi.
Đinh Trình Hâm nghe thế tiếc nuối nhìn những bé hổ xung quanh mình:
_ Nhưng mà... bé nào cũng dễ thương hết...
Mã Gia Kỳ không bị sự dễ thương của cậu thuyết phục và cương quyết nói:
_ Chỉ được chọn một con duy nhất.
Hắn cũng lo lắng chứ!? Sự việc hắn bị thất sủng cũng không phải là vô căn cứ. Hắn phải nghĩ cách nhanh chóng tóm con hổ con chết tiệt này đi khỏi bảo bối nhà hắn mới được. Có điều, cái này phải từ từ đã.
Đinh Trình Hâm không cam lòng tẹo nào, cậu nước mắt long lanh nhìn hắn với hy vọng mình có thể đem “ một đống ” hổ con về nhà.
Mã Gia Kỳ nhìn mắt cậu đã ngấn lệ và rất rõ ràng rằng hắn đã dao động nhưng sau đó đã nhanh chóng lấy lại vẻ ngoài cương quyết thường thấy.
_ Tôi đã nói, chỉ được chọn duy nhất một con, nếu không tôi sẽ không cho em chọn một con nào hết.
Đinh Trình Hâm nước mắt lăn dài trên má tiếc nuối nhìn bé hổ con trong tay mình thì bế nó lên trước mặt hắn:
_ Đinh Nhi muốn chọn bé này.
Mã Gia Kỳ nhìn chòng chọc con vật đang nằm trong tay cậu - thứ có nguy cơ cướp đi tất cả sự “sủng ái” của cậu dành cho hắn.
Đinh Trình Hâm thấy hắn không nói gì mà cứ nhìn chòng chọc hổ con của cậu thì cậu liền làm nũng:
_ Kỳ Kỳ, đi mà ~ Đinh Nhi muốn bé này, chỉ một bé này thôi á! Đi mà~
Mã Gia Kỳ nhìn mèo con nhà mình đang bán manh vì một con hổ. Hắn tự nhiên thấy cậu không dễ thương tẹo nào, ít nhất là lúc này.
Cuối cùng thì hắn cũng chấp thuận cho cậu mang hổ con này về nhà.
Và sau đó có một khung cảnh thế này đây: Mã Gia Kỳ nắm lấy tay cậu, còn một tay còn lại của cậu cứ ôm khư khư bạch hổ trắng trắng mềm mềm. Nó cũng rất nghe lời mà ngoan ngoãn nằm trong vòng tay cậu, giương cặp mắt hổ phách ngây thơ lên nhìn cậu.
Mã Gia Kỳ nhìn qua mà thấy đắng lòng, hình như hắn thấy... hơi hối hận thì phải.
Một người một thú dễ thương như nhau nhưng trong mắt hắn chỉ có cậu dễ thương thôi, còn con hổ con giống như kia là quái vật vậy. Quái vật chiếm dụng hết thời gian mà cậu dành cho hắn.
Tống Á Hiên và Hạ Tuấn Lâm nhìn Mã Gia Kỳ nắm tay cậu rời đi với tâm trạng khó ở thì vô cùng đồng tình cho hắn:
_ Ôi Mã Ca đáng thương của chúng ta!
Tống Á Hiên thở dài:
_ Tiểu Mã Ca đã có một quyết định vô cùng thiệt hại cho mình rồi.
Hạ Tuấn Lâm gật gù:
_ Nhưng mà biết làm sao được đây, Đinh Nhi muốn có hổ con thì Mã Ca phải cho thôi đâu có khác được.
Tống Á Hiên gật gật, Hạ Tuấn Lâm cũng gật gật.
Lúc này Lý Thiên Trạch đi qua thông báo:
_ Chu Chí Hâm có con rồi! Đứa nhỏ rất khỏe mạnh.
Tống Á Hiên với Hạ Tuấn Lâm vẫn gật gật gù gù một lúc rồi đột nhiên trợn mắt lên:
_ HẢ!!! CÁI GÌ!!??
___________________
Mã Gia Kỳ lái xe đưa Đinh Trình Hâm về Hắc Tư, Trương Chân Nguyên có chút việc với Trần Tứ Húc. Tại y đột nhiên ngã bệnh nên anh phải đi chăm, việc của Mã Thị ném cho Ngao Tử Dật, mặc kệ anh có gào thét không thích.
Sảnh chính của Hắc Tư, Huyên Yến nhìn Mã Gia Kỳ với ánh mắt “ thương hại ”, ừ là thương hại đúng nghĩa đen luôn ấy:
_" Đại thiếu phải chịu thiệt rồi. "
Hắn ngồi trên sofa nhìn cậu vừa về tới đã đang vui vẻ cười toe toét lăn lộn trên sàn với hổ con. Nhìn cảnh này vui mắt biết bao, thế mà trong mắt hắn nó không khác gì thảm cảnh.
Mã Gia Kỳ hắn tự nhìn thấy được tương lai tăm tối của bản thân sau này.
Hắn nhìn Huyên Yến lạnh nhạt nói:
_ Đem thảm sàn tới đây, mềm một chút.
Huyên Yến nhận lệnh:
_ Vâng.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!