Đinh Trình Hâm nhìn hai người ai cũng lạnh mặt thì khẽ nuốt nước bọt:
_ Hai anh... hai anh đến chơi với em mà phải không?
Lúc này Hạ Tuấn Lâm sực tỉnh liền tươi cười với cậu:
_ Tất nhiên rồi, xin lỗi vì đã làm em sợ nhé Đinh Nhi.
Cậu lắc đầu:
_ Không sao đâu ạ, hay là... hai người dẫn em đi chơi đi. Em ở mãi Hắc Tư cũng hơi chán rồi ạ.
Tống Á Hiên nghe thế thì cười dịu dàng:
_ Vậy chúng ta đi trung tâm thương mại nhé! Hay là đi công viên chơi?
Đinh Trình Hâm hào hứng cười cong mắt:
_ Đi đâu cũng được ạ! ... " Miễn là các anh vui vẻ."
Thế là sau đó lần này cả Huyên Yến cũng đi ra ngoài cùng hai ba người. Cô sẽ phụ trách giúp cậu ôm Tiểu Bạch trong lúc cậu đi cùng hai người đi chơi. Để những người khác không sợ hãi Tiểu Bạch thì Huyên Yến sẽ đem Tiểu Bạch bọc vào một tấm vải ngụy trang hổ con thành mèo con đang bị ốm mà ôm trong lòng.
Còn không quên quấn cậu thành một cái bánh tét luôn! Mùa đông trời rất lạnh!
Lần này mọi người liền hỏi ra được nhiều thứ hơn.
Hóa ra Huyên Yến luôn là người của lão phu nhân, bà cài cô vào nơi này để chăm sóc cho cậu. Mã Gia Kỳ hắn đã biết được từ ngay sau lần mà cậu rơi xuống hồ cá ăn thịt đó rồi.
Chị cũng xin lỗi vì mình luôn giấu cậu và mọi người khác. Chuyện này thật ra cũng không đáng nói là bao.
....
Trung tâm thương mại, cậu cùng với mọi người xuất hiện ở chỗ này đã thu hút rất nhiều ánh nhìn của người khác. Nam thanh nữ tú tất nhiên là được người khác chú ý tới. Cũng bởi vì sự lộng lẫy của nhan sắc 4 người quá lớn nên hầu như không ai để ý tới vật nhỏ mà Huyên Yến đang ôm trong tay.
Đinh Trình Hâm vào trung tâm thương mại này là lần này là lần thứ hai. Đối với cậu nó giống y đúc lần đầu luôn, vẫn là một nơi đối với cậu rất có sức hút. Ban đầu là mọi người tính đi công viên giải trí nhưng mà cuối cùng lại chọn trung tâm thương mại. Bởi vì trước kia ở công viên giải trí có kỷ niệm không vui với Tô Tân Hạo.
....
Đinh Trình Hâm cùng Hạ Tuấn Lâm và Tống Á Hiên vui đùa mua sắm ăn uống đủ thứ trên đời này. Mọi thứ có ở đó đều thử một ít, nhất là đồ ăn đồ uống. Mỗi một thứ đều thử một ít. Huyên Yến vẫn dữ thói quen của hầu nữ là sẽ giúp họ dọn dẹp sau khi ăn một chút hoặc lấy đồ ăn cho mọi người, bưng bê đồ ăn ra cũng đều do cô tự mình làm.
Sau đó bốn người bước vào trong một cửa hiệu quần áo cao cấp. Cậu nói rằng muốn mua cho hắn một vài bộ quần áo. Vốn dĩ là cậu cũng biết là không cần bởi vì hắn nhiều đồ lắm rồi nhưng cậu vẫn cứ muốn mua đồ cho hắn. Mua cho hắn mấy bộ đồ dễ thương một xíu.
Lúc bốn người vừa bước vào trong cửa hiệu quần áo thì chạm mặt với bốn người khác.
Không khí cả cửa hiệu đó nhanh chóng trở xuống âm độ. Bên ngoài đã rất lạnh, vào trong trung tâm thương mại ấm lên một chút thì giờ lạnh vẫn hoàn lạnh.
Đinh Trình Hâm ánh mắt cứng ngắc nhìn vào hai người phía trước mặt mình:
_ Văn Ca, Tường Ca... sao các anh lại ở đây? Còn đây là ai vậy?
Người xuất hiện chính là Lưu Diệu Văn với cô em nuôi bị ốm của mình tên An Mặc Thủy, Nghiêm Hạo Tường với em họ của mình là Dạ Minh Chi. Trời lạnh mà hai cô ả ăn mặc rất mát mẻ.
Ánh mắt của Hạ Tuấn Lâm và Tống Á Hiên tối xuống nhanh chóng, lạnh nhạt và hững hờ.
Ánh mắt của Huyên Yến thì đặc biệt hờ hững cùng ý cười quỷ dị. Cô nghĩ, mình sắp phải ra tay rồi.
Lưu Diệu Văn chần chừ:
_ Hiên Nhi....
Nghiêm Hạo Tường cũng lên tiếng:
_ Hạ Nhi, anh...
An Mặc Thủy cười lên dịu dàng ôm lấy cánh tay của Lưu Diệu Văn mà nhìn Tống Á Hiên:
_ Hiên Ca, lâu rồi không gặp anh. Cũng tại em ít quần áo nên Văn Văn mới đưa em đi mua đồ.
Tống Á Hiên không nói gì, ánh mắt hờ hững thấy rõ. Lưu Diệu Văn anh lại không thể hất tay An Mặc Thủy xuống, cô ta đang bị bệnh có thể sẽ ngã xuống thế thì phiền phức lắm. Nhưng anh vẫn tỏ ý khó chịu và kháng cự. Chả qua, sự khó chịu và kháng cự này không lọt vào mắt của Tống Á Hiên.
Dạ Minh Chi thì không động vào Nghiêm Hạo Tường, cô ta đứng sát rạt anh và không lên tiếng giải thích tại sao lại cùng anh xuất hiện ở nơi này. Nghiêm Hạo Tường cũng đã dãn khoảng cách với cô ta nhưng cô ta liên tục áp tới. Ánh mắt anh đuổi theo ánh mắt của Hạ Tuấn Lâm nhưng anh không thành công.
Tống Á Hiên quay người nhìn cậu đầy ôn nhu:
_ Size của Mã Ca có lẽ sẽ là size lớn nhất đó.
Hạ Tuấn Lâm cũng vuốt tóc cậu:
_ Chọn nhanh chóng ra rời khỏi đây, ở đây rất ô nhiễm không khí.
Đinh Trình Hâm cứng nhắc gật đầu nhưng Dạ Minh Chi lại không chịu được mà móc mỉa:
_ Ô nhiễm không khí sao? Hạ Thiếu có vẻ nói chuyện không được tốt lắm nhỉ?
Đinh Trình Hâm nghe mà cũng tức giận bèn cãi:
_ Chị gái này! Hạ Ca là người yêu danh chính ngôn thuận của Nghiêm Hạo Tường. Đã đi cùng người yêu của người khác lại còn bày đặt cơ!!
Mọi người đều bất ngờ, Đinh Nhi nhà chúng ta trưởng thành hơn, biết mắng người rồi này!
Dạ Minh Chi cười lạnh nhìn cậu đầy khinh thường:
_ Ồ, một thằng nhóc nghèo hèn cũng dám lên tiếng ở đây? Đây là tình nhân của Hạ Thiếu sao?
Mọi người lúc này đều đồng loạt muốn kháng nghị bao gồm cả Nghiêm Hạo Tường và Lưu Diệu Văn nhưng...
_NHÂN VIÊN!!!
Tiếng thét lạnh lẽo của Huyên Yến cất lên chặn lại toàn bộ lời nói mà họ định thốt lên. Đinh Trình Hâm cậu đứng đó cũng bị dọa cho hết hồn.
Nhân viên lập tức hớt hải chạy tới:
_ Quý khách có gì không hài lòng ạ?
Huyên Yến lúc này nở nụ cười tiêu chuẩn:
_ Phiền quý cửa hàng kéo rèm lại, đây cũng là liên quan đến uy tín của cửa hàng thôi. Mong cô thông cảm cho tôi, cảm ơn cô rất nhiều!
Nhân viên có muốn từ chối cũng không được bèn nói:
_ Được, vậy chúc quý khách mua sắm vui vẻ.
Sau đó tất cả các rèm cửa nhanh chóng được kéo xuống che lấp đi tầm mắt của cả bên trong cửa hàng lẫn bên ngoài cửa hàng nhìn vào. Chuyện này cũng không gây ảnh hưởng gì mấy.
Huyên Yến thấy mọi thứ đã ổn thỏa thì đưa Tiểu Bạch cho cậu ôm rồi cười nhạt một cái đi tới trước mặt của Dạ Minh Chi cúi đầu chào hỏi:
_ Tiểu thư cao quý đây chắc hẳn là Dạ tiểu thư nhỉ?
Dạ Minh Chi kiêu ngạo:
_ Phải!
Huyên Yến cười lên hai tiếng rồi lại quay sang An Mặc Thủy đang ủy mị khoác lấy tay Lưu Diệu Văn, dáng vẻ cực ngoan hiền:
_ Vậy đây không biết nên xưng hô thế nào?
An Mặc Thủy cũng kiêu ngạo không kém ả kia:
_ Tiểu thư An Gia, An Mặc Thủy.
Huyên Yến lúc này mới cười lên vài tiếng:
_ Thì ra là An Gia An tiểu thư...
Dạ Minh Chi tự đắc:
_ Đáng lẽ, thằng ghèn hèn kia phải biết điều như á!!!!!
Không cho ai kịp trở tay Huyên Yến tát mạnh một cái vào má phải của Dạ Minh Chi khiến cô ả thét lên đau đớn ngã xuống đất dưới chân Hạ Tuấn Lâm.
_ Á!!!
Huyên Yến cũng tiện đà vả ngược trở lại An Mặc Thủy bằng mu bàn tay, vang vô cùng nhé!
Tất cả đều bàng hoàng trơ mắt nhìn mọi thứ diễn ra quá nhanh trước mắt mình. Nhất là Đinh Trình Hâm, cậu trở nên khiếp sợ, cũng như nhìn cô bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
Huyên Yến thu tay lại, nụ cười tiêu chuẩn lấy trong người ra một cái roi da:
_ Tôi tự giới thiệu, tên tôi là Huyên Yến, là hầu nữ bên cạnh các thiếu gia ngày hôm nay. Cũng là quản gia chính thức của Hắc Tư.
An Mặc Thủy bị bệnh không phải giả nên ả ta choáng váng đầu óc rồi quát lên:
_ Con hầu chết tiệt!
Dạ Minh Chi cũng căm phẫn không kém:
_ Con hầu đáng kiếp! Mày dám động vào tao??
Huyên Yến ánh mắt khinh bỉ đạp thẳng xuống bụng ả ta khiến ả ta hét lên đau đớn:
_ Vậy.... con đĩ đáng kiếp, mày dám động vào Mã thiếu phu nhân và Nghiêm thiếu phu nhân?
Tất cả đều có một khoảng lặng ngắn ngủi cho đến khi Huyên Yến tiếp tục cầm trong tay cây roi da quất xuống người của An Mặc Thủy:
_ Còn có cô! Yếu ớt thì ở bệnh viện mà nằm còn có thời gian ra ngoài làm phiền cuộc sống hôn nhân của Lưu thiếu và Tống thiếu. Chưa nói tới hai người đã kết hôn với nhau. Làm người không muốn lại muốn làm trà xanh à? Vậy... cô có muốn làm vong hồn không?
Câu nói lạnh lẽo cùng câu hỏi rét buốt của Huyên Yến khiến cho cả hai ả ta câm miệng trong giây lát.
Thế rồi Dạ Minh Chi phản kháng, miệng hét lên:
_ Mày mau bỏ chân ra khỏi người tao con hầu thấp kém này!!
Huyên Yến cô thật sự bỏ chân ra khỏi người của ả ta và thay vào đó mà một cái quất đau điếng của roi da:
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!