Đinh Trình Hâm ở Hắc Tư lúc này tâm trạng bồn chồn lo lắng. Cậu cảm nhận được linh cảm không tốt càng ngày càng lớn hơn nhiều lần.
Trái tim cậu đập dồn dập, ngực cậu có cảm giác nhói đau.
Đúng lúc này... ĐOÀNG! ĐOÀNG! ĐOÀNG!
Một tiếng súng vang lên lập tức đánh thức cậu từ trong đau đớn của lồng ngực.
Lập tức hai nữ quản gia quản lý việc trong Hắc Tư khuôn mặt dính máu bật tung cửa chạy vào trong.
Tô Tân Hạo và Đinh Trình Hâm nhìn thấy một màn này thì lập tức cứng người. Lúc này tiếng súng lại tiếp tục vang lên như xé trời.
Tô Tân Hạo hơi giật mình nhưng vẫn có thể giữ được bình tĩnh. Nhưng Đinh Trình Hâm lúc này thì run rẩy tới mềm nhũn chân.
Hai nữ quản gia nắm lấy tay của Tô Tân Hạo và Đinh Trình Hâm.
Nữ quản gia nắm tay Tô Tân Hạo nói:
_ Tô thiếu, tôi tên Lệ Tuyên, hiện tại chúng tôi sẽ thay Huyên quản gia bảo vệ cậu.
Nữ quản gia nắm lấy tay cậu cũng nói:
_ Phu nhân, tôi tên Dương Viên, Huyên quản gia giao cho tôi bảo vệ ngài.
Đinh Trình Hâm sực nhớ ra:
_ Hai chị... đã từng bảo vệ em.
_ Đi thôi!
Hai người sau đó lập tức một tay nắm lấy tay của hai người, một tay cầm súng chạy dọc hành lang của Hắc Tư.
_ Bọn người đó ở kia! Bắt lấy!
Đám sát thủ nhìn thấy bốn người chạy như bay trên hành lang của Hắc Tư thì lập tức nổ súng.
Hai nữ quản gia nhanh chóng để hai người vào đằng sau cột đá và bắt đầu đấu súng với đám người kia.
Đinh Trình Hâm nhìn thấy xác của những hạ nhân nằm ngổn ngang ở đó suýt nữa đã hét lên. Tô Tân Hạo nhanh chóng bịt miệng cậu lại rồi lắc đầu. Trên trán y cũng một tầng mồ hôi mỏng. Thấy thảm cảnh máu me trước mặt mấy ai mà không thấy đau lòng sợ hãi chứ!?
Bụp! Một viên đạn bắn vào cái cột làm nổ một nửa góc tường.
Lệ Tuyên và Dương Viên lập tức đẩy cánh cửa căn phòng cạnh đó và nhét hai người vào bên trong.
Bên ngoài vẫn tiếp tục vang lên tiếng súng, tiếng va chạm của một cuộc ẩu đả không cân sức chút nào.
Lát sau hai người mở cửa kéo cậu và y ra ngoài. Lúc này quần áo quản gia của hai người đã tàn tạ, trên người đã có vết thương máu thịt pha trộn với nhau. Bên dưới chân họ là xác của những sát thủ kia và những vệt máu loang lổ.
_ Chúng ta đi thôi!
Hai người lại tiếp tục bị kéo đi dọc hành lang của Hắc Tư.
_ Cẩn thận!
Lệ Tuyên và Dương Viên ốm lấy hai người để che chắn. Ngay sau đó... Bùm!
Một quả bom nổ cách bọn họ 10m khiến cho bọn họ bị bật ra xa 5m theo quán tính.
Hai nữ quản gia nhanh như cắt lật người lại để va đập tấm lưng của mình xuống.
_ Ư!
Đinh Trình Hâm nằm lên người Dương Viên hoảng hốt, nước mắt chảy dài:
_ Chị... chị có sao không?
Dương Viên máu tươi đã tràn khóe miệng vẫn cười trấn an cậu:
_ Tôi không sao, ngài... đừng lo.
Tô Tân Hạo cũng hốt hoảng hỏi:
_ Lệ Tuyên chị có sao không?
Lệ Tuyên nhăn mày sau đó lập tức lắc đầu rồi chống tay cùng Tô Tân Hạo dậy. Bên cạnh cậu và Dương Viên cũng đã đứng dậy.
Lúc này liền lập tức nhìn rõ vết bỏng nặng ở sau lưng của hai nữ quản gia.
Lệ Tuyên gấp gáp nói:
_ Không có thời gian để sợ hãi hay hoảng loạn. Mau chạy!!
Hai người dù đau đớn vẫn hết sức kéo hai người tiếp tục chạy. Cổng lớn hiện tại đương nhiên không chạy được, hai người liền kéo cậu và y nhắm thẳng lối tắt trước kia dùng để ra cánh đồng hoa trước kia.
_ Cúi xuống!
Một tiếng thét vang lên, Lệ Tuyên và Dương Viên ngay lập tức kéo cậu và y cúi xuống.
ĐOÀNG! ĐOÀNG! ĐOÀNG!
Tống Á Hiên và Hạ Tuấn Lâm nổ súng giết chết đám sát thủ ở đó. Máu văng cả lên mặt hai người càng nhuộm lên vẻ tàn nhẫn trong nét mặt họ.
Đinh Trình Hâm lúc này càng hoảng loạn:
_ Hạ Ca! Hiên Ca!
Tống Á Hiên và Hạ Tuấn Lâm nhanh chóng nhập hội với bốn người tiếp tục chạy.
Vừa chạy cũng không quên hỏi thông tin của hai người Lệ Tuyên và Dương Viên. Họ nói gần như mọi thứ chỉ trừ lại những thông tin họ muốn giấu đi. Tống Á Hiên và Hạ Tuấn Lâm hiện tại không tiện hỏi nhiều nên hai người cũng đành bỏ đó.
Cuối cùng 6 người sắp chạy đến chỗ thoát thân kia thì từ đâu một toán sát thủ đông đúc xuất hiện nhảy từ trên trực thăng xuống.
Hạ Tuấn Lâm cười lạnh bảo hộ Đinh Trình Hâm sau lưng:
_ Xem ra lần này khó thoát rồi!
Lệ Tuyên bảo hộ Tô Tân Hạo sau lưng nói:
_ Các vị thiếu gia mau chạy đi, ở đây có chúng tôi trấn thủ, bên ngoài khu đất đó đã để sẵn xe thoát thân cho các vị.
Dương Viên bảo hộ Tô Tân Hạo nhanh chóng tiếp lời:
_ Các vị mau chạy khỏi đây, ở đây rất nguy hiểm!
Tống Á Hiên nhếch miệng:
_ Để hai chị ở đây chịu chết à? Không có đâu, chiến!!
Bốn người vừa bảo vệ Tô Tân Hạo và Đinh Trình Hâm vừa dơ súng cầm dao giết người. Đinh Trình Hâm và Tô Tân Hạo cũng cố gắng hết sức phối hợp để bản thân mình không gây cản trở cho hai bốn người.
Nhưng cuối cùng thì hai người cũng không phải biết đánh nhau nên cậu nhanh chóng bị mấy nhát dao ở cánh tay. Cậu che chắn cho Tô Tân Hạo, y đang mang thai cơ thể đang dần yếu đi.
Bốn người Tống Á Hiên, Hạ Tuấn Lâm, Lệ Tuyên và Dương Viên dần chuyển sang thế yếu. Bởi vì thật sự đám sát thủ kia quá đông diệt mãi không hết.
Lệ Tuyên để ý rồi thét lên:
_ Ở đây có bom hẹn giờ!!!
ĐOÀNG ĐOÀNG ĐOÀNG ĐOÀNG ĐOÀNG!!
Từng tiếng súng nổ vang trời.
Huyên Yến đã xuất hiện, cô cầm khẩu súng máy trên tay liên tiếp nã đạn vào đám sát thủ kia.
Cô thét lên:
_ Lập tức ra khỏi đây!!!
Sáu người vừa dìu vừa chạy nhanh chóng đi ra ngoài cửa sau.
Lúc bốn người đã lên xe, Tống Á Hiên đã nổ máy chuẩn bị rời đi. Lệ Tuyên cùng với Dương Viên nghe thấy tiếng bom hẹn giờ trong Hắc Tư vang vọng.
Dương Viên gấp gáp nói:
_ Mọi người mau rời đi, Hắc Tư còn có Huyên quản gia trong đó.
Đinh Trình Hâm nắm chặt tay Dương Viên lắc đầu:
_ Không! Mọi người phải cùng nhau đi! Bọn em đợi chị Yến và các chị!
Lệ Tuyên cười đáp:
_ Các vị mau đi! Đây là tâm nguyện của chúng tôi. Chúng tôi chỉ muốn các vị an toàn!
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!