* Vút, vút, vút * tiếng roi vung lên xé gió cùng máu bắn tung tóe khắp nơi.
Đinh Trình Hâm gào khóc tuyệt vọng:
_ Xin ông mà... xin ông đừng đánh Hiên Ca nữa huhu.. huhu xin ông mà..!!!
Hoàng Nhất Thái không quan tâm gì lời cầu xin của cậu mà tiếp tục vung roi quất vào người Tống Á Hiên. Lão ta vừa quất vừa cười như điên dại, từng vết máu của Tống Á Hiên bắn lên mặt lão ta ngày một nhiều hơn, nhìn vừa kì dị vừa ghê rợn không thể nào nhìn nổi.
Hạ Tuấn Lâm cùng mọi người ở cạnh đó chỉ có thể vùng vẫy, họ bị nhét giẻ vào miệng nên không thể nào nói được.
Tống Á Hiên y cho dù đau đớn cắn rách môi cũng không hét hay rên một câu nào. Nếu đau đớn rên lên nhhư thế thì chẳng phải để cho lão ta thỏa mãn sao? Y tuyệt đối không khiến lão dễ chịu!
Chỉ có Đinh Trình Hâm cậu không bị bịt giẻ vào miệng mà thôi. Lão ta muốn nghe cậu khóc lóc van xin lão tha cho Tống Á Hiên. Cậu càng gào khóc tuyệt vọng bao nhiêu thì lão ta càng cảm thấy thích thú bấy nhiêu.
Tống Á Hiên bị đánh bản thân y rất đau nhưng nghe thấy tiếng cậu gào khóc y càng đau hơn lập tức cắn răng thét lên:
_ Đinh Trình Hâm không được khóc! Em câm miệng lại cho anh!!
Cậu đang khóc lập tức tiếng khóc ứ nghẹn ở cổ họng, không phát ra thêm âm thanh nào.
Hoàng Nhất Thái không còn nghe được tiếng cậu gào khóc thì lão ta giống như phát điên lên càng đánh vào Tống Á Hiên y nặng hơn:
_ Hét lên mau! Mau hét lên cho tao nghe nhanh lên lũ ranh con! Mau lên!!!
Tống Á Hiên ánh mắt tràn ngập hận thù:
_ Đừng có mơ!!
Đinh Trình Hâm không dám thét lên, ánh mắt run rẩy kịch liệt nhìn ông ta đánh y máu me bắn tung tóe.
Đinh Trình Hâm nghẹn ứ ở cổ họng:
_ Ông... ông lão... quét tuyết....
Hoàng Nhất Thái nghe thế dừng đánh Tống Á Hiên mà quay sang nhìn cậu đang được treo trên cao.
Lão ta vứt cái roi đầy máu xuống đất rồi đi đến chỗ cậu đang được treo lên, lão ta dùng đôi tay đầy máu của mình bóp lấy khuôn mặt xinh đẹp đã đỏ lên vì nức nở và run rẩy vì sợ hãi của cậu.
Thấy lão ta động tới cậu mọi người bắt đầu giãy dụa kịch liệt. Từng tiếng ứ nghẹn ở cổ họng thể hiện sự hốt hoảng cực độ của mọi người.
Hoàng Nhất Thái bóp cằm cậu rồi nhìn qua mọi người đang bị trói trên xà gỗ:
_ Yên tâm, tao sẽ không làm hại đến tính mạng nó đâu, tao còn phải đợi Mã Gia Kỳ đến chịu chết cơ mà!
Lão ta lại nhìn sang Sinh Tuyết Ngân bị trói dưới đất:
_ Con dâu mày quả thật xinh đẹp đến mức tôi muốn thượng đấy!!
Sinh Tuyết Ngân chỉ có thể khóc, bà cũng bị bịt miệng, ánh mắt đau thương đầy nước mắt nhìn cậu mà lắc đầu nguầy nguậy. Bà không muốn! Bà không muốn cậu tổn thương!
Hoàng Nhất Thái thích thú với biểu cảm đau đớn của bà rồi cười lên như điên dại.
_ Tất nhiên tao sẽ không làm ra chuyện có lỗi với Tiểu Tương rồi. Nhưng mà mày biết không Sinh Tuyết Ngân, tao muốn Mã Gia Kỳ trải nghiệm cảm giác năm đó của tao! Tao muốn nhìn thấy nó đau khổ thế nào khi người mình yêu bị cưỡng bức!!
Lão ta bóp lấy cằm cậu càng mạnh hơn khiến cho cậu nhăn mặt đau đớn.
_ Khá khen cho mày vẫn còn nhớ tao lúc giả trang đấy! Quả nhiên Mã Gia Kỳ giống y cha nó năm xưa, chọn người yêu cũng xinh đẹp như vậy. Nhưng mà mày biết không, Tiểu Tương rất xinh đẹp giống y như mày vậy. Nhưng cô ấy vốn dĩ là của tao! Là Mã Đình Phú đã cưỡng bức cô ấy! Là cưỡng bức đấy mày có hiểu nỗi đau của tao không hả!!!??
Lão ta quát lên xong hất cằm cậu xuống, cằm cậu đã đỏ au in hằn vết tay của lão ta.
_ Nếu như hom nay Mã Gia Kỳ không tìm thấy tao thì là nó ngu ngốc và nó xứng đáng mất đi mày đấy ranh con! Chúng mày chết là do Mã Gia Kỳ voi dụng là do lũ ranh con đó vô dụng hahahahaha!!!
Lão ta cười tới gân xanh nổi đầy trán, lúc này lão ta chỉ giống một kẻ điên đang lên cơn mà thôi.
_ HOÀNG NHẤT THÁI!!!!
Cửa căn nhà bỏ hoang bị Mã Gia Kỳ cùng mọi người tông xe lao thẳng vào vỡ nát.
Hoàng Nhất Thái cười khoái trá:
_ Ồ đến rồi kìa!
Mã Gia Kỳ, Phong Thiên, Nghiêm Hạo Tường, Lưu Diệu Văn, Chu Chí Hâm, Ngao Tử Dật lần lượt xuống xe.
Chu Chí Hâm nhìn mẹ mình bị trói dưới đất khóc tới sưng mắt thì căm phẫn:
_ Thả mẹ ra mau!!!
Nghiêm Hạo Tường nhìn Hạ Tuấn Lâm bị đánh máu đầy người thì tim như bị chém vạn đao lập tức lên nòng súng hướng tới lão ta:
_ Thả Hạ Tuấn Lâm ra!!!
Hoàng Nhất Thái cười nhạt:
_ Người đâu!!
Một đám thuộc hạ chạy đến giữ lấy mọi người đang bị trói.
_ Chúng mày dám bước lên thì bọn chúng sẽ chết đấy!
Mọi người không có cách nào đành hạ vũ khí xuống mà căm phẫn nhìn người nhà mình trên người đầy máu tươi đỏ thẫm.
Mã Gia Kỳ cơ thể run rẩy lạnh lẽo gằn giọng:
_ Thả Đinh Trình Hâm ra!!
Hoàng Nhất Thái cợt nhả cười, đi đến chỗ cậu đang bị treo mà kề súng vào cổ của cậu nhìn hắn nói:
_ Mã Gia Kỳ, mày nói xem, nếu như tao để mày thấy người mày yêu chết trước mặt mày có giống tao năm đó thấy được người tao yêu bị kẻ khác cưỡng hiếp mà không thể làm gì không?
Phong Thiên nghe thế hét lên:
_ Ông điên rồi! Mẹ tôi năm đó với ba tôi quả thực là ngoài ý muốn nhưng ông ấy đã đền bù đủ rồi. Mẹ Ngân cũng đã rất yêu thương tôi, mẹ tôi là chết vì bệnh, không phải vì mẹ Ngân giết! Ông mau thả người ra ngay!!!
Hoàng Nhất Thái nhìn Phong Thiên với ánh mắt dịu dàng:
_ Tiểu Thiên, con bị bọn chúng tẩy não rồi. Mẹ của con chỉ có một là Dạ Tương thôi. Yên tâm, ta sẽ mang con khỏi đây rồi dạy lại, chắc chắn con sẽ trả thù cho mẹ con.
Mã Gia Kỳ gân xanh nổi đầy trán:
_ Đừng động vào em trai tôi!!! Thả Đinh Nhi ra!!
Hoàng Thái Nhất cười lạnh:
_ Nào, màn chính thức giờ mới bắt đầu mà.
Nói xong lão ta thả cậu xuống ngay trước mặt lão. Thân người cậu yếu ớt như lá trong gió đập thẳng xuống nền đất bụi bay tứ tung.
Mã Gia Kỳ kinh hãi thét lên đau đớn:
_ Đinh Nhi!!!
Lão ta đi đến một tay cầm vào tóc cậu lôi cậu đứng dậy rồi kề súng vào cổ của cậu hạ lệnh:
_ Chuẩn bị!!
Đám người đang trông dữ Tống Á Hiên, Lý Thiên Trạch, Hạ Tuấn Lâm, Thanh Lục và Sinh Tuyết Ngân đã sẵn sàng kề súng vào cổ của mọi người.
Kinh hãi, lần lượt từng người thét lên đau đớn người thương của mình.
_ Hiên Nhi!!
_ Hạ Nhi, không được!!
_ Trạch Nhi, mau dừng lại!!!
Hoàng Nhất Thái cười xảo trá nói:
_ Mã Gia Kỳ, tự mày bắn mày một viên đạn đi.
Đinh Trình Hâm lắc đầu nguầy nguậy:
_ Không! Không! Kỳ Kỳ! Không.. ư!!
Cậu bị lão ta bịt chặt miệng lại rồi thét lên:
_ Làm đi Mã Gia Kỳ! Nếu không đám người này sẽ chết hết!!
Ngao Tử Dật lo cho tính mạng của Lý Thiên Trạch nhưng cũng không thể để cho hắn chết bèn đau khổ nói:
_ Mã Gia Kỳ, đừng nghe ông ta.
Mọi người còn lại cũng đồng tình, dù ai cũng đau khổ nhưng họ đã sẵn sàng chết cùng người mình yêu rồi.
Mã Gia Kỳ không nói, hắn lấy súng ra lên nòng và...
* Đoàng * hắn nổ súng bắn vào cánh tay trái một viên đạn.
Đinh Trình Hâm đau đớn nhìn máu hắn chảy theo cánh tay xuống. Cậu mạnh mẽ vùng vẫy rồi cắn mạnh vào lòng bàn tay của lão ta.
Hoàng Nhất Thái đau thét lên:
_ A! Thằng đĩ này!!
Lão ta bỏ ra vài giây nhưng sau đó nhanh chóng túm được cậu lại, lão ta càng giữ cậu chặt hơn.
_ Mã Gia Kỳ! Nổ súng vào bụng đi!!
Nghiêm Hạo Tường ngăn cản:
_ Mã Ca! Không được!!
Mã Gia Kỳ hất tay Nghiêm Hạo Tường xuống, không nói lập tức * Đoàng * nổ súng vào bụng mình. Hắn ngã khụy xuống đất, phải chống một tay mới miễn cưỡng có thể chống đỡ thân thể.
Mọi người bắt đầu rục rịch phản kháng.
Hoàng Nhất Thái khoái trá thét lên:
_ Dám tiến tới bảo bối của chúng mày sẽ chết hết đấy! Người đâu trói bọn nó lại!
Lập tức đàn em của lão ta chạy tới trói chặt đám người Lưu Diệu Văn, Ngao Tử Dật lại.
Mã Gia Kỳ một tay bịt vết đạn bắn ở bụng, sắc mặt hắn hơi trắng lạnh lùng nói:
_ Thả Đinh Nhi ra.
Hoàng Nhất Thái nhếch khóe miệng lên nòng súng chĩa vào cổ cậu:
_ Mã Gia Kỳ, mày bò tới đây đi.
Mã Gia Kỳ nhìn qua mọi người đang bị trói sau đó hắn thật sự quỳ gối xuống bắt đầu bò tới bên chân của lão ta.
Đinh Trình Hâm thống khổ nhìn Mã Gia Kỳ bò tới, bụng hắn chảy đầy máu tươi. Hắn bò tới một chút là máu từ bụng hắn lại rớt xuống nền một chút tạo thành một đường máu dài không đứt quãng.
Cậu lắc đầu nguầy nguậy lại không thể thoát ra được khỏi trói buộc của Hoàng Nhất Thái.
Cuối cùng hắn bò đến chân lão ta, lão ta gọi thuộc hạ tới giữ lấy cậu còn bản thân thì ngồi xuống trước mặt hắn mặt mày sung sướng đến vặn vẹo:
_ Mã Gia Kỳ, tao cho mày tận mắt nhìn thấy nguời yêu mày chết nhé!?
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!