Hai ngày tiếp theo Mã Gia Kỳ không trở về Hắc Tư mà ở lại tổ chức mà xử lý công việc.
Trong hai ngày này Đinh Trình Hâm có Trương Chân Nguyên cùng Ngao Tử Dật bồi cậu chơi. Đưa cậu làm quen nơi ở xa lạ trong vòng một tuần này của mình. Cậu cảm thấy tính tình của hai người rất tốt, cậu cùng hai người rất hợp tính nhau, nhất là Ngao Tử Dật. Một khi nói chuyện là nói đủ loại trên trời dưới đất luôn. Anh cũng rất tích cực “ tẩy não ” cậu là hắn “không hề đáng sợ”, nhưng mà... không có hiệu quả đâu!!
Hôm nay là ngày thứ ba khi cậu tới Hắc Tư, sáng sớm tháng 9 thời tiết se lạnh là chuyện không hề xa lạ gì.
Đinh Trình Hâm mở mắt ngồi dậy, dụi mắt mấy cái rồi kéo rèm ra. Hôm nay mặt trời không lên, trên trời trong vắt một màu xanh, không một gợn mây. Thời tiết thế này chắc cũng tính là đẹp đi!?
Đinh Trình Hâm hơi thất thần nhìn ra bên ngoài mà nghĩ:
_ " Sao đột nhiên hôm nay lại có dự cảm không tốt vậy nhỉ!? "
Một nữ hầu mở cửa đi vào bên trong phòng cậu cười vui vẻ nói:
_ Đinh thiếu gia buổi sáng tốt lành.
Cậu nhìn thấy nữ hầu đó bước vào thì cũng cười vui vẻ đáp lại:
_ Chị Yến cũng vậy nha.
Huyên Yến đi tới bên giường cậu tư thế tiêu chuẩn của một nữ hầu nói với cậu:
_ Đến giờ ăn cơm rồi, chúng ta xuống dưới thôi.
Đinh Trình Hâm gật đầu rồi lại thấy hình như thiếu thiếu gì đó bèn hỏi:
_ Chị Yến, hôm nay... Dật Ca hình như không có ở đây phải không?
Huyên Yến gật đầu trả lời:
_ Vâng, hôm nay Nhị thiếu đã cùng với Trương quản gia đi làm việc cho Đại thiếu rồi.
Đinh Trình Hâm gật đầu tỏ vẻ đã hiểu rồi bước xuống giường. Trang phục của cậu thì cũng đơn giản thôi, hiện tại chưa phải là mùa đông nên cậu không mặc trang phục gì dày dặn, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng mà thôi. Chất liệu không quá mỏng nhưng không quá dày.
Huyên Yến trong lúc cậu thay trang phục thì dọn dẹp giường cậu ngủ một chút sau đó đi sau cậu cùng cậu xuống dưới lầu ăn bữa sáng.
Huyên Yến này là nữ hầu mà cậu chọn cho mình, mỗi một người trước kia được đưa đến đây đều có một người hầu nữ bên cạnh của riêng mình. Nhưng chỉ duy nhất Đinh Trình Hâm được tự mình chọn lựa mà thôi. Cậu đã chọn Huyên Yến, lý do thì cậu cũng không biết, đơn giản là thích thôi. Mà Huyên Yến sau đó lại dễ thương. Hai ngày cùng cậu nói chuyện cũng chẳng ít.
Phòng ăn, Đinh Trình Hâm bước xuống nhìn bàn ăn sáng mà ánh mắt vẫn kích động như hai ngày trước vậy:
_ Đồ ăn... không cần thiết phải như vậy chứ!? Em ăn không có hết mà.
Huyên Yến cười nhẹ nói:
_ Thiếu gia cứ ăn đi, không hết cũng không sao mà.
Đinh Trình Hâm vẻ mặt tiếc nuối, ở Đinh Gia cậu chỉ được ăn cơm canh đạm bạc. Thậm chí là cậu còn phải ăn đồ ăn đã không còn ăn được nữa nên dạ dày cậu không được tốt lắm. Hiện tại ở đây hai ngày qua thức ăn cậu chưa từng ăn bao giờ thì đều được thử qua hết. Mỗi hôm bàn ăn lại đầy ắp thức ăn. Bình thường còn có cả Trương Chân Nguyên cùng Ngao Tử Dật ăn chung với cậu. Nhưng hôm nay lại không có nên nhìn bàn thức ăn cả món mặn lẫn món ngọt này nhiều vô cùng.
Huyên Yến cười với cậu nói:
_ Thiếu gia cứ ăn đi, nếu ngài không ăn thì tôi sẽ bị trách phạt.
Đinh Trình Hâm thở dài một tiếng rồi ngồi xuống bàn:
_ Vậy thì ăn thôi, chắc chắn là không hết rồi.
Nói xong cậu ngồi đó ăn sáng, một bàn thức ăn có cả món tây lẫn món đông, bánh ngọt tráng miệng cũng được đặt sẵn ở đó. Bởi vì tiếc đồ ăn nên cậu cố gắng ăn nhiều. Trước kia là dạ dày cậu không tốt nhưng hai ngày nay ăn nhiều cũng không có động tĩnh gì nên cậu cứ thoải mái ăn thôi.
Huyên Yến thấy cậu ăn nhiều, nhất là bánh ngọt như thế thì ngăn lại:
_ Thiếu gia, buổi sáng không nên ăn đồ ngọt quá nhiều đâu ạ.
Đinh Trình Hâm nghe thế thì cũng rất ngoan mà bỏ cái dĩa trong tay xuống. Không ăn thì không ăn thôi, cậu là tiếc đồ ăn mà.
_ Mau xử lý những hòn đá này nhanh lên! Hồ nước nhân tạo này dùng để Đại thiếu nuôi những giống cả quý hiếm đó mau lên!
_ Vâng!
_ Cô kia! Lau chùi sạch sẽ cho tôi! Muốn mất mạng à mà dám làm ăn cẩu thả như vậy hả!?
Bên ngoài vang lên những tiếng quát thánh thót chứa đựng tức giận vang lên.
Đinh Trình Hâm tò mò áp mặt lên cửa kính mà nhìn ra bên ngoài, nhưng chỉ nghe thấy tiếng quát mắng kia chứ không nhìn thấy người bèn hỏi Huyên Yến:
_ Chị Yến, tiếng quát này là ai quát vậy?
Huyên Yến nghe thế liền nói:
_ Đây... chắc là tiếng của Tuệ quản gia.
Đinh Trình Hâm quay người lại hỏi:
_ Tuệ quản gia? Là ai vậy ạ?
_ Cô ấy là quản gia lo những chuyện giống như dọn dẹp bếp núc của Hắc Tư. Còn Trương quản gia thông thường chỉ đi theo giúp Đại thiếu xử lý chuyện ở bên cạnh thôi. Trương quản gia có quyền hạn sau Đại thiếu thì Tuệ quản gia sẽ có quyền hạn thứ ba trong Hắc Tư.
_ Sao em chưa từng gặp chị ấy?
_ Hai hôm trước Tuệ quản gia còn bận việc sắp xếp một số thứ ở bên ngoài cánh đồng hoa ở mãi phía sau biệt thự. Nơi đó cách xa nơi này nên thiếu gia chưa đi tới đó làm sao có thể nhìn thấy cô ấy được. Hơn nữa cô ấy cũng sẽ về đây nhưng về một chút liền phải đi ngay. Nhưng chắc hiện tại cũng đã quay về đây rồi, ngài muốn gặp cô ấy liền có thể đi ra nhìn.
Đinh Trình Hâm nghe thế thì hứng thú đầy mặt lập tức cười vui vẻ nói:
_ Nghe tiếng nói thánh thót như thế chắc chắn chị ấy sẽ rất xinh đẹp.
Nói xong cậu lập tức chạy như bay ra ngoài, cậu muốn nhìn thấy Tuệ quản gia ngay. Chắc chắn sẽ là một người phụ nữ xinh đẹp cho xem. Cậu thích nhìn những người con gái xinh đẹp. Cậu dù sao cũng là nam tử mà, thích nhìn nữ nhân xinh đẹp cũng đâu có sai đâu.
Huyên Yến thấy cậu chạy đi thì chỉ kịp nói với một câu:
_ Đinh thiếu gia, ngài chạy chậm thôi kẻo ngã.
Huyên Yến sau nhanh chóng chạy theo, nếu như cậu bị thương thì hắn sẽ có thể không làm gì cô nhưng lão phu nhân nhất định sẽ phanh thây cô mất!
Đinh Trình Hâm sau đó chạy từ Hắc Tư ra ngoài theo hướng tiếng quát kia mà tới. Cậu chạy tới chỗ đó thì đúng là nhìn thấy một nữ nhân eo thon chân dài mặc trang phục quản gia tổng quản dành cho nữ. Bóng người thôi đã xinh đẹp rồi.
Đinh Trình Hâm thấy thế hai mắt sáng rực lên lập tức mở miệng gọi:
_ Tuệ quản gia!
Tuệ Nghiên quay người lại nhìn thấy cậu ánh mắt khẽ động rồi lập tức khẽ cúi người:
_ Đinh thiếu gia buổi sáng tốt lành.
Những người đang làm việc ở đó đều dừng công việc của mình rồi cúi người với cậu:
_ Đinh thiếu gia buổi sáng tốt lành.
Đinh Trình Hâm xua tay, giọng sữa ngọt ngào vui vẻ nói:
_ Mọi người không cần như vậy đâu, cứ làm việc của mình đi.
_ Vâng.
Sau đó ai lại làm việc nấy, Đinh Trình Hâm đi tới cạnh Tuệ Nghiên, ánh mắt vẫn như cũ sáng rực lên, cậu nhìn cô ta cảm thán:
_ Tuệ quản gia, chị đẹp thật đấy!
Tuệ Nghiên cười xinh đẹp rồi nói:
_ Người xinh đẹp nhất ở nơi này phải là thiếu gia mới đúng, tôi nào dám so bì.
Huyên Yến hớt hải chạy tới mà lo lắng tới cau có lại:
_ Thiếu gia! Người chạy nhanh thế nhỡ ngã thì sao?
Tuệ Nghiên ánh mắt lạnh lẽo ẩn chứa hàm ý nhìn Huyên Yến quát:
_ Hỗn láo! Hầu nhân mà dám to tiếng với thiếu gia, cô không cần mạng nữa sao!?
Huyên Yến nghe thế lập tức sợ hãi mà cùng trang phục hầu nữ trắng quỳ xuống dưới nền cỏ:
_ Tôi không dám, thiếu gia thứ lỗi, Tuệ quản gia thứ lỗi!
Đinh Trình Hâm thấy thế vội vàng nâng Huyên Yến lên mà nói:
_ Chị Yến đừng quỳ, em không nói gì với chị đâu mà.
Tuệ Nghiên ánh mắt đanh lại nhìn cậu rồi cười mà nói:
_ Đinh thiếu gia có thích hoa không?
Đinh Trình Hâm nghe thế chần chừ một chút rồi gật đầu:
_ Không phải em thích hoa, chỉ là... trước kia mẹ em có thích hoa bỉ ngạn, nó có màu đỏ, rất đẹp.
Tuệ Nghiên nghe thế thì ánh mắt xót thương hướng đến cậu xót xa nói:
_ Hoa bỉ ngạn mang ý nghĩa đau thương, mẹ của thiếu gia và thiếu gia đã chịu khổ rồi.
Đinh Trình Hâm cười cười, cậu lại nhớ mẹ rồi:
_ Cũng không khổ cực gì, đều đã qua rồi mà.
Lúc này những hạ nhân khác đã dọn dẹp xong cái hồ nhân tạo này. Tuệ Nghiên đi tới kia kiểm tra một chút rồi ra lệnh thả cá xuống. Đinh Trình Hâm đứng ở đó nhìn bóng dáng Tuệ Nghiên làm việc mà cảm thán:
_ Chị ấy thật chu đáo.
Sau một hồi dọn dẹp xong Tuệ Nghiên ra lệnh:
_ Tất cả các người xong việc thì đi khỏi đây đi, tôi cần một chỗ yên tĩnh để cùng thiếu gia nói chuyện.
_ Vâng.
Những người kia lui ra thì Tuệ Nghiên đi tới bên cạnh của cậu nói với Huyên Yến:
_ Huyên Yến, cô đi lấy một chút bánh ngọt đem tới cho thiếu gia đi.
Huyên Yến nghe thế nhìn cậu một cái rồi cũng vâng lệnh đi ra.
Tuệ Nghiên sau đó nhẹ nắm lấy cổ tay cậu mà kéo cậu tới cạnh hồ nhân tạo:
_ Thiếu gia nhìn xem, những con cá này đẹp biết nhường nào chứ!
Đinh Trình Hâm nghe thế cũng ngồi xuống cạnh hồ nước nhìn những chú cá nhiều màu sắc bơi qua bơi lại tới vui mắt. Cậu đưa tay xuống nước muốn chạm vào những chú cá đó mà cười lên ngọt ngào:
_ Những chú cá này thật dễ thương!
Tuệ Nghiên cười nói lời ngọt ngào:
_ Phải, chúng đáng yêu y như thiếu gia vậy.
Đinh Trình Hâm nghe thế cũng cười cười, cũng chỉ có Thanh Lục từng khen cậu đáng yêu thôi.
Cậu thấy một con cá rất kì lạ, nó có màu xanh lam, cậu chưa thấy con cá thế này bao giờ bèn muốn với nó.
Không ngờ cơ thể cậu giống như bị một lực nào đó tác động mà ngã nhào về phía trước.
* Tùm * một tiếng, nước trong hồ bắn tung tóe khắp nơi.
Đinh Trình Hâm cậu không biết bơi chới với dưới nước cố gắng với tay lên:
_ Cứu... cứu em..
Tuệ Nghiên đứng ở đó ánh mắt lạnh lẽo nhìn cậu chìm xuống. Đến khi cậu đã chìm xuống cô ta mới hét lên thảm thiết:
_ Người đâu hết rồi! Mau tới đây! Đinh thiếu gia rơi xuống hồ cá ăn thịt rồi!!
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!