@Diep bach, @Mỹ Duyên giờ mới có mạng hehe
Chương mới đây nà.
Editor: Táo đỏ phố núi
Kèm theo tiếng gầm nhẹ của anh, trong nháy mắt tất cả những ánh mắt ở đại sảnh đều đổ dồn vào nhìn anh. Nhưng mà Nhiếp Tử Phong là người không thèm quan tâm người ta dùng ánh mắt như thế nào nhìn mình, khuôn mặt của anh anh tuấn và lạnh lùng, trong đầu chỉ hiện lên duy nhất ba chữ “Nhiếp Tử Vũ” thôi.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, trước cục diện nan giải và bế tắc, nhân viên tiếp tân vội vàng bấm số điện thoại của quản lý. Chỉ một lát sau, một người đàn ông mặc tây trang liền sải chân bước tới.
"Đã xảy ra chuyện gì?"vDiễng đáng ele quiý don.
"Quản lý, vị khách này anh ấy..." Bị Nhiếp Tử Phong trừng mắt lên nhìn nhiều lần với sắc mặt không tốt, nhân viên tiếp tân ở trước đại sảnh cắn môi, một bộ dạng vô cùng uất ức.
Quản lý theo tầm mắt của cô tiếp tân nhìn sang, lúc này mới chú ý tớingười đứng ở phía sau lại là tổng giám đốc của tập đoàn Nhiếp Phong.
Thế là trong nháy mắt vẻ mặt trở nên mềm mỏng hơn, hơn nữa còn khom lưng cúi đầu. “Xin lỗi, là nhân viên của chúng tôi đã không làm tròn bổn phận, Nhiếp Tổng, mong ngài sẽ thứ lỗi.”
Nhưng mà Nhiếp Tử Phong cũng không thèm liếc mắt nhìn anh ta lấy một cái, nhìn thẳng vào nhân viên chuyển phát nhanh nói: “Bây giờ anh có thể đưa cho tôi rồi chứ!” Giọng điệu uy nghiêm khiến cho người ta khó có thể chống cự.
Vừa nghe thấy quản lý khách sạn gọi anh ta Nhiếp tổng, nhân viên chuyển phát đã sáng tỏ, vội vàng đưa bưu kiện trên tay cho anh, kêu anh ký tên sau đó nhanh chóng rời đi. Lo sợ nếu ở lại nhiều thêm một giây sẽ bị chết dưới ánh mắt sắc bén như dao của anh.
Không đợi mọi người kịp phản ứng, Nhiếp Tử Phong nhanh chóng xé vỏ bọc ngoài của bưu kiện ra. Khi anh nhìn thấy rõ bưu kiện được gửi cho Nhiếp Tử Vũ xong, ánh mắt lập tức đơ ra.
Nhìn xấp ảnh chụp ở trong tay, cộng thêm một cuộn băng ghi hình, chân mày của Nhiếp Tử Phong nhíu chặt lại. Diễng.đá.ng ele quiý don.
Tại sao lại gửi cho cô!
Chuyện này là sao. Cái này…
Anh và Nana quay phim chụp ảnh, tại sao lại gửi cho Vũ Vũ?
Chẳng lẽ...
Vũ Vũ chính là nana?
"Không đúng!" Nhiếp Tử Phong hừ lạnh một tiếng, đáy mắt dâng lên một cơn bão tố. D.d,L,q-d
Ngẫm lại anh lại thấy không đúng, bởi vì ngày ấy cùng ăn ở trong căn phòng tối đen, bọn họ rõ ràng là hai người khác nhau. Chẳng lẽ... Anh bị sắp đặt sao!
Lần thứ hai tầm mắt của anh nhìn về phía mấy tấm ảnh kia, nhìn chằm vào tấm ảnh có hình của Nana, khoé mắt anh nheo nheo lại.
Nhiếp Tử Phong nín thở tập trung suy nghĩ tới vấn đề này, trăm mối nghi ngờ vẫn không giải thích được. Bất ngờ trong đầu thoáng hiện lên ảnh tượng ăn bữa cơm tây ngày đó, vẻ mặt của Nhiếp Tử Phong trở nên cứng đờ.
Nhiếp Tử Phong muốn xác định sự thật này. Nhiếp Tử Phong híp mắt lại, đôi mắt khẽ loé lên tia sáng, cánh môi khẽ cong lên, gương mặt anh tuấn lạnh lùng như ma vương trong bóng đêm, khiến cho người ta phải sợ hãi.
Nghĩ tới đây, anh móc điện thoại di động từ trong túi ra, đi ra phía cửa.
"Alo, tôi là Nhiếp Tử Phong, tôi muốn gặp mặt anh một chút…”
※
Ánh mặt trời chói mắt chiếu khúc xạ vào cửa sổ sát đất của quán cà phê, làm cho căn phòng sáng chói. Lúc này đang là giờ làm việc, vì thế cả quán chỉ lẻ tẻ có mấy người khách.
Trong một góc của quán cà phê, có một người đàn ông mặc bộ đồ vest màu đen, gương mặt điển trai lạnh lùng, mỗi hành động giơ tay nhấc chân đều thể hiện là một người đàn ông chính chắn và rất có sức hút.
"Nhiếp tiên sinh tìm tôi có chuyện gì?" Joe nhận được điện thoại của anh, vộ vàng chạy tới quán cà phê của khách sạn, không kịp thở một hơi, Joe đã đi thẳng vào vấn đề. Chờ đối phương ngồi xuống, thì Nhiếp Tử Phong không biết từ đâu lấy ra một xấp hình đưa cho anh ta.
"Đây là cái gì?" Anh ta không hiểu hỏi, cầm lấy xấp ảnh lật xem. Sau khi anh ta nhìn thấy nội dung xong, hai mắt trợn to lên như cái chuông đồng.
Anh ta đã biết là sẽ không có chuyện gì tốt, thế nhưng...
"Ừ, hừ." SSdienng dànlew quy9on. Nhiếp Tử Phong hừ mũi một câu như vậy, sau đó khẽ gõ nhẹ lên mặt bàn, vẻ mặt thâm sâu nhìn thẳng vào Joe, nở một nụ cười lạnh. “Anh có gì muốn giải thích với tôi không?”
Theo tầm mắt của anh nhìn sang, thì nhìn thấy trong tấm hình hiện lên—— bầu trời xanh thẳm, nước biển trong xanh, một đôi tình nhân đang nhìn nhau say đắm. Người nam chính trong hình chính là anh ta, còn người nữ chính mang mặt nạ lại là Nana.
"Ách..."
Giữa lúc Joe đang tính giải thích, thì Nhiếp Tử Phong lại lên tiếng một lần nữa.
"Cô ấy ở đâu!"
"Cái này..." Trong lòng có loại dự cảm chẳng lành, Joe run run ngẩng đầu lên nhìn về phía anh, lúc nhìn thấy nụ cười tà ác của anh, bỗng nhiên nuốt nước miếng một cái: “Anh… Anh đã biết rồi?”
Biết, anh đương nhiên biết!
Rất tốt! Vũ Vũ yêu dấu, em cũng dám đùa giỡn với anh sao.
Như vậy, anh cũng phải đáp lễ lại với em một chút, đúng không...
Nói đến chỗ này, Nhiếp Tử Phong không cần phải nói thì Joe cũng biết.
"Tôi hỏi, bây giờ Nhiếp Tử Vũ đang ở đâu?!" Nhiếp Tử Phong tức giận mở miệng hỏi nữa một lần. Trước khi Joe mở miệng lại bổ xung thêm thêm một câu: "Anh dám gạt tôi thì cứ thử xem!" SSdienng,dànlew quy9on.
Bởi vì hai chữ này của anh, trong lòng của quản lý Joe nhất thời căng thẳng, có loại xúc động khóc không ra nước mắt. Bị ai phát hiện thì tốt rồi, vì sao lại là anh ta chứ…
"Tôi..." Nhìn thấy khuôn mặt của anh lộ ra một nụ cười lạnh lùng, Joe hoảng sợ tới mức dựng tóc gáy lên, nhất thời có loại xúc động muốn bỏ chạy. Nhưng anh ta còn chưa kịp hành động, Nhiếp Tử Phong đã nói một câu khiến cho anh ta như rơi vào mười tám tầng địa ngục.
"Nếu như anh dám chạy, có tin là tôi sẽ cho anh biến mất khỏi làng giải trí hay không! Anh phải biết là tôi có năng lực làm chuyện này, đúng không?” Vẻ mặt anh tươi cười không chút thay đổi uy hiếp, đáy mắt hiện lên sự lạnh lùng.
"Được rồi. Nhiếp tiên sinh, chuyện là như vầy..."
"Rất xin lỗi vì chúng tôi đã che giấu chuyện này, nhưng anh phải biết rằng, tất cả đều muốn tốt cho Na... À, tốt cho Vũ Vũ." Dưới ánh mắt gắt gao của Nhiếp Tử Phong, Joe vội vàng đổi Nana thành Vũ Vũ. “Nhiếp tiên sinh, tôi tin ngài cũng hiểu tôi xuất phát từ suy nghĩ muốn bảo vệ cho Vũ Vũ mưới giấu giếm ngài, đúng không?”
Bị nửa uy hiếp nửa chất vấn, Joe dù có một trăm lá gan cũng không có gan nói dối anh một lần nữa, vì thế anh ta ngoan ngoãn trả lời: “Cô ấy đang ở một quán rượu ở gần sân bay, bốn giờ chiều hôm nay sẽ lên máy bay trở về Mỹ…”
Được rồi, anh đã thành thật nói ra rồi, anh ta sẽ buông tha cho anh được rồi chứ? Joe dùng ánh mắt chờ mong nhìn anh.
Nhưng không ngờ là Nhiếp Tử Phong lại cau mày lại, lại chỉ đạo nói: “Gọi điện thoại nói xho xô ấy biết, chuyến bay hôm nay bị huỷ bỏ, cho dù anh dùng lsy do nào cũng được phải giữ cô ấy ở lại, bằng không,... Hừ hừ."
Nhiếp Phong là một tập đoàn rất lớn, mà anh cùng lắm chỉ là một người đại diện nho nhỏ thôi, làm gì có năng lực chống lại! Hơn nữa nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Nhiếp Tử Phong, anh sẽ không ngu ngốc cho là vừa rồi anh ta đang nói đùa với anh đâu! Vì thế... Vẫn là ngoan ngoãn nhận sai đi!
"Tôi biết dùng lý do gì để giữ cô ấy ở lại chứ..." Vẻ mặt anh ta nhăn nhó lại, anh mắt xanh thảm tràn đầy bẻ bi thương, thoạt nhìn rất đáng thương.
"Cái này thì làm phiền tự anh hãy suy nghĩ!" Nhiếp Tử Phong nói, cầm lấy sấp ảnh ở trên bàn, đứng dậy. "Đúng rồi, anh có thể mượn công việc để giữ cô ấy ở lại, ngươi có thể mượn làm việc tên đem cô lưu lại, thế nào?"
"Cái gì?" Kiều sửng sốt, nhất thời không kịp phản ứng.
Đôi mắt đen láy của Nhiếp Tử Phong nhất thời hiện lên chút gian xảo, khoé miệng dâng lên một nụ cười thần bí…