Editor: Táo đỏ phố núi
"Có ý gì?" Ý của anh có phải là anh đang yêu đơn phương không? Nhiếp Tử Vũ trợn to hai mắt lên, không thể tin được người đàn ông ở trước mắt lại là người si tình như vậy, bởi vì hiện tại những người đàn ông mà yêu thầm phụ nữ ít ỏi tới mức đáng thương, cũng có thể nói là quý hiếm tới mức sắp đưa vào sách đỏ được rồi.
Người đàn ông quay đầu lại, nhìn Nhiếp Tử Vũ, môi mỏng nhấc lên: "Bởi vì cô ấy không tin tôi, vì vậy tôi không thể xác định được là cô ấy có thật sự yêu tôi không.”
"À..." Cảm giác thấy đôi mắt của anh đang nhìn chằm chằm vào mình, bất giác Nhiếp Tử Vũ có chút chột dạ, giống như là cô gái trong lời nói kia của anh là mình vậy. "Tôi nghĩ... Có lẽ là anh chưa cho cô ấy cảm giác an toàn rồi..."
Nghe vậy, người đàn ông ngẩn ra.
"Là như vậy đúng không?" Là bởi vì anh không cho cô cảm giác an toàn, cho nên cô mới không tin anh sao? Đôi mắt đen láy nhìn cô thật lâu, trong lòng người đàn ông không khỏi dâng lên cảm giác áy náy.
"Ừm." Nhìn thấy khoé môi anh nhếch lên nụ cười cay đắng, Nhiếp Tử Vũ không đành lòng, nói lời an ủi: "Đương nhiên tôi cũng không xác định được có phải cô ấy thật sự cảm thấy như vậy không, dù sao đây cũng chỉ là phỏng đoán của tôi thôi.” Dđienn damn leie quyýdon.
Suy đoán của em như vậy cũng đủ rồi, đủ để cho anh hiểu tại sao em lại rời khỏi anh!
Đương nhiên, những lời này người đàn ông chỉ tự nhủ trong lòng mình mà thôi.
...
Sau đó hai người ngồi xuống đất, vừa nhìn bầu trời tối đen vừa nói chuyện, một lúc lâu sau, Nhiếp Tử Vũ ngẩng đầu lên nhìn chiếc đồng hồ treo trên vách tường, kim đồng hồ đã chỉ tới số chín.
"A, đã đã trễ thế này rồi sao." Nhiếp Tử Vũ đặt ly rượu trong tay xuống muốn đứng lên. Nhưng mà cả người vừa mới đứng thẳng dậy, thì mặt mày lại choáng váng, hai chân của cô mất thăng bằn, cả người có xu hướng ngả về phía trước, may mà có người đàn ông nhanh chóng đỡ cô, nếu không có lẽ cô đã tiếp xúc thân mật với mặt đất rồi. Dđienn damn leie quyýdon.
"Cô không sao chứ?" Người đàn ông đỡ cô, trên mặt biểu lộ sự lo lắng, nhưng mà đáy mắt lại hiện lên một chút gian xảo.
"Không có gì, chỉ là, đột nhiên tôi cảm thấy... đầu rất choáng váng." Kỳ lạ, đã xảy ra chuyện gì! Nhiếp Tử Vũ ôm lấy cái đầu càng lúc càng choáng váng của mình, còn cả người cô lại lâng lâng. Cả hai cảm giác này khiến cho đầu óc của cô rối tung lên, cũng không hiểu vì sao lại như vậy.
"Choáng váng đầu? Vậy cô hãy nằm nghỉ một chút đi.” Người đàn ông vờ vịt đỡ cô lại giường, nhưng lại bị Nhiếp Tử Vũ tránh ra được.
"Tôi không sao, tôi phải đi rồi." Nhiếp Tử Vũ không phải là người ngốc, biết lúc này nên rời khỏi đây là tốt nhất, bằng không thì chỉ một lúc nữa là cô sẽ bất tỉnh, còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Nghĩ như vậy, cô lắc lắc đầu để cho mình tỉnh táo hơn một chút, rồi lảo đảo đi về phía cửa.
Thấy bộ dạnh cảnh giác của cô, người đàn ông cong môi nở một nụ cười, bước lên ngăn cản cô: “Bộ dạng này của cô có thể đi ra ngoài được sao?” Nói xong anh ôm lấy hông của cô, ôm cô vào lòng mang đi.
"Anh làm cái gì vậy?" Bị anh kéo vào trong lòng, Nhiếp Tử Vũ không còn sức lực giãy giụa trong lồng ngực của anh, nhưng bất đắc dĩ, lúc này cả người cô không còn chút sức lực nào, một chút cũng không có, vì vậy không thể nào tránh né khỏi anh được.
Ngẩng đầu lên nhìn người trước đó còn tỏ ra chăm sóc mình, bất ngờ, Nhiếp Tử Vũ nhìn thấy mắt anh loé lên sự gian xảo. Trong lòng căng thẳng, đầu óc hỗn độn, cô nghĩ tới ly nước trái cây vừa rồi. Cô uống hết hơn nửa bình, còn anh ta hình như không uống hớp nào.
Nước trái cây, đúng vậy, nhất định là do nước trái cây kia đã biến cô trở thành như thế này!
Nhiếp Tử Vũ hối hận không thôi, dùng lời nói không có chút sức lực hỏi: “Anh… Anh đã cho tôi uống cái gì…”
Người đàn ông cười khẽ một tiếng, bàn tay vuốt ve đôi má hồng hào như quả đào mật khiến cho người ta có loại xúc động muốn cắn một miếng của cô, đầu tựa sát vào bên tai của cô, dùng giọng nói dịu dàng nói: "Nước trái cây thôi... Nhưng mà độ cồn nhiều hơn nước trái cây hai mươi phần trăm mà thôi…”
Cồn! Dieen ndk dan/le eequh ydo nnn.
Trời ạ, cô lại không thể nhận ra trong ly nước trái cây đó còn có vị cồn!
Tại sao có thể như vậy... Chuyện này tại sao lại biến thành như vậy chứ. Không ngờ cô mới thoát khỏi tay sói lại lọt vào trong hang sói, trời ạ, thực sự là cô cũng đen đủi quá đi!
Vậy lúc này. Không được, Nhiếp Tử Vũ mày nhất định phải giữ tỉnh táo! Nhiếp Tử Vũ cố sống cố chết căn môi dưới của mình, muốn dùng sự đau đớn để giữ lại ý thức đang dần mơ hồ của mình.
"Anh muốn thế nào?"
Nghe vậy, người đàn ông giống như nghe thấy một câu chuyện đùa, cất tiếng cười thật to. Anh dùng ngón tay tinh tế của mình vuốt ve làn da nhẵn nhụi của cô, vẻ mặt thâm tình nhìn cô, từ từ nói một câu: "Trai đơn gái chiếc, trong cùng một căn phòng, cô cảm thấy tôi nên làm thế nào?”
Tiếp xúc gần gũi, khiến cho Nhiếp Tử Vũ nhận thấy đốm lửa đang thiêu đốt trong đôi mắt của anh. Bỗng chốc, cô cảm thấy hoang mang.
"Không nên, không nên làm chuyện như vậy đối với tôi... Tôi van xin anh..." Cô nhíu chặt mày, lắc đầu thật mạnh, trong chớp mắt đôi mắt của cô bao trùm một tầng hơi nước.
Dieen ndk dan/le eequh ydo nnn.
Nhìn bộ dạng lã chã chực khóc rất đáng thương của cô, khoé miệng của người đàn ông càng cong hơn.
"Ngoan nào, anh sẽ rất dịu dàng với em mà.”
Vừa nói xong một tiếng như vậy, giữa lúc Nhiếp Tử Vũ còn đang khiếp sợ mở to hai mắt ra chưa kịp suy nghĩ gì, thì môi của anh đã mạnh mẽ chiếm đoạt môi của cô. Không kịp phản ứng miệng của cô đã bị anh chiếm giữ, chiếc lưỡi tinh xảo không chút khách khí cạy mở hàm răng của cô, chiếm đoạt tất cả sự ngọt ngào của cô. Người đàn ông hôn Nhiếp Tử Vũ tới mức hoàn toàn quên mất bản thân mình, còn Nhiếp Tử Vũ lại cảm thấy ấm ức, nước mắt thi nhau chảy xuống.
Không cần, cô không cần...
Cô lắc đầu muốn chống cự lại nụ hôn thô bạo và cuồng nhiệt của anh, nhưng mà một tay của người đàn ông lại cố định ở trên đầu cô khiến cho cô không thể trốn thoát được. Hơn nữa lại càng không hề cố kỵ mà quấn quít lấy lưỡi của cô, gần như là liều mạng chiếm đoạt vẻ đẹp của cô.
Không biết hôn bao lâu, đến lúc phổi của Nhiếp Tử Vũ cảm thấy sắp ngạt, thì lúc này người đàn ông mới thả môi của cô ra.
"Ngoan một chút, thì anh sẽ dịu dàng với em một chút, nếu không... Em cũng biết rồi đó!" Người đàn ông nói, gợi lên một nụ cười tà ác. Bồng ngang Nhiếp Tử Vũ lên, đi thẳng lại chiếc giường thật lớn kia.
"Rầm!" một tiếng, Nhiếp Tử Vũ bị ngã xuống giường. Nhưng mà không kêu lên một tiếng, mà cô dùng giọng nói run run nói: “Anh không được làm như vậy đối với tôi.”
"Vì sao? Vì sao anh lại không thể? Cục cưng à, trên đời này chỉ có mình anh mới có thể đối xử như vậy đối với em thôi!" Người đàn ông nhanh chóng cởi quần áo trên người mình ra, sau đó đặt cô ở dưới thân mình.
"Bởi vì... Anh đã có người phụ nữ mình yêu... Tại sao anh còn có thể làm như vậy đối với tôi..." Không cần, cô không cần! Cảm giác được bản thân không có sức chống đỡ, cô sợ hãi tới mức mặt trắng bệch ra. Táo đỏ le^e quyy do^nn.
"Người phụ nữ anh yêu..." Người đàn ông nghiền ngẫm câu nói này, cuối cùng nói ra một câu: "Người phụ nữ tôi yêu, bây giờ cô ấy đang nằm ngay dưới thân của tôi..." Nói xong liền vùi đầu vào chiếc cổ trắng nõn của cô, nhiệt tình trồng trọt dâu tây.
Người phụ nữ tôi yêu... Ngay dưới thân của tôi...
Ý của anh ta là...
Táo đỏ dien đàn le quy don.
Vẻ mặt của Nhiếp Tử Vũ trở nên tái xanh, nước mắt càng trào ra nhiều hơn. Anh ta đã lừa cô! Thì ra vừa nãy chỉ nói như vậy khiến cho cô thả lỏng cảnh giác để lừa cô! Trên thực tế anh ta cũng là một tên đàn ông bay bướm, thấy một yêu một!
"Không... Anh buông tôi ra... Buông tôi ra, cái tên cầm thú này." Nhiếp Tử Vũ liều mạng cào cấu lên nửa người trên cường tráng của anh, nhưng mà sức lực càng ngày càng nhỏ, cuối cùng không nâng nổi đôi tay của mình để đánh anh được nữa.