Lời nói ôn nhu ấm áp cứ như gió xuân vậy, mọi người theo theo giọng nói đó nhìn lại thì sững sờ khi thấy một bóng dáng mạnh mẽ kiên cường.
Nhiếp Tử Vũ thừ người ra, sau khi nhìn thấy ánh mắt đối diện tràn đầy tình cảm đang nhìn mình thì thiếu chút nữa cô đã quên cả hô hấp. Mãi đến khi bóng dáng kia bước nhanh về phía cô, mùi hương bạc hà bay vào mũi cô mới tỉnh hồn lại.
- Anh ...
Nhiếp Tử Vũ nổ lực mở miệng, nhưng mà một câu nói còn chưa hoàn chỉnh thì đã bị một câu nói khác chen vào.
- Lãnh tiên sinh, tại sao cậu lại ở đây?
Thay đổi thành bộ dáng nghiêm túc ngay tức khắc, hiệu trưởng vừa cúi người xuống bày tỏ sự cung kính vừa nói:
- Lãnh tiên sinh vào phòng họp đợi một chút, tôi sẽ vào đó ngay.
Nói xong thì hắn hướng về đám người Nhiếp Tử Vũ khoát khoát tay, ý bảo các cô ấy rời đi đi.
Vẻ mặt Quan Lăng si mê nhìn Lãnh Duy Biệt đang mỉm cười dịu dàng, không hề nhúc nhích, Nhiếp Tử Vũ thì kinh ngạc nhìn hắn, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc.
Thấy lời nói của mình không có hiệu lực, hiệu trưởng lau mồ hôi, cười gượng, nói:
- Ha ha, mấy nữ sinh này vi phạm nội quy nhà trường cho nên ...
Lãnh Duy Biệt không liếc nhìn đến hắn ta dù chỉ một lần, ánh mắt chỉ tập trung vào Nhiếp Tử Vũ, bỗng nhiên, sau khi nhìn thấy trán Nhiếp Tử Vũ sưng tấy thì vẻ mặt lập tức trầm xuống:
- Vũ Vũ, bị thương như vậy là do bọn họ làm ra sao?
Vừa rồi hắn đứng ở ngoài cửa đã nghe được hết mọi chuyện.
- Em ...
Nhiếp Tử Vũ còn chưa kịp nói xong thì đã thấy Lãnh Duy Biệt bất ngờ quay người lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn đám người Quan Lăng đang đứng đối diện Niếp Tử Vũ, nụ cười trên mặt tắt ngúm, thay vào đó là vẻ mặt nghiêm túc lạnh như băng.
- Là ai cho các cô can đảm mà dám đụng vào bạn gái của tôi! Hiệu trưởng Hứa, chuyện này anh định ăn nói thế nào với tôi đây?
Lửa giận trong lòng cuộn cuộn không dứt, cả người Lãnh Duy Biệt tỏa ra khí tức phẫn nộ, cùng với nụ cười ôn nhu nho nhã vừa rồi thì tưởng chừng là hai người khác nhau.
Hắn nói câu này lại càng làm cho mọi người khiếp sợ, Nhiếp Tử Vũ càng không dám tin vào mắt mình, vẻ mặt vô cùng hoảng hốt.
Hiệu trưởng bị gọi đến tên nên trán toát đầy mồ hôi, hắn liếc mắt một cái:
- Lãnh tiên sinh, tôi nhất định sẽ chủ trì công đạo!
Hắn trịnh trọng cam kết.
Như vậy cũng không xong, Lãnh Duy Biệt còn chưa chịu bỏ qua.
- Dù cho Vũ Vũ là con nuôi của Niếp gia thì thế nào chứ? Ngay cả đầu ngón tay út của cô cũng không bằng cô ấy!
Lãnh Duy Biệt không chút lưu tình mà châm chọc nói, mặc kệ vẻ mặt Quan Lăng bi thương tái xanh, hắn không chậm trễ chút nào liền dặn dò hiệu trưởng:
- Từ nay về sau, tôi hy vọng sẽ không còn gặp lại 3 người này ở trong trường học nữa, có nghe hay không?
Trong giọng nói bá đạo không hề mang theo một chút chỗ trống dành cho thương lượng, điều này làm cho không người nào có thể phản kháng lại hắn.
- Dạ dạ dạ!
Hiệu trưởng bị dọa sợ đến gật đầu liên tục.
Lấy được câu trả lời vừa ý, lúc này Lãnh Duy Biệt mới thu liễm sắc mặt lại. Hắn với vẻ mặt lo lắng quay đầu nhìn Nhiếp Tử Vũ đang luống cuống, ôn nhu nói:
- Vũ Vũ, anh dẫn em đi đến phòng y tế.
Nói xong, hắn dìu cô ra ngoài.
Đang lúc muốn bước ra thì một tiếng hét gay gắt vang lên buộc 2 người bọn họ phải dừng bước:
- Đứng lại, tôi đường đường là nhị tiểu thư của tập đoàn Quan Thị đấy, anh dựa vào cái gì mà kêu hiệu trưởng đuổi tôi! Anh cho rằng anh là ai chứ?
Lãnh Duy Biệt vẫn quay lưng về phía cô ta, nhếch môi, giữa đôi mắt hiện lên lãnh ý, nhẹ giọng:
- Chỉ dựa vào việc cái trường này là do tôi mở!
Nói xong, bên trong phòng làm việc yên tĩnh không một tiếng động.
****
Sau khi rời khỏi phòng làm việc Lãnh Duy Biệt dắt Nhiếp Tử Vũ vào phòng y tế, sau đó lại mang cô lên xe.
Chiếc BMW màu trắng chạy dọc theo con đường vào Niếp gia, bầu không khí trong xe có phần lúng túng.
- Tại sao vừa rồi lại nói như vậy ...
Sau khi hít một hơi thật sâu, Nhiếp Tử Vũ mới rụt rè hỏi.
- Nói gì?
Lãnh Duy Biệt giả ngu.
- Vừa rồi là anh ... anh nói ... em là cô gái của anh.