Nhiếp Tử Vũ bất ngờ xuất hiện làm An Xuyến giật mình bối rối, mà Nhiếp Tử Phong thì tay mắt lanh lẹ đã đẩy An Xuyến xuống khỏi người hắn rồi đứng lên, giữ một khoảng cách với cô ta.
Bất ngờ bị hắn đẩy ra một cách vô tình, An Xuyến buồn bực hừ một tiếng, ánh mắt đầy tức giận nhìn về phía Nhiếp Tử Vũ.
- Vũ Vũ, sao em lại tới đây?
Nhiếp Tử Phong ngạc nhiên nghênh đón, khóe miệng cong lên cười vui vẻ, so với vẻ mặt lạnh lùng vô tình lúc này thì tưởng chừng như hai người khác nhau.
- Thế nào? Em phá hỏng chuyện tốt của anh hay sao?
Nhiếp Tử Vũ dùng giọng điệu chua xót trả lời, cái miệng nhỏ nhắn cong lên, dáng vẻ trông rất dễ thương.
Thấy vậy, Nhiếp Tử Phong cười dịu dàng, cưng chiều đưa tay vuốt tóc cô:
- Làm gì có!
Nói xong, ánh mắt liếc thấy hộp cơm trong tay cô, sau đó hiểu dụng ý của cô:
- Anh nghĩ nhất định em cũng còn chưa ăn trưa đúng không? Chúng ta cùng ăn đi.
Nói xong, hắn kéo Nhiếp Tử Vũ đến ngồi ở ghế salon.
Bị hai người kia phớt lờ, vẻ mặt An Xuyến từ tức giận chuyển thành khiếp sợ.
Thấy Nhiếp Tử Vũ không coi ai ra gì mà ngang nhiên gắp trứng cuộn cho Nhiếp Tử Phong, mà Nhiếp Tử Phong lại ngoan ngoãn đón nhận, tâm tư nàng tinh tế nên thoáng cái đã nhận thấy sự thân mật khác lạ giữa hai người bọn họ, như vậy rõ ràng không phải là mối quan hệ anh trai em gái bình thường.
- Các người ...!
Bởi vì kinh hoàng nên cô nói không ra lời.
Chuyện tốt bị cắt đứt, Nhiếp Tử Phong hết sức không vui quay đầu lại nhìn cô ta, ánh mắt lạnh lùng gần như tuyệt tình, nói:
- Còn không đi?
Lời nói của hắn đã phần nào xác nhận suy nghĩ trong lòng An Xuyến, trong nháy mắt, đôi mắt to tròn rưng rưng nước:
- Các người ... tại sao các người có thể? Các người là anh em mà!
Cô nghẹn ngào thét lên, ngoại trừ sự thật không thể tiếp nhận này thì còn có một lý do đáng sợ hơn, đó là Nhiếp Tử Vũ còn là một cô bé còn chưa trưởng thành.
- Giữa chúng tôi không có bất cứ quan hệ máu mủ nào.
Nhiếp Tử Phong tức giận hét to, lạnh lùng gằng từng chữ.
Từ khi hắn nhận thức được tình cảm của mình thì hắn đã không xem Vũ Vũ như là em gái nữa.
- Nhưng trên danh nghĩa các người vẫn là anh em. Huống chi cô ấy còn là một đứa trẻ vị thành niên, anh không sợ tôi sẽ đem chuyện này đi tố cáo với truyền thông hay sao?
An Xuyến tâm khí cao ngạo không chịu thua, uy hiếp nói tiếp:
- Nếu như bên ngoài biết anh yêu một cô bé vị thành niên thì anh nghĩ xem cổ phiếu tập đoàn Nhiếp Phong sẽ như thế nào đây?
Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ cả kinh trong lòng, sắc mặt liền tái nhợt.
Nhiếp Tử Phong tuổi còn trẻ mà đã dễ dàng làm tổng tài một tập đoàn lớn, điều này làm cho dư luận bên ngoài rất xôn xao, mà bây giờ giá cổ thiếu đã rối ren không yên, nếu như lại truyền ra thêm chút tin tức bất lợi nào nữa thì hậu quả thật sự rất khó lường.
Nhiếp Tử Vũ vì vậy mà lo lắng rất nhiều, nhưng Nhiếp Tử Phong ở bên cạnh lại bình tĩnh vô cùng.
- Tôi chưa từng nghĩ tới việc giấu diếm.
Nhiếp Tử Phong thẳng thắn bày tỏ, lạnh lùng liếc An Xuyến, khóe môi cong lên:
- Dĩ nhiên, cô muốn báo cho truyền thông biết thì tôi cũng sẽ không phản đối, bởi vì tôi không cho rằng truyền thông sẽ tin một người có tội danh "lừa gạt".
- Anh!
Uy hiếp không được lại bị uy hiếp ngược lại, An Xuyến tức giận thở không ra hơi, vẻ mặt đỏ bừng.
- À còn nữa, cô đã quá xem thường tập đoàn Nhiếp Phong rồi, còn có cả tôi nữa chứ. Nếu như chẳng qua chỉ vì mấy tin tức này mà làm cho cổ phiếu tập đoàn rớt giá, vậy thì Nhiếp Tử Phong tôi có thể không cần phải lăn lộn rồi.
An Xuyến cứng họng không biết nói gì, biết mình đấu không lại được Nhiếp Tử Phong được mệnh danh là tên "hồ ly" trong giới kinh doanh, vì vậy không thể làm gì khác hơn bèn quay qua đấu với Nhiếp Tử Vũ.
- Cô đừng đắc ý quá sớm. Sớm muộn gì hắn cũng sẽ vứt bỏ cô, đến lúc đó cô cũng sẽ bị đá đi không một chút lưu tình như tôi mà thôi.
Vừa dứt lời, nụ cười trên môi Nhiếp Tử Phong trong nháy mắt bị đông cứng. Hắn lo lắng quay đầu lại nhìn Nhiếp Tử Vũ, đang muốn khuyên cô đừng tin những lời nói xằng bậy đó thì Nhiếp Tử Vũ đã mở miệng lạnh lùng nói:
- Tôi và cô không giống nhau.