Editor: Táo đỏ phố núi
Giọng nói quen thuộc của mẹ Nhiếp vang lên, đồng thời khiến cho Nhiếp Tử Phong và Nhiếp Tử Vũ bị giật mình hoảng sợ.
Sau khi trố mắt lên hai giây, phản ứng đầu tiên của Nhiếp Tử Vũ là nhanh chóng lau nước mắt trên mặt đi, sau đó chỉnh trang lại quần áo trên người. Cô không biết là, trước khi cô kịp phản ứng, ở trên cầu thang mẹ Nhiếp sớm đã nhìn thấy bộ dạng chật vật của cô vào trong mắt. Die nd da nl e q uuydo n
Hỏi một lần không thấy ai trả lời, mẹ Nhiếp trực tiếp nhìn thẳng vào Nhiếp Tử Phong còn đang sững sờ đứng yên tại chỗ, vừa đi xuống dưới vừa hỏi lại lần nữa: "Xảy ra chuyện gì, có ai có thể nói cho mẹ biết đã xảy ra chuyện gì không?" Nói xong ánh mắt rơi vào chai rượu rơi vỡ bên cạnh chân của Nhiếp Tử Phong.
Nhiếp Tử Phong im lặng nhìn mẹ Nhiếp một cái, không có mở miệng. Đôi mắt đen nháy như bóng đêm nhìn chằm chằm vào Nhiếp Tử Vũ đang hốt hoảng cố gắng che giấu, trong lòng của anh đau nhói lên.
Anh không muốn giải thích cái gì, bởi vì anh muốn cho người khác biết mối quan hệ không bình thường của cô và anh … Nghĩ tới đây ánh mắt của Nhiếp Tử Phong càng thêm kiên định, đôi môi mím chặt lại. Die nd da nl e q uuydo n
Chờ một lúc lâu không thấy Nhiếp Tử Phong trả lời, Nhiếp Tử Vũ không khỏi kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn vào mắt của anh. Khi bốn mắt giao nhau, ngay sau đó Nhiếp Tử Vũ liền hiểu được quyết định của anh, vì vậy không nhịn được mà hít một hơi thật sâu.
"Vũ Vũ, miệng của con là có chuyện gì xảy ra?" Chẳng biết từ lúc nào, tầm mắt của mẹ Nhiếp đã chuyển sang Nhiếp Tử Vũ, đôi mắt tinh tường của bà rất nhanh nhìn thấy đôi môi đỏ tươi không bình thường của Nhiếp Tử Vũ.
Không ngờ được mẹ Nhiếp lại hỏi tới vấn đề này, nhất thời Nhiếp Tử Vũ ngây ngẩn cả người. Đôi tay không kìm được đưa lên lau cánh môi vừa đỏ vừa sưng vì bị Nhiếp Tử Phong hôn, giờ phút này cô có thể cảm nhận được mùi vị của anh vẫn còn lưu lại trong miệng của cô. Die enda anl eequ uyd onn
Nhưng trong đầu lại chợt loé lên hình ảnh anh và Quan Duyệt sánh vai nhau trong tờ báo, lòng của cô quặn đau, đôi mắt co rút lại nói lời trái với lương tâm: "Bữa tối con ăn quá nhiều ớt cay, cho nên sưng đỏ lên."
Lời nói vừa dứt, mẹ Nhiếp còn chưa kịp có phản ứng gì, lại nghe thấy một tiếng rống giận thô bạo của Nhiếp Tử Phong vang lên.
"Em nói láo!" Die enda anl eequ uyd onn
Nhiếp Tử Phong không thể tin là cô có thể đem nụ hôn của mình nói thành ăn đồ cay, gương mặt tuấn tú đen lại. Đôi mắt đen nhánh tràn đầy tức giận, hai tay để hai bên nắm chặt thành quyền, "Em nói láo, miệng của em rõ ràng là do anh …"
Nhưng mà không chờ cho anh nói hết lời, mẹ Nhiếp đứng ở bên cạnh đã lên tiếng cắt đứt lời nói của anh.
"Đủ rồi, mẹ tin tưởng lời nói của Vũ Vũ!" Mẹ Nhiếp lạnh mặt nghiêm túc nhìn Nhiếp Tử Phong. Cho tới khi đáy mắt của Nhiếp Tử Phong loé lên chút bi thương, bấy giờ bà mới nhận ra mình đã sơ suất rồi.
Khẽ cử động khuôn mặt cứng ngắc của mình, giọng nói của mẹ Nhiếp chầm chậm vang lên: "Đã muộn rồi, mẹ thấy các con cũng đã mệt mỏi, có chuyện gì ngày mai rồi hãy nói. Vũ Vũ, con hãy lên lầu nghỉ ngơi đi." Mẹ Nhiếp nói xong, thúc giục cô đi lên.
"Dạ được." Nhiếp Tử Vũ gật đầu một cái, cũng không nhìn Nhiếp Tử Phong thêm một chút nào liền nhanh chóng chạy lên lầu.
※
Chuyện về sau Nhiếp Tử Vũ cũng không biết, chẳng qua là sau khi cô vào phòng tắm rửa mặt đi ra, thì đã thấy bên giường đã có một bóng người.
"Mẹ, có chuyện gì sao?" Nhiếp Tử Vũ khéo léo hỏi.
Nghe vậy, mẹ Nhiếp vẫn đang đắm chìm ở trong suy nghĩ ngẩng đầu lên, mỉm cười vẫy vẫy tay với cô: "Vũ Vũ tới đây." [email protected]*dyan(lee^qu.donnn)
Sau khi Nhiếp Tử Vũ đi tới, mẹ Nhiếp dịu dàng lấy khăn lông trong tay cô, nhẹ nhàng lau mái tóc ướt nhẹp cho cô.
"Vũ Vũ." Đột nhiên, mẹ Nhiếp mở miệng gọi.
"Dạ?" Nhiếp Tử Vũ không hiểu.
Mẹ Nhiếp im lặng một lúc rồi nói: "Con biết là mẹ vẫn rất thương con, coi con như là con đẻ của mình chứ?" [email protected]*dyan(lee^qu.donnn)
"Dạ, con biết rất rõ." Nhiếp Tử Vũ gật đầu một cái, khóe miệng xẹt qua một tia hạnh phúc. Bởi vì ở nhà họ Nhiếp trừ Nhiếp Tử Phong ra, chỉ có mẹ Nhiếp là hiểu cô nhất. Từ nhỏ tới lớn, cô muốn cái gì mẹ Nhiếp cũng mua cho cô, cưng chiều cô, cho nên cô vẫn rất cảm kích bà.
Lấy được sự khẳng định của Nhiếp Tử Vũ, mẹ Nhiếp vô cùng vui mừng. Do dự một lúc, bà mới chậm rãi mở miệng nói: "Vậy thì mẹ có một thỉnh cầu..."