Sáng hôm sau.
Bầu trời trong xanh, gió nhẹ ấm áp dễ chịu, mặt trời tỏa ánh nắng khắp nơi làm cho vạn vật đều sáng rỡ một lớp vàng óng.
Phòng ăn Nhiếp gia.
Nhiếp Tử Vũ đang ăn một chén cháo nhỏ, đôi mắt to trong vắt len lén theo dõi vẻ mặt không cảm xúc của Nhiếp Tử Phong đang uống cà phê, đọc báo ngồi ở phía đối diện, chu cái miệng nhỏ nhắn lên, điệu bộ thoạt nhìn vô cùng tủi thân.
Ôi, xem ra hắn vẫn còn đang tức giận, từ tối hôm qua tới giờ bọn họ cũng không có nói với nhau một câu nào.
Nghĩ tới tối hôm qua, cô mang ly sữa nóng qua phòng hắn, muốn thành tâm xin lỗi nhưng lại bị hắn chặn ngoài cửa, Nhiếp Tử Vũ đã cảm thấy thật đáng thương. Bây giờ, vẫn không khá lên được chút nào, mi mắt cô nhíu lại, trong mắt tràn đầy thảm thương.
- Vũ Vũ, con làm sao vậy?
Nhiếp mẫu ở bên cạnh khó hiểu mà nhìn vẻ mặt đau buồn của cô. Tuy Vũ Vũ là con nuôi của gia đình họ, nhưng bọn họ cũng xem cô như con gái ruột trong gia đình.
- Không có gì ạ.
Nhiếp Tử Vũ liền vội vàng ăn cháo.
Nhiếp mẫu nghi hoặc nhìn đến khóe môi khẽ động của Nhiếp Tử Phong, trực giác cho thấy giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng mà cũng không có nói đến, mà chỉ nói:
- Tử Phong, ngày mai con có rảnh không?
- Có chuyện gì?
Nhiếp Tử Phong nhàn nhạt hỏi lại.
- Ngày mai mẹ muốn giới thiệu một người cho con, con xem có thể dành chút thời gian để đến không?
Nghe vậy, Nhiếp Tử Phong đưa ánh mắt khỏi tờ báo, bỏ tờ báo xuống bàn.
Nhiếp Tử Vũ tò mò nhìn nụ cười trên mặt của Nhiếp mẫu, hỏi:
- Me, là ai vậy?
Nhiếp mẫu cười cười thần bí, nói:
- Thiên kim tập đoàn Quan thị, cũng có thể là chị dâu tương lai của con.
Câu nói vừa thoát ra khỏi cửa miệng, lòng Nhiếp Tử Vũ liền trầm xuống. Cái thìa trong tay rơi xuống "lạch cạch" trong chén, cháo nóng văng lên làm đỏ cánh tay trắng ngần của cô, nhưng cô lại hoàn toàn không nhăn mặt nhíu mày một chút nào. Ngược lại, Nhiếp Tử Phong ngồi đối diện cô thấy được liền nhíu mày.
- Anh phải đi xem mắt?
Cô trợn to hai mắt, vì tin tức này cảm thấy không thể tượng tưởng nổi.
- Đúng vậy.
Nhiếp mẫu cũng không giấu diếm, cười ha hả nói:
- Anh con cũng đã trưởng thành rồi, hơn nữa mẹ với cha tụi con cũng đã mong mỏi muốn ôm cháu trai rồi mà.
Huyết sắc trên mặt Nhiếp Tử Vũ thoáng cái biến mất, cô ngơ ngác nhìn Nhiếp mẫu, trong đầu đều là ba chữ "ôm cháu trai".
Nghĩ đến hắn có thể kết hôn sinh con, con của hắn gọi cô là cô cô, lòng của cô tức khắc như bị kim đâm vào vậy. Mũi ê ẩm, vành mắt thì đỏ bừng lên.
Không, cô còn chưa lớn lên! Cô còn chưa trở thành người phụ nữ gợi cảm, cá tính! Hắn không thể chưa cho cô cơ hội mà đã đi kết hôn rồi.
Không! Cô không thể chấp nhận được.
Nhiếp Tử Vũ cắn răng, ánh mắt chờ đợi điều gì đó mà nhìn về phía người trong cuộc là Nhiếp Tử Phong.
Nhưng mà để cho cô thất vọng đau đớn chính là câu nói kế tiếp của Nhiếp Tử Phong.
Chỉ thấy hắn cũng không thèm liếc nhìn sắc mặt tái xanh của Nhiếp Tử Vũ, nói:
- Đương nhiên có thời gian. Nghe nói Quan tiểu thư xinh đẹp thông minh, dịu dàng lịch sự, dù cho con không rảnh cũng sẽ dành chút thời gian mà tới.
Lòng Nhiếp Tử Vũ liền chìm tới đáy cốc, cô oán trách mà liếc nhìn lúm đồng tiền mê người của Nhiếp Tử Phong, bất ngờ đứng dậy bỏ chạy ra ngoài.
Nhiếp mẫu nhìn theo bóng lưng cô rời đi, ánh mắt tràn đầy hoang mang:
- Vũ Vũ làm sao vậy? Mới vừa nãy vẻ mặt cũng không có như vậy, có phải đã bị bệnh rồi hay không?
Một giây trước lúc Nhiếp Tử Vũ chạy ra ngoài, một giây sau Nhiếp Tử Phong bị kích động muốn đuổi theo nhưng sau cùng hắn vẫn quyết tâm kiềm chế được tình cảm phức tạp ở trong lòng, nói lời trái với lương tâm:
- Mặc kệ nó, nó bị làm hư rồi!