Editor: Táo đỏ phố núi
Mắt thấy hy vọng cuối cùng của mình biến thành hư không, Nhiếp Tử Vũ đau đớn tới mức tê tâm liệt phế. Cô không còn giãy giụa nữa, vô lực ngã quỵ xuống bờ cát, khóc đến mức hít thở không thông, ruột gan như đứt ra từng khúc.
Gió biển lẳng lặng thổi bay mái tóc mềm mại của cô, trong không khí có vị mặn của biển.
Đứng ở đó, Nhiếp Tử Phong cực kỳ áy náy, anh có ý định muốn an ủi cô, nhưng lời nói ra khỏi miệng lại giống như mệnh lệnh: "Đừng khóc nữa!"
Nghe vậy, Nhiếp Tử Vũ ngẩng đôi mắt đẫm lệ lên nhìn anh, chẳng những không khóc nữa, mà ngược lại càng khóc nhiều hơn.
"Như thế nào? Bây giờ em muốn khóc anh cũng không cho nữa sao? Có phải lát nữa em muốn ngáp một cái cũng cần có sự đồng ý của anh hay không!" Cô châm chọc trả lời anh.
Nghe thấy lời nói mỉa mai của cô, lông mày của Nhiếp Tử Phong nhíu chặt lại, nhưng không đáp lại cô. Die^n dan & le^ê quy/y do^nn.
Im lặng một lúc lâu, trong khoảng thời gian ngắn chỉ có tiếng khóc lóc của Nhiếp Tử Vũ. Không biết qua bao lâu, rốt cục Nhiếp Tử Vũ cũng khóc xong, lúc này cô mới từ từ bò dậy từ dưới bờ cát.
Ngẩng đôi mắt sưng đỏ của mình lên nhìn Nhiếp Tử Phong đang lạnh lùng nhìn mình từ trên cao xuống, Nhiếp Tử Vũ cười lạnh một tiếng, khẽ hét lên: "Rốt cục là anh muốn làm cái gì? Nhìn thấy em bi thảm như vậy, anh mới cảm thấy dễ chịu có phải không? Em chỉ muốn biết, rốt cuộc thì anh được cái gì khi nhìn thấy em khổ sở như vậy?!"
Thời gian ba năm, cô sẽ không ngừng thay đổi, anh cũng nên hiểu rõ. Hình ảnh anh trai dịu dàng chăm sóc năm đó không còn tồn tại nữa, bây giờ anh là một người tàn nhẫn độc ác Thập Ác Bất Bá (Mười tội ác không thể tha thứ).
"Vũ Vũ..."
Nhìn thấy trong mắt cô có sự thù hận lớn như vậy, lúc này Nhiếp Tử Phong mới giật mình vì những việc mình đã làm. Lúc anh đang định thành tâm giải thích, thì trong đầu lại hiện lên hình ảnh năm đó.
Vì thế ánh mắt áy náy nhìn Nhiếp Tử Vũ nhất thời trở nên cứng đờ, rồi lại trở thành ánh mắt âm u đáng sợ giống như thường ngày.
Anh không sai, tất cả mọi sai lầm đều do cô mà ra! Tất nhiên anh sẽ không cảm thấy áy náy vì những hành động của mình, bởi vì tất cả đều do cô tự làm tự chịu! Nếu năm đó không phải do cô từ bỏ anh, anh cũng sẽ không thay đổi tính tình như bây giờ, trở thành một người tàn nhẫn như vậy …
Chút áy này sót lại bây giờ cũng biến mất không còn sót lại chút gì nữa, Nhiếp Tử Phong lạnh lùng nhếch môi, nói: "Chờ khi nào anh chơi đùa em chán, tự nhiên anh sẽ thả em đi." Die^n dan & le^ê quy/y do^nn.
Từ "Chơi đùa" trong lời nói của anh như đâm vào tim của Nhiếp Tử Vũ, trong nháy mắt cả người cô run rẩy, vẻ mặt trắng bệch ra không có còn chút máu.
"Còn em nữa, rốt cục như thế nào thì em mới chịu từ bỏ ý nghĩ "Chạy trốn" vô cùng ngu xuẩn kia! Có phải thật sự muốn anh đem em trói lại ở trên giường, thì em mới không lặp lại hành vi ngu xuẩn này?!" Anh phê bình hành vi trốn chạy của cô không chút lưu tình, cũng may vì vừa rồi mình có thể xuất hiện kịp thời.
Đối mặt với đôi mắt đen và sâu như hồ nước của anh, Nhiếp Tử Vũ cắn răng, nheo mắt lại thề: "Chỉ cần hai chân của em vẫn còn, thì vĩnh viễn em sẽ không từ bỏ ý định chạy thoát khỏi anh!" Nói xong, cô vung tay một cái, rồi xoay người đi về phía biệt thự.
Nhìn bóng dáng rời đi rất kiên quyết của cô, tâm tình của Nhiếp Tử Phong vô cùng phức tạp.
Anh dùng thời gian hai ngày hai đêm để xử lý hết công việc của một tuần, vì muốn dành nhiều thời gian ở bên cô. Nhưng mà cô lại liều mạng muốn thoát khỏi anh, điều này khiến cho anh cực kỳ tức giận.
Nhớ lại vấn đề vừa rồi cô mới hỏi, nhất thời trong lòng lại cảm thấy căng thẳng. Táo đỏ le^e quyy do^nn.
Ánh mắt nhìn có chút u ám, liếc nhìn bóng dáng của Nhiếp Tử Vũ đang dần đi xa kia, cánh môi mỏng hiện lên nụ cười chua xót.
Hành hạ cô, không phải vì khiến cho anh có khoái cảm trả thù, mà là …
Ban đêm, mọi âm thanh trên đảo đều rất im ắng.
Trong biệt thự, vẫn giống như mọi ngày, đèn đuốc sáng trưng, nhưng mà không khí so với trước càng thêm vắng lặng hơn.
Tắm rửa xong đi tới nhà ăn, sau khi nhìn thấy trên bàn ăn thức ăn vẫn còn nguyên, Nhiếp Tử Phong nhíu mày lại.
Đây là lần thứ hai Nhiếp Tử Vũ nhịn ăn.
Nhớ lại, bất đắc dĩ Nhiếp Tử Phong lại cảm thấy đau lòng.Bực mình đem tất cả đồ ăn trút vào thùng rác, sau đó anh bắt đầu xắn tay áo lên bắt đầu nấu đồ lại một lần nữa. Táo đỏ le^e quyy do^nn.
Nửa tiếng sau, một nồi cháo nhỏ nóng hầm hầm ra lò. Giống y chang như lần trước, anh cũng kết hợp với món ăn kèm đơn giản sau đó để vào một cái khay.
Bê lên trên lầu, đi tới trước cửa phòng. Biết rõ là cho dù anh gọi như thế nào Nhiếp Tử Vũ cũng sẽ không mở cửa ra, vì vậy anh định xoay người quay trở lạ thư phòng lấy chiếc chìa khoá dự phòng. Nhưng mà ánh mắt của anh vô tình liếc tới thấy khe cửa hơi để hở ra, cả người bỗng nhiên ngây ra tại chỗ.
Cửa phòng không khoá lại?
Lông mày nhíu lại dường như có thể kẹp chết một con ruồi được thả lỏng ra một chút, anh bán tín bán nghi mở cửa ra, sau khi nhìn thấy căn phòng trống không, khẳng định sự nghi hoặc trong lòng anh.
Đem thức ăn để ở trên bàn ở đầu giường, anh cuống quít đi vào phòng tắm, không một bóng người. Sau đó anh đi ra nhìn ở ban công, đi kiểm tra từng phòng ở lầu trên và lầu dưới một lượt, đều không thấy bóng dáng mà anh muốn tìm.
Năm phút đồng hồ sau, đứng trong phòng khách xa hoa, trên trán Nhiếp Tử Phong đã nổi lên gân xanh, mồ hôi chảy ra ròng ròng, bởi vì tức giận nên bắp thịt ở mặt cũng run rẩy, ánh mắt sắc bén như toé ra lửa.
Nhìn cánh cổng đang mở rộng, ánh mắt nguy hiểm của anh nheo lại, âm thầm thề ở trong lòng:
Nhiếp Tử Vũ, cho dù là chân trời góc biển, anh cũng sẽ tìm được em!
Đời này, kiếp sau, em cũng đừng mơ tưởng trốn thoát khỏi tay anh!
※
Nhiếp Tử Vũ vô cùng tủi thân và tức giận. Nhưng điều khiến cho cô tức giận hơn chính là, bề ngoài cô làm như là hận anh, nhưng trong lòng vẫn còn yêu anh, cho dù anh có đối xử tàn nhẫn với mình như thế nào, cô cũng không thể khiến mình hận anh được. Dien_dan l3_quy1don^.
Bị tình cảm phức tạp này làm cho rối rắm, vì vậy Nhiêp Tử Vũ đành phải ra ngoài đi dạo, mục đích để cho chính mình tỉnh táo lại một chút, đừng tiếp tục suy nghĩ về chuyện tình cảm này nữa.
Đêm nay dường như không yên bình, ánh trăng nghịch ngợm trốn vào trong đám mây, bầu trời tối đen không có một vì sao nào. Thậm chí trong không khí có chút buồn bã, vả lại còn có rất nhiều muỗi.
Cứ thẳng một đường đi tới, mười ngón tay của Nhiếp Tử Vũ không biết đã bị muỗi cắn bao nhiêu lần, cô tức giận vừa chạy vừa mắng mấy con muỗi chết tiệt.
Chạy đi, không biết chạy bao lâu. Lúc cô phản ứng kịp, thì cô đã ở trong rừng cây.
Theo ánh trăng mờ ảo, cô quay đầu nhìn về phía rừng cây, không nhìn thì không biết, vừa nhìn thì mới biết mình đã chạy sâu vào trong rừng cây. Xung quanh mình đều là những gốc cây dừa cao vút và những lùm cây khác.
"Trời ơi! Mình đang ở đâu đây?" Cô kinh ngạc lên tiếng, sự bất an trỗi dậy ở trong lòng. Cô bước chân đi ra dựa theo trí nhớ để trở về, muốn tìm được đường ra, nhưng mà đi tới đi lui không biết bao lâu sau, cô mới phát hiện ra dường như cô đã trở lại chỗ lúc trước, như thế nào cũng không tìm được đường đi ra.
Xong rồi, bây giờ phải làm sao đây? Cô bị lạc đường rồi …
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhiếp Tử Vũ nhăn lại, ngơ ngác nhìn xung quanh, sự bất an trong lòng càng lúc càng lớn lên. Dien_dan l3_quy1don^.
Không khí rất ngột ngạt, không có một chút gió. Xung quanh những tán cây um tùm, không chút ánh trăng nào lọt xuống được, tình cảnh có chút thê lương.
Ngay lúc Nhiếp Tử Vũ vô lực cúi đầu xuống tìm cách, thì dường như bên tai vang lên tiếng gào "Hú hú". Cả người cô hoá đá ngay tại chỗ.