Editor: Táo đỏ phố núi
"Đủ rồi, cháu không cho phép bà nói cô ấy như vậy nữa!" Nhiếp Tử Phong vô cùng tức giận nhíu mày lại, đột nhiên thấy anh hét lên như vậy, nên lão phu nhân giương mắt lên nhìn, theo bản năng anh nói: "Vũ Vũ cũng không có làm chuyện gì có lỗi, cháu hi vọng bà sẽ không tìm cô ấy để nói chuyện."
Tâm cao khí ngạo, chủ nhân trong gia đình, cho tới bây giờ đều là bà ta dạy dỗ người khác, lão phu nhân chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày đứa cháu mình yêu quý nhất lại lên tiếng trách móc mình, trong một thời gian ngắn, sắc mặt của bà ta hết đỏ chuyển sang trắng rồi lại tái xanh.die,n; da. nlze.qu; ydo /nn.
"Cháu... Cháu... Cháu sao có thể nói những lời như như thế với bà được chứ, bà là bà nội của cháu...Sao cháu có thể... " Bởi vì quá đau lòng, bà ta không thể nói được một câu hoàn chỉnh.
"Cho dù là bà nội đi nữa, thì không phải bà cũng nên có bộ dạng của một bậc bề trên, không phải sao?” Nhiếp Tử Phong không chút lùi bước, mà tiếp tục dùng giọng nói lạnh lùng khiến cho người khác sôi gan nói: "Cho dù bà không thích Vũ Vũ đi chăng nữa, thì cô ấy cũng là một phần tử trong nhà họ Nhiếp, cũng là một con người. Sao bà có thể ra tay đánh cô ấy như vậy, dùng cái ly ném vào trán cô ấy! Bà có biết vết thương ở trên trán bị rách ra phải khâu năm mũi không? Hơn nữa Vũ Vũ chỉ mới là cô bé mười tám tuổi, không vẫn là cô bé chưa đủ mười tám tuổi!”
Dĩ nhiên Nhiếp Tử Phong biết bà ta chưa bao giờ thích Vũ Vũ, nhưng anh vẫn nghĩ là bà ta sẽ biết chừng mực, cho dù đối với người đáng ghét cũng sẽ như vậy.
"Tử Phong, đủ rồi, đừng nói nữa." Đứng ở sau lưng lão phu nhân, mẹ Nhiếp lắc đầu một cái, dùng ánh mắt ý bảo anh không nên nói nữa. Bởi vì dù nói thế nào đi nữa, bà ta cũng là trưởng bối.
"Đủ rồi sao? Con cho là con mới nói như vậy còn lâu mới đủ!?” Gương mặt tuấn tú của Nhiếp Tử Phong lạnh lùng, cười nhạt: “Từ khi Vũ Vũ còn nhỏ bà đã có khuynh hướng bạo lực với cô ấy rồi, thậm chí còn nhốt cô ấy vào phòng tối không cho cô ấy ăn uống gì, trong khi ai hỏi tới bà cũng nói coi cô ấy như cháu gái ruột, nhưng mà chuyện này chỉ khi nghe được những người giúp việc nói chuyện cháu mới biết được! Bà vẫn không thừa nhận rằng mình đã làm rất quá đáng sao?”
Die,n;ida.onlze.qu; ydo /nn.Khi nói tới chuyện cũ, Nhiếp Tử Phong đối với Nhiếp Tử Vũ ngoại trừ đau lòng thì chỉ có đau lòng. Vẻ bề ngoài của Vũ Vũ luôn khiến cho người ta nghĩ là cô là người luôn hoạt bát và rộng rãi, nếu như không phải ngẫu nhiên nghe được người giúp việc nói chuyện phiếm với nhau, anh không thể ngờ được là cô đã phải trải qua những nỗi đau như vậy, cũng có thể hiểu được sau khi anh nghe chuyện này xong có bao nhiêu kinh ngạc và sợ hãi.
Nói tới đây, hốc mắt của mẹ Nhiếp đỏ lên, trong mắt là tràn ngập vẻ áy náy.
Bà cũng biết chuyện này của Vũ Vũ, nhưng mà ngại lão phu nhân là bề trên nên không dám mở miệng. Nhưng bây giờ lại nghe thấy Nhiếp Tử Phong đang bênh vực kẻ yếu là Vũ Vũ, trong khi chính mình là yếu đuối đứng ở một bên, trong lòng bà dâng lên một cảm giác chua xót.
Mà cũng nên vì Vũ Vũ mà sớm đứng ra bênh vực, như vậy, hôm nay Vũ Vũ sẽ không bị đánh tới mức phải đi vào bệnh viện.
Thật lòng mà nói, Nhiếp Tử Phong vẫn còn chưa nói hết. Anh chờ cho sự đau lòng và xót xa trong lòng mình dịu đi một chút, sẵng giọng chỉ chỉ vào lão phu nhân, nói tiếp: “Bà có biết vì sao cho tới bây giờ Vũ Vũ vẫn không dám nói việc này ra với chúng cháu không? Không phải vì cô ấy cảm thấy sợ hãi mà không nói ra, mà cô ấy cảm kích! Cô ấy biết nhà họ Nhiếp có ơn với cô ấy, cho nên không muốn nói ra chuyện này để gây xáo trộn trong gia đình, tình nguyện chịu đau chịu khổ một mình. Những điều này bà có biết không? Thậm chí cháu đã từng nghĩ, năm đó nếu đưa cô ấy tới Viện Cô Nhi thì còn tốt hơn ở đây để bị khi dễ, đánh đập!” Câu nói sau cùng, dường như Nhiếp Tử Phong hét lên. Dienxdandf Kê quyu dong.
Cũng bởi vì như vậy, rốt cuộc mẹ Nhiếp không nhịn được áy náy mà rơi nước mắt.
Trong đại sảnh, lặng ngắt như tờ. Mỗi người ở đây đều có vẻ mặt nặng nề vô cùng, không khí cũng trở nên căng thẳng và phức tạp.
Nếu nói mẹ Nhiếp và Nhiếp Tử Phong một lòng cảm thấy áy náy, thì Quan Duyệt nóng ruột tới mức như bị lửa đốt.
Chuyện này sao lại biến thành như vậy? Không nên như vậy!
Nhìn vẻ mặt của lão phu nhân dần dần trở nên xấu hổ, Quan Duyệt ở bên cạnh, trong lòng đang vô cùng suốt ruột.
Rõ ràng chuyện này đang có lợi cho cô ta, sao tự dưng lại quẹo sang có lợi cho Nhiếp Tử Vũ rồi!
Không được, cô ta tuyệt không thể để cho Nhiếp Tử Vũ chiếm tiện nghi được!
Nghĩ tới đây, Quan Duyệt lại vội vàng khóc lên, nghẹn ngào nói: "Bà nội không sai, Vũ Vũ cũng không sai, người sai là con, mọi người có muốn trách thì trách con đi.” Bất chấp tất cả, cô ta nhận hết mọi lỗi lầm lên trên người của mình.
Trong lòng đang tính toán, vốn cho là tất cả mọi sự chú ý sẽ tập trung hết lên trên người mình, nào ngờ đâu, một lúc lâu sao lão phu nhân lại nói ra một câu, bốn chữ,…. Dienx ui dandf Kê quyu dong.
"Không, là bà sai." Đây là lời nói thật lòng của bà ta. Giương đôi mắt màu nâu lên nhìn Nhiếp Tử Phong với ánh mắt kiên định, ngưng tụ trong ánh mắt của bà ta không phải phẫn nộ mà là áy náy. Sau đó nhìn thấy con dâu đang đứng sau lưng đã khóc không thành tiếng, bà ta thật lòng cảm nhận được mình đã làm sai quá nhiều rồi.
"Bà nội làm sao có thể làm cái gì sai được? Bà chỉ vì muốn giúp cháu nên mới..." Quan Duyệt vẫn muốn nói cái gì đó nữa, nhưng mà lại bị ngắt lời.
"Cho tới nay trong lòng của bà đều có vướng mắc với nó, bởi vì không phải là con nối dõi của nhà họ Nhiếp, mà chỉ là một đứa bé bị vứt bỏ, cho nên bà mới đối xử với nó như vậy. Các người trách ta là một bà già ngoan cố cũng được, trách ta máu lạnh vô tình cũng được, dù sao thì chuyện cũng đã xảy ra rồi.” Bà ta bất đắc dĩ lắc đầu, mới cảm nhận được Nhiếp Tử Vũ đã chịu thiệt thòi rất nhiều.
Đúng vậy, cho dù chán ghét Nhiếp Tử Vũ như thế nào đi nữa, bà ta cũng không nên đối xử với cô như vậy.
D,0dylq.d.Bà ta đem sự nhẫn nhịn của cô thành cái cớ để đánh đập chửi bới, hoàn toàn xem thường sự kính trọng của cô. Bà ta đã sai lầm rồi, sai lầm nghiêm trọng…
Vẻ mặt áy náy, cái lắc đầu lặng lẽ của lão phu nhân khiến cho bà ta dường như già thêm mấy tuổi, vẻ mặt mệt mỏi. Bỗng dưng, bà ta quay ra sau lưng vẫy vẫy nói: “Tĩnh Nhi, đỡ mẹ đi vào trong phòng đi, mẹ muốn đi nghỉ.”
“Vâng ạ.” Mẹ Nhiếp vội vàng lau nước mắt, không một chút chậm trễ, bước lên đõ bà ta đi vào phòng ngủ.
Cho tới khi bóng dáng của hai người đã khuất, lúc này không khí trong đại sảnh mới tốt lên một chút.
"Quản gia, đi bảo nữ đầu bếp chuẩn bị giúp tôi mấy món mà Vũ Vũ thích ăn." Nhiếp Tử Phong quay đầu lại dặn dò, vẻ mặt cứng ngắc cũng được buông lỏng một chút.
“Vâng ạ.”, nhận được mệnh lệnh, quản gia vội vàng chạy vào trong phòng bếp.
Lập tức, cả phòng khách rộng lớn như vậy chỉ còn lại hai người Nhiếp Tử Phong và Quan Duyệt.
Nhìn ánh mắt che kín đầy sương mù của Nhiếp Tử Phong dừng lại trên người của mình, Quan Duyệt khẩn trương tới mức nuốt nước miếng, lần lượt hít hơi thật sâu để khiến mình bình tĩnh lại. Rất vất vả mới ổn định được dòng suy nghĩ của mình, đang lúc cô ta muốn nở ra nụ cười nhạt định nói cái gì đó, thì thấy Nhiếp Tử Phong nhếch môi lên, lạnh lùng nói ra một câu: d,0dylq.d.
"Chúng ta huỷ bỏ hôn ước đi."
Bảy chữ như nước chảy mây trôi nhưng lại có uy lực vượt xa bom nguyên tử, lập tức khiến cho những suy nghĩ của Quan Duyệt bị phá vỡ tan nát không còn chút gì, nhất thời nụ cười trên mặt cô ta đông cứng lại trên khoé môi.
Thật lâu sau, khó khăn lắm Quan Duyệtmới nhếch môi lên, lộ ra nụ cười như có như không vẻ mặt chua xót, đôi môi run rẩy hỏi: “Tử Phong… Anh… Anh đang nói đùa với em sao?”
Huỷ bỏ hôn ước, chuyện này…
Chuyện này sao có thể… Bọn họ sắp kết hôn rồi, làm sao có thể…
Không, nhất định là anh đang nói đùa!
Quan Duyệt tự an ủi mình ở trong lòng, nhưng mà câu nói tiếp theo của Nhiếp Tử Phong khiến cho những lời an ủi chính mình của cô ta như nước chảy về biển đông.
“Tôi sẽ nói với bên ngoài là em huỷ bỏ hôn ước trước, cứ như vậy thì em sẽ không phải lo lắng gì dư luận.” Cho rằng cô ta đang lo lắng chuyện này, cho nên Nhiếp Tử Phong đã suy nghĩ biện pháp giải quyết cho cô ta.