Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Đọc truyện tại metruyenhot.com tichan_wyb để ủng hộ tác giả chính chủ nhé bạn ơi!

Hiên nhà, khuất sau góc cột chếch về bên trái cửa ra vào, hai thân thể say mê quấn quít như hận không thể hợp làm một, mặc kệ bên trong nhà tiệc tùng đầy người qua lại có thể bước ra bắt gặp bất cứ lúc nào.

Cự vật dữ tợn được chủ nhân chầm chậm đẩy vào trong huyệt động ẩm ướt. Rất lâu rồi không được làm cùng Lâm Tuyết, vách thịt mềm mại lại co dãn ôm chặt khít lấy qυყ đầυ của Chu Thanh, giống như hận không thể ép khô cây gậy của hắn vậy.

Chu Thanh nếu không phải đã từng có kinh nghiệm chinh chiến trước đây với Lâm Tuyết, rất có thể vừa vào đã bị ép tới lau súng cướp cò. Lâm Tuyết hôm nay nhiệt tình như lửa, từ biểu hiện của cô, Chu Thanh không khó cảm nhận được nhớ nhung của cô chẳng thua kém gì hắn.
- "Thả lỏng chút nào, định ép khô ta hay sao bảo bối?" - Chu Thanh khẽ ngậm vành tai cô, thì thầm.

Lâm Tuyết nâng mắt nhìn hắn, mặt đầy vẻ ấm ức vô tội. Cô thực sự không tự làm chủ được, phản ứng tự nhiên của cơ thể là như vậy rồi, cô biết làm thế nào.

Chu Thanh nhìn biểu cảm đáng yêu của Lâm Tuyết không khỏi cười khẽ, không còn cách nào khác, hắn đành phải dừng lại động tác dưới thân, cúi đầu xuống ngậm lấy môi cô. Hai tay hắn nhanh chóng mở cúc áo đồng phục của Lâm Tuyết, không chờ nổi mà kéo xuống nịt ngực, chụp lấy hai bên nhũ thịt xoa bóp.

Nịt ngực không cởi ra hoàn toàn mà chỉ kéo xuống dưới nên hai bầu nhũ càng bị dồn ép nâng lên cao, áo sơ mi cũng không bị cởi, dễ thấy được hình dạng bàn tay Chu Thanh di chuyển bên trong, ngón trỏ và ngón cái hợp lại se lên hai viên hồng mai, Lâm Tuyết cảm nhận được chúng nó vừa sưng cứng vừa tê dại, nhưng miệng đã bị hắn phong bế chặt kín, muốn rên ra tiếng cũng không được.
Kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ gãi đúng chỗ ngứa như thế, ái dịch đúng lý hợp tình mà tuôn trào ra, Lâm Tuyết cũng thả lỏng hơn ban nãy. Côn ŧᏂịŧ Chu Thanh vẫn chôn ở bên trong lập tức cảm nhận được biến đổi nho nhỏ này, không nói hai lời liền thẳng tiến vào trong.

Khoảnh khắc này hắn đã chờ lâu lắm.

Từ lúc được Chu Thanh ôm đến hiên nhà rồi ẩn vào phía sau cây cột, cả cơ thể Lâm Tuyết vẫn luôn giữ nguyên tư thế treo trên người hắn như một bé gấu túi, lưng cô dựa sát trên cột, chân siết lấy eo hắn. Hiện giờ hai tay hắn đang bận rộn tác nghiệp bên trên rồi, tất nhiên cơ thể Lâm Tuyết không còn được hưởng đãi ngộ như ban nãy nữa.

Lúc bình thường, cô tự mình cố gắng câu chặt lấy eo hắn để không bị trượt xuống đã rất khó khăn rồi, huống chi là tình huống bản thân đang bị dày vò đến nhũn cả hai chân như hiện tại. Lâm Tuyết chỉ biết gác hờ lên hông hắn, thấp thỏm vì mình có thể bị rơi khỏi người y bất cứ lúc nào.
Hai thân thể như dính vào nhau một cách tạm bợ chỉ bằng thân dưới. Mỗi lần Chu Thanh rút ra, Lâm Tuyết liền bị trượt xuống, cảm giác hư không lơ lửng chưa được cảm nhận rõ rệt thì côn ŧᏂịŧ hắn lại mạnh mẽ đâm vào, cả người cô lại được đẩy lên cao.

Lâm Tuyết cảm thấy mình như một con thuyền chơi vơi ngoài khơi xa, bị sóng biển dữ dội làm cho dập dềnh lên xuống không tự kiếm soát được.

Lưng cũng bị ma sát với chiếc cột phía sau đến sắp mòn rồi!

Động tác Chu Thanh quá mạnh mẽ, xương mu va vào nhau bạch bạch đến tê dại, mỗi lần rút ra còn tạo ra từng đợt bọt dịch. Bên ngoài này tối mờ không có một ai, bên trong nhà thì dễ thấy được bóng người đi đi lại lại, tâm lý vụиɠ ŧяộʍ vừa lén lút vừa công khai nên âm thanh va chạm như càng được khuếch đại lên gấp bội.
Đọc truyện tại metruyenhot.com tichan_wyb để ủng hộ tác giả chính chủ nhé bạn ơi!

Hai người kịch kiệt làm xong một lần, Lâm Tuyết đang dùng mông cọ cọ lên côn ŧᏂịŧ Chu Thanh dụ dỗ nó ngóc dậy lần nữa, bất ngờ trong nhà có người bước ra!

- "A Thanh, nghe điện thoại lâu thế". Người đi ra lướt qua cột hiên nhà đang che khuất hai người Chu Thanh đằng sau, đi thẳng ra sân bên ngoài: "Kì lạ...".

Là dì Mễ.

Có trời mới biết, lúc bà đi ngang qua hai người, Lâm Tuyết sợ sắp ngất đến nơi.

Thế mà lúc này côn ŧᏂịŧ Chu Thanh lại cương lên cứng hơn ban nãy, Lâm Tuyết xoay đầu lại lườm hắn một cái: "Biếи ŧɦái!".

Chu Thanh cười cười, chụt một cái lên môi cô: "Vậy a Tuyết có thích biếи ŧɦái không?". Hắn nói hơi lớn tiếng, Lâm Tuyết hoảng loạn lấy tay che kín miệng hắn, lại bị hắn vươn đầu lưỡi ra liếm lòng bàn tay cô ướt nhẹp.
Mà đúng là Lâm Tuyết thích thật.

Nhưng giờ không thuận tiện nữa, đến thế này là được rồi. Không thoả mãn sẽ giúp gia tăng kᏂoáı ©ảʍ cho lần l.à.m t.ì.n.h tiếp đến, Lâm Tuyết hiểu rõ điều này.

Cô cắn cắn môi dưới của hắn, ngụ ý phân ra. Chu Thanh thế mà lại dây dưa không bỏ, "Thế một lát nữa nhé?". Tay hắn cách lớp áo mỏng xoa bóp một bên ngực, lực đạo vừa vặn làm Lâm Tuyết không chịu được, cơ thể vừa qua cao trào vô cùng nhạy cảm, miệng khẽ rên một tiếng. Cô thở dốc gỡ tay hắn, nhưng vừa gỡ ra bên này hắn lại tấn công đến bên kia, vừa sướng lại vừa tức không biết làm sao.

- "Thôi...thôi được rồi, thúc muốn sao cũng được".

Biết thế nào cô cũng sẽ đồng ý, Chu Thanh mỉm cười đạt được, chỉnh trang lại cho hai người, sau đó cả hai ăn ý tách ra, Chu Thanh như không có gì tiến vào trước, qua loa giải thích lí do một chút.
Đọc truyện tại metruyenhot.com tichan_wyb để ủng hộ tác giả chính chủ nhé bạn ơi!

-------------

Bên trong khoảng hơn 10 người, là cấp dưới hoặc đối tác làm ăn của Chu Thanh và bố Lâm.

Tầm 15 phút sau khi Chu Thanh vào, Lâm Tuyết cũng vờ như vừa đi học về, tiến vào chào hỏi mọi người. Lớn lên xinh đẹp lại đang mặc đồng phục chuẩn mực, vừa vặn tôn lên thân hình thiếu nữ đang độ thanh xuân mơn mởn. Cô vừa tiến vào lập tức thu hút sự chú ý của nhóm người, ai cũng đều tiến đến vây quanh hỏi thăm một lúc, khen ngợi cô bé xinh xắn lại lễ phép.

Tất nhiên Chu Thanh cũng ở trong nhóm người này, còn nhiệt tình khoe khoang bảo bối của hắn một cách đầy tự hào. Thế nhưng, chỉ có hắn và Lâm Tuyết hai người biết, bên trong cổ áo được thắt nơ chỉnh tề là một lượt dấu hôn do hắn tạo, bên trên đôi gò bồng đảo là dấu vết ửng đỏ do hắn xoa, còn bên dưới là mật động đang lầy lội không chịu được do hắn làm mà ra.
Nghĩ đến đây lại muốn đè cô xuống thao làm một trận, cho mọi người ở đây được mở mang kiến thức, rằng cô gái xuất chúng thế này nằm dưới thân hắn còn muốn quyến rũ đến nhường nào.

Lâm Tuyết được Chu Thanh hiểu ý đỡ lời một chút, thuận lợi lên được phòng trên để tắm rửa thay quần áo rồi xuống dùng tiệc. Trùng hợp Chu Thanh trước đây có tặng một chiếc đầm cổ điển màu xanh cao cổ, Lâm Tuyết tóc dài loại xoăn nhẹ phần đuôi, mặc vào trông như búp bê tây dương, vừa phù hợp với không khí buổi tiệc nhỏ, lại thuận tiện che được những dấu vết cần che nào đó.

Hai ngực bị hắn chà đạp đến tê dại, đặc biệt là hai đầṳ ѵú, vừa sưng đỏ vừa rát, Lâm Tuyết không cách nào chọn được áo ngực thoải mái, quyết định từ bỏ, chọn một chiếc cardigan mỏng khoác tạm bên ngoài, nhìn tổng thể thì rất hài hoà kín đáo.
Lúc Lâm Tuyết đi xuống tầng trệt, không ngoài dự đoán lại nhận một cơn mưa lời khen từ mọi người, có người thực lòng, có người vì quan hệ làm ăn với gia đình cô, cũng có lẫn vào đó là vài ánh nhìn say mê không khó phát hiện. Cô tự nhiên chào hỏi, sau đó đi vào bếp, trước khi đi còn mỉm cười nhìn Chu Thanh.

Lâm Tuyết bé ngoan đẩy mẹ Lâm, dì Mễ và vài vị nữ quyến ra bên ngoài nghỉ ngơi trò chuyện, mọi người mãi ở nhà bếp thì đến đây tiệc tùng thế nào.

Thật ra cũng chỉ cần chuẩn bị đơn giản thôi, đầu bếp đã nấu nướng đầy đủ trước khi tan ca ban nãy rồi, chỉ còn một món chè tráng miệng và bày trái cây, Lâm Tuyết quả quyết rằng mình có thể cân team được.

Mẹ Lâm cũng hiểu ý, dù mang danh là tiệc gia đình, nhưng cũng phải dành chút thời gian để trò chuyện, thuận tiện trao đổi chút ít "thông tin bên lề" với nhóm chị em phụ nữ, biết đâu lại trao đổi được vài tin tức đắt giá cho việc kinh doanh của chồng, thế mới đúng với mục đích của buổi tiệc lần này.
Đọc truyện tại metruyenhot.com tichan_wyb để ủng hộ tác giả chính chủ nhé bạn ơi!

————————————————

Loay hoay một chút, phòng bếp đông đúc giờ chỉ còn mình Lâm Tuyết, cô đứng đưa lưng ra cửa bếp, tập trung khuấy món trong nồi thật đều tay, hoàn toàn không chú ý một người từ từ tập kích phía sau mình.

Chu Thanh tiến vào, thân hình thiếu nữ dù nhìn từ phía sau vẫn không mất đi nét phong tình. Cô đang mặc chiếc đầm hắn chọn cách đây không lâu, thế mà còn đẹp hơn cả trong tưởng tượng, vừa vặn tôn lên làn da trắng ngần không tì vết, cẳng chân tinh tế, cổ thiên nga mảnh mai, từ trên xuống không có chỗ nào là không đẹp.

Hắn không nhịn được bước thật nhanh tới, từ đằng sau siết chặt lấy eo Lâm Tuyết, dụi đầu vào hõm cổ hít lấy mùi hương thơm tho quen thuộc. Lâm Tuyết giật mình, nhận ra là hắn thì cũng không tránh né, tay đều đặn tiếp tục công việc, miệng tủm tỉm trêu chọc: "Sao thúc lại trốn được vào đây, giỏi thế".
Hắn không đáp, mà tay lại có xu thế tiến lên trên. Lâm Tuyết không ngăn chặn lại kịp, kết quả bị hắn tóm được một bên ngực, phát hiện ngay cô không mặc áσ ɭóŧ. Tưởng tượng nãy giờ Lâm Tuyết bên trong không mặc gì, vô tư đi lại giao tiếp với bao nhiêu người, một ngọn lửa không tên bùng cháy trong lòng Chu Thanh.

Hắn khẽ nghiến vành tai Lâm Tuyết, thấp giọng chất vấn: "Dám không mặt áσ ɭóŧ, để cho ai xem?"

Lâm Tuyết ấm ức, tủi thân cắn cắn môi giải thích ngay: "Aaa, đừng, đừng cắn, không...không phải tại thúc hết sao, ban nãy...người mạnh tay quá, giờ a Tuyết, nơi đó...nơi đó...rất đau, không...không mặc được..." Cô nói được nửa chừng thì mặt vụt đỏ lên, e thẹn không biết mở miệng ra thế nào. "Nhưng là có mặc áo khoác bên ngoài". Cô cắn môi, cố gắng bào chữa.
Chu Thanh nghe thế, hai tay cách lớp váy vỗ về hai bầu nhũ: "Hửm? Đau? Nơi này?", nói xong, ngón trỏ cong lại, khảy khảy hai đầṳ ѵú đang dần dần nhô lên: "Hay là nơi này?".

"Aaa...." kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ một lượt hai điểm mẫn cảm làm Lâm Tuyết không lường trước được, đầṳ ѵú vừa tê vừa sưng, giờ được hắn sờ vào lại cảm thấy sướng khoái một cách vi diệu, cô nhũn chân, tựa lưng vào lòng Chu Thanh, mặc hắn dày vò: "Nơi đó, nơi đó đau...ưʍ...đau lắm". Lâm Tuyết rầm rì trong miệng.

Chu Thanh cũng biết ban nãy mình mạnh tay, nên giờ động tác làm vô cùng nhẹ nhàng, như lông vũ cách lớp vải phất qua lại mà thôi, nhưng càng làm thế Lâm Tuyết càng thấy hư không, cổ họng khô khốc phải xoay đầu lại tìm môi hắn như nguồn nước. Cũng do cơ thể cô quá mẫn cảm vì hai người vừa làm cách đó không lâu, hắn chỉ mân mê thế này một lúc, Lâm Tuyết lên cao trào.
Có thể tưởng tượng được tiểu huyệt bên dưới đang sũng nước chờ đợi hắn thưởng thức, Chu Thanh làm sao mà buông tha, huống chi chỉ cần tưởng tượng cô cứ thế này đi lại trước mắt bao người, cảm giác hưng phấn chưa từng có trào dâng trong tâm trí: "Không được, dù đau cũng phải phạt, xem a Tuyết còn dám thế này không".

Nói xong, hắn liền cởi cà vạt, xốc tà váy Lâm Tuyết lên cao, kéo luôn cả hai tay cô giơ lên trên đỉnh đầu, không cởi hẳn váy ra mà dùng cà vạt cột cố định cả tà váy và hai cổ tay lại bên trên. Chiếc váy xinh đẹp không ngờ giờ lại bị trưng dụng thành một chiếc bao bố, đầu và hai tay Lâm Tuyết bị bao kín bên trong đó, hô hấp không thành vấn đề nhưng không gian kín bưng lại không nhìn thấy gì làm cô hốt hoảng: "Thúc thúc...".

- "Giữ chắc trên đó, nếu không..." Hắn bỏ lửng nữa câu sau.
Đọc truyện tại metruyenhot.com tichan_wyb để ủng hộ tác giả chính chủ nhé bạn ơi!

Dưới ánh đèn huỳnh quang sáng choang, thiếu nữ đứng trước mặt hắn đường cong hoàn mỹ, từ ngực trở xuống gần như trần trụi chỉ có một mảnh qυầи ɭóŧ bé xíu che khuất khu vực thần bí, da thịt ngọc ngà mát lạnh lấm tấm vài dấu vết thuộc về hắn, cả người còn toả ra mùi hương thơm ngát trong trẻo.

Cô vì không thoải mái nên lắc người vặn vẹo, đầu ngón chân cong lại, tay bị hắn bắt buộc giữ trên cao nên ngực phải ưỡn ra phía trước, hai quả anh đào đang sưng lên đỏ ửng nhô lên mời gọi hắn nếm thử. Quả thật...đẹp không sao tả xiết.

- "Đứng vững!" - hắn chợt nghiêm giọng. Cơ thể cô theo phản xạ lập tức đứng yên, hô hấp dồn dập hơn vì hồi hộp. Nếu cô có thể nhìn thấy, nhất định sẽ hoảng hốt hơn nữa vì đôi mắt đỏ ngầu chất chứa đầy du͙© vọиɠ của Chu Thanh lúc này.
Hắn cúi người xuống, tầm mắt đặt song song với hai bầu vú của Lâm Tuyết thưởng thức hai đỉnh hồng mai ngạo nghễ của cô, hô hấp cũng theo cô mà nhanh hơn, hơi thở nóng rực phả từng hồi lên đỉnh nhọn vô cùng nhạy cảm. Lâm Tuyết không thể chịu đựng được cảm giác hư không trong cơ thể một chút nào nữa, không biết làm sao, nghẹn giọng gọi hắn: "Thúc thúc..."

Mà hắn, cũng không chờ đợi thêm được nữa, môi mỏng hé ra nhấp lấy một bên anh đào, dùng lưỡi vuốt ve, dịu dàng nhấm nháp một cách từ tốn.

Nhà Lâm Tuyết rất rộng, khoảng cách giữa phòng khách và phòng bếp không nhỏ nhưng lại không cách âm, tiếng trò chuyện rôm rả ngoài đó vẫn thỉnh thoảng truyền vào, Lâm Tuyết không khỏi cảm thấy bất an:

- "Ưm, Chu thúc thúc, đừng thế mà, lỡ..ai đó tiến vào thì sao", giọng nghẹn ngào như sắp khóc đến nơi, không biết là do lo sợ hay do chịu kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ.
Chu Thanh dám vào đây hành động như thế, tất nhiên đã có tính toán sắp xếp. Nhóm người ngoài đó tạm thời còn chưa có thời gian vào đây đâu, vả lại cũng chẳng có lí do gì để tiến vào.

Thế nhưng, hắn cố tình không giải thích với Lâm Tuyết, chơi xấu đáp: "Thì sẽ cho bọn họ thấy hết, ừm", lưỡi hắn đảo từng vòng vỗ về đầṳ ѵú bị tổn thương, cảm nhận thân thể Lâm Tuyết rụt lại, hắn tiếp: "Thấy không sót chỗ nào cả, chỗ này, chỗ này và cả chỗ này nữa...". Tay hắn trượt dài từ bên nhũ hoa còn lại, trượt xuống eo, sau đó mân mê tam giác thần bí, xét tan mảnh vải mỏng manh duy nhất còn lại trên cơ thể cô xuống.

Lâm Tuyết rêи ɾỉ, lắc đầu phản đối: "Không muốn...không cho nhìn...". Dù miệng nói thế, nhưng mật dịch bên dưới không hiểu sao lại càng phân bố ra nhiều hơn.
Hai mép thịt vung lên, ướt đẫm giọt sương đầy mời gọi, ửng đỏ chắc là do va chạm kịch liệt ngoài hiên ban nãy.

Hai mắt Lâm Tuyết hoàn toàn không thấy gì, giác quan càng tập trung hơn vào thính giác và xúc giác. Cô nghe hơi thở Chu Thanh dần nặng nề hơn, chuyển dần xuống mật đạo bên dưới, sau đó là từng luồng hơi nóng phả lên da thịt trước cửa mật đạo ẩm ướt của mình.

Lâm Tuyết không khỏi ngượng ngùng, muốn bắt chéo hai chân lại che giấu đi nơi đó, thì bất ngờ bị hắn nhấc lên, đặt ngồi lên trên một mặt phẳng mát lạnh.

Đây....đây không phải là bàn bếp hay sao?

Hai chân bị nâng lên gấp khúc, nơi tư mật giờ bị mở banh ra hết cỡ, Chu Thanh chờ không kịp mà ngậm luôn hai cánh hoa, mút vào từng đợt.

- "Rất thích được nhìn sao? Nước chảy ra nhiều đến như vậy?"

Lưỡi hắn ấm nóng, chậm rãi đảo quanh, tìm kiếm lối vào mật động, không gặp trở ngại gì mà chen vào trong đường vào thần bí, lại bị thịt non bao bọc quyến luyến không buông.
Lâm Tuyết lúc này rất muốn ôm lấy đầu Chu Thanh, sợi tóc hắn sẽ đan xen vào từng kẽ ngón tay cô, siết chặt lấy nhau không rời. Thế nhưng hai tay Lâm Tuyết lại đang bị cố định bên trên, cả người chơi vơi chỉ biết khó chịu vặn vẹo một cách vô định, tay mỏi nhừ, đan xen với sướng khoái tột cùng mang đến một trải nghiệm vô cùng mới mẻ. Cô lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt sinh lý cứ thế tuôn trào vì quá kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ.

Đây chính là hình phạt hắn dành cho cô.

Giữa lúc cả hai đang hừng hực lửa dục, nhiệt độ bốn phía dần trờ nên nóng rực, Lâm Tuyết chợt loáng thoáng nghe bên tai âm thanh "lách cách...lách cách..."

- "Nguy rồi, thúc thúc, nhanh nhanh tắt bếp giúp cháu với..." Lâm Tuyết hốt hoảng kêu lên.

Lần này cô mới thật sự là hốt hoảng. Món tráng miệng có nguy cơ toang rồi.
Đọc truyện tại metruyenhot.com tichan_wyb để ủng hộ tác giả chính chủ nhé bạn ơi!

——————————

May mắn thay, ban đầu Lâm Tuyết khuấy cũng khá đều tay, chè chỉ bị ninh hơi nhừ một chút, mùi vị không bị ảnh hưởng quá nhiều.

Chu Thanh tiếp tục dày vò Lâm Tuyết một lúc, tưởng như sắp hút cạn nước trong tiểu huyệt đến nơi, lại ép hai đùi trong của cô vào nhau, kẹp lấy côn ŧᏂịŧ hắn bắn một lần nữa rồi mới chịu buông tha, cởi trói thả tự do cho cô.

Vừa được nhìn thấy trở lại, Lâm Tuyết không biết cảm xúc trào dâng thế nào, bất chợt vòng ôm chặt cổ Chu Thanh, nhiệt tình mút hôn hắn một cách mãnh liệt, lưỡi cuốn chặt lấy lưỡi hắn, say mê cướp đoạt chất lỏng qua lại.

Hai người đắm chìm trong khoái lạc, hoàn toàn không hề hay biết bên ngoài cửa bếp, một đôi mắt lén lút quan sát hành động kịch liệt bên trong từ bao giờ.
—————————————

An: Hì hì, bù chương mới hơn 3000 từ cho mn đây, thịt thà ngon ngọt, chất lượng không đổi thương hiệu bà An, mong được 🌟 thật nhiều để làm động lực nhé!

Nhấn Mở Bình Luận